Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bao Nhiêu Nỗi Nhớ Hóa Hư Không
  3. Chương 12
Trước /30 Sau

Bao Nhiêu Nỗi Nhớ Hóa Hư Không

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ta không chịu đựng nỗi sự im lặng c.h.ế.t chóc, anh ta hét to.

"Cô ấy ở đâu? Mau gửi địa chỉ cho tôi!"

“Thiệu Khiêm…” Giọng nói của Dung Ngọc chậm rãi vang lên trong ống nghe: “Cậu phải chuẩn bị tinh thần trước đã.”

"Hứa Nguyệt không nói dối, cách đây vài ngày, có người nhảy xuống biển 44, thithe ướt sũng sưng tấy. Cảnh sát tìm kiếm người nhà để nhận xác, sau hai ngày so sánh đối chiếu, cảnh sát xác nhận đó là Đồng Khiết, cảnh sát khôi phục danh bạ điện thoại của cô ấy, phát hiện có mỗi số của Hứa Nguyệt là chưa bị xóa, nên đã liên lạc với Hứa Nguyệt đến nhận xác. Hiện tại Hứa Nguyệt đã đưa t.h.i t.h.ể về nhà, và âm thầm chuẩn bị tang lễ rồi."

“Tôi tra ngày, chính xác là một ngày sau khi cô ấy ly hôn với cậu, cô ấy đã nhảy xuống biển…”

Tiếp theo, Dung Ngọc đột nhiên nghẹn ngào, không dám nói nữa.

Lần này đến lượt Mạc Thiệu Khiêm im lặng.

Dung Ngọc đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, thậm chí không nghe thấy tiếng thở của người kia, đang định nói tiếp thì Mạc Thiệu Khiêm tự dưng bật cười thành tiếng.  

“Đến cậu cũng lừa gạt tôi à?”

"Dung Ngọc, bọn họ hứa cho cậu cái gì vậy?"

Dung Ngọc sửng sốt, hét toáng lên: "Mạc Thiệu Khiêm, cậu điên rồi chắc? Tôi và cậu biết nhau từ bé tới lớn, bộ cậu nghĩ tôi sẽ lấy chuyện này ra đùa giỡn cậu hả?"

"Dung Ngọc, tôi không tin người như cô ấy sẽ làm chuyện dại dột đâu.”

Mạc Thiệu Khiêm hừ lạnh: "Cô ấy yêu tôi mù quáng tới mới trói chặt tôi bên cạnh cô ấy suốt ba năm trời. Chắc hẳn giờ lại bày trò mới thôi, tôi không tin cô ấy sẽ 44!"

"Tôi xin khẳng định với cậu tất cả đều là sự thật!" Dung Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu cậu nhất quyết không chịu tin thì bỏ đi... Này, tôi khuyên cậu nhiều lần rồi, cậu không nghe thì mặc xác cậu!"

Nửa đêm nửa hôm bị gọi dậy, bản thân tốt bụng giúp anh ta điều tra chân tướng, anh ta không cảm kích thì thôi, còn chửi mình lừa gạt anh ta, Dung Ngọc từ nhỏ đã là thiếu gia ăn sung mặc sướng, nào chịu cho người khác đè đầu cưỡi cổ mình.

Dung Ngọc tức đến muốn cúp luôn điện thoại.

Tuy nhiên, suy đi nghĩ lại, anh ta nói thêm vài câu:

"Nghĩ kỹ lại đi, cho dù cô ấy hay giở trò biến mất để thu hút sự chú ý của cậu, cô ấy cũng chưa bao giờ lấy sự sống c.h.ế.t của mình ra gạt người khác hết."

"Đồng Khiết luôn tôn trọng và yêu quý bác trai bác gái. Bộ cậu không nghĩ nếu cô ấy giả c.h.ế.t sẽ khiến người lớn trong nhà đau buồn không?"

"Mà cảnh sát có thể kiểm tra DNA của cái xác! Nếu như cậu vẫn nghi ngờ hết thảy đều là giả, cậu có thể nhờ người ta tra tung tích Đồng Khiết. Từ ngày cô ấy nhảy xuống biển đến nay vẫn không có tung tích gì."

"Người còn sống dù trốn đi biệt tăm biệt tích cũng phải để lại dấu vết? Dù sao đó cũng là sự thật, cậu tự mình bảo trọng nhé!"

Dung Ngọc cúp máy, vang lên âm thanh tút tút.

Giả!

Là giả hết!

Hơi thở của Mạc Thiệu Khiêm trở nên nặng nề, anh ta vô thức nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

Anh ta không có thời gian xem xét mọi chuyện.

Anh ta chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Đồng Khiết, mặc kệ cô đang lẩn trốn ở phương trời nào!

Mạc Thiệu Khiêm lại gọi trợ lý của mình, yêu cầu thư ký kiểm tra tung tích của Đồng Khiết.

Dưới mắt anh ta sớm đã có quầng thâm, anh ta lái xe thẳng đến đồn cảnh sát ở thành phố V.

Cảnh sát nhanh chóng nhận ra anh ta là một ông trùm kinh doanh nổi tiếng ở địa phương, ngay lập tức nồng nhiệt chào đón anh ta.

"Các anh đang tìm Đồng Khiết phải không?"

Cảnh sát sửng sốt: "Anh là người nhà của Đồng Khiết sao? Thi thể của cô ấy đã được bạn cô ấy mang về nhà rồi. Lúc đầu chỉ mình bạn cô ấy tới, chúng tôi còn tưởng người c.h.ế.t không còn người thân nào nữa..."

"Đủ rồi!" Mạc Thiệu Khiêm giận dữ hét lên, cắt ngang lời nói còn dang dở của viên cảnh sát.

Không hiểu sao vừa nghe thấy "chết", anh ta liền phản kháng kịch liệt.

Trong lòng anh ta bức bối khó chịu, không muốn từ này gán chung với Đồng Khiết.

"Anh là cảnh sát. Vậy mà anh nhận hối lộ rồi giúp cô ấy diễn kịch lừa tôi hả? Đạo đức nghề nghiệp của anh ở đâu?"

Mạc Thiệu Khiêm cuộn chặt nắm đấm, gõ mạnh lên bàn.

Các cảnh sát nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu anh ta đang nói cái gì.

“Anh Mạc, chúng tôi không hiểu ý của anh lắm, nhưng số liệu không thể giả được. Đồng Khiết quả thực là xác nữ đã nhảy xuống biển 44 mấy ngày trước."

Mạc Thiệu Khiêm dùng ánh mắt sắc lạnh liếc qua từng người có mặt đang có mặt ở đấy.

“Nếu anh còn tiếp tục lừa tôi, đừng trách tôi mất kiên nhẫn, báo cáo với cấp trên của anh.”

Sắc mặt mọi người trở nên khó coi.

Người cảnh sát tiến lên phía trước nghiêm nghị nói: “Anh Mạc, chúng tôi tuân thủ kỷ luật, chân thành phục vụ nhân dân, tuyệt đối không có trường hợp dối trên lừa dưới như anh nói, nếu anh lo lắng, có thể đi điều tra. Kết quả là sự thật, điều đó sẽ không thay đổi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài

Copyright © 2022 - MTruyện.net