Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đàm Dận đột nhiên xoay đầu qua qua tặng cho cô một nụ hôn, cánh môi ấm áp dừng lại bên khóe môi cô: “Nhanh vậy đã thừa nhận anh là bạn trai của em rồi sao?”
??!
Dù là nhìn xa hay gần thì anh vẫn đẹp trai không tì vết!
Biên Nhan bị câu mất hồn, tim đập nhanh hơn mấy nhịp, khó khăn nói: “Lần này là do anh chủ động, em…”
Anh cười khẽ, nói: “Lấy em nửa giá.”
Lại được giảm giá nữa, mắc cỡ quá đi hà!
Nhìn thấy Tiết Ngôn mặt cắt không còn giọt máu, tay anh ta thì đang vô thức run lên. Đạo diễn Phương cảm thấy mình không nên tiếp tục xem diễn nữa, cần phải gánh trách nhiệm đánh tan bầu không khí xấu hổ lúc này: “Khụ, cái này… Đúng là diễn xuất không tệ đâu ha ha ha…”
Nếu anh ta nhớ không lầm thì cốt truyện sau đó còn có một cảnh diễn khẩu giao… Ặc người trẻ tuổi đúng là có tình thú nha.
Được đạo diễn Phương khen ngợi, Biên Nhan vô cùng vui vẻ, cô khoác tay Đàm Dận, giọng nói thành khẩn van nài: “Vậy anh có đồng ý cho Đàm Dận nhà em một cơ hội không?”
Đạo diễn Phương nhướng mày, chỉ mỗi việc cô là con gái của nhà đầu tư lớn phía sau, kiêm luôn biên kịch của bộ phim, thì cô muốn đưa người nào vào còn không phải là dễ như ăn cháo sao? Huống chi giá trị nhan sắc của người này dù có nói là số một số hai trong showbiz cũng không ai dám bác bỏ.
Dựa vào một đoạn ngắn trong máy quay có thể thấy được kỹ thuật diễn không tệ, tuy chỉ vài câu từ ngắn ngủi, vài động tác nhỏ nhưng đã có thể bộc lộ được thần thái của nhân vật, nói thật đây là điều làm cho anh ta vô cùng kinh hỉ.
Anh ta mỉm cười gật đầu: “Tiềm lực của tiểu tử này đúng là không hề nhỏ, hi vọng có thể hợp tác vui vẻ.”
Đàm Dận cũng cười: “Cảm ơn đạo diễn.” Anh nhìn về phía Tiết Ngôn, “Cũng cảm ơn giám đốc Tiết.”
Biên Nhan vô cùng phấn khởi.
Cô cũng có chú ý đến tình trạng bất thường của Tiết Ngôn, hầu kết của anh ta di chuyển liên tục, đột nhiên anh ta đứng bật dậy, đẩy cửa sải bước đi ra ngoài.
Tiền nhuận bút còn chưa đưa cho cô mà, dù sao thì người nhà cuối cùng vẫn là người nhà, theo bản năng Biên Nhan định đứng dậy đuổi theo.
Đàm Dận giữ chặt tay cô.
“?” Cô nóng lòng nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
“Thức ăn vẫn chưa gắp đũa nào, em định đi đâu?”
“Gọi Tiết Ngôn về ăn chung.”
“Chắc là giám đốc Tiết muốn đi vệ sinh thôi.”
Nhìn dáng vẻ và khí thế kia của anh ta giống như là muốn đi vệ sinh sao?!
Biên Nhan sốt ruột nói: “Cục cưng, anh buông ta em ra đã.”
Đàm Dận bình tĩnh nói: “Không phải em nói là đã hoàn toàn hết hi vọng với anh ta rồi sao?”
“Hả? Em chưa từng đề cập đến chuyện của anh ta với anh mà.”
“Ngải Lê nói cho anh biết. Mục đích em bao nuôi anh còn không phải là vì muốn quên đi anh ta sao?”
Ngải Lê vậy mà lại nói chuyện này cho anh biết!!
Biên Nhan hơi há miệng, nhưng lại không thể nói được gì.
Đạo diễn Phương yên lặng đẩy cái cằm đang há hốc lên vì những chuyện mà anh ta đã nghe được. Anh ta đã nghe được những gì? Bao nuôi?!
Đứa con gái duy nhất của công ty Biên thị, trẻ trung xinh đẹp theo đuổi anh trai nuôi không thành, vì quá tức giận đã bỏ ra một số tiền lớn bao nuôi tiểu thịt tươi tuyến 18 của giới giải trí. Đúng là tin giật gân mà?!!
Biên Nhan nói: “Nếu mặc kệ anh ta như vậy thì những ngày sau này trong đoàn làm phim của chúng ta sẽ không tốt đẹp gì đâu.”
Mặc dù có thể chọc giận anh ta cô cũng vui thích lắm , nhưng mà đúng là không nên đắc tội anh ta.
Với lại lúc anh ta bỏ đi sắc mặt cũng cực kỳ kém, đúng là cô thấy không yên lòng.
Đàm Dận nhìn cô, đôi mắt đen thăm thẳm hệt như mặt hồ bị đóng băng, từ từ buông tay.
Biên Nhan hỏi nhân viên tiếp tân thì biết được sau khi Tiết Ngôn rời khỏi nhà hàng thì đi về phía bên phải, bên phải của nhà hàng là bãi đậu xe.
Cô nhìn xung quanh một lúc thì phát hiện ở phía xa xa có một bóng người cao gầy khá giống với anh, anh ta đứng dưới ánh đèn, mặc chiếc áo sáng màu mà cô thích nhất.
Cô điên cuồng đuổi theo anh nhưng lại chua xót nhận ra mình chạy chậm quá, không lẽ là do chân cô ngắn sao?! Bực mình quá đi!
Vẫn là Tiết Ngôn cố tình đi chậm lại cô mới có thể đuổi kịp, đứng ngay trước chỗ anh ta đậu xe.
Tại sao lại đậu xe xa dữ vậy?
“Ha…” Cô thở hồng hộc, chống tay lên cửa xe, “Tiết Ngôn, anh đừng đi!”
Tiết Ngôn bắt lấy tay cô, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Mấy hôm nay em ở chung với trai bao?”
Biên Nhan sửng sốt: “Anh đừng có nói chuyện khó nghe như vậy.”
Cô không nhịn được hỏi: “Bộ anh đang ghen hả?”
Tiết Ngôn buông tay cô ra, thần sắc lãnh đạm, mở miệng cười nhạo một tiếng: “Ghen? Ghen vì ai? Em hả?”
Haizz~
Cách cư xử của anh ta đúng là dễ làm cho người khác hiểu lầm nha, Biên Nhan biện giải thay anh ta: “Đó chính là sự quan tâm của anh trai dành cho em gái sao? Sợ em bị heo ủi hả? Ha ha ha Tiết Ngôn, anh vẫn rất quan tâm đến em nha.”
Nhìn thấy nét mặt anh chẳng có xíu gì là dịu đi, cô đành phải nghiêm mặt nói: “Em thật sự cảm thấy Đàm Dận rất hợp với nhân vật này, anh ấy rất có tư chất và nhiệt huyết, không hoàn toàn là do em thiên vị.”
Tiết Ngôn mở cửa xe ngồi xuống, anh ta lạnh lùng: “hạng mục này là do ba quyết định đầu tư, ông ấy hy vọng anh có thể cố gắng hết sức thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của em. Em muốn ai diễn vai chính cũng được, anh sẽ không nhúng tay vào.”
Nói dứt câu thì anh ta đạp ga, chiếc xe lao vút đi, dần biến mất trong dòng xe đông đúc.
Ăn tối xong, khi về đến nhà nhìn thôi cũng đã thấy Đàm Dận lãnh đạm hơn rất nhiều, dù là khi nghe thấy cô nói Tiết Ngôn đã đồng ý cho anh thủ vai chính của bộ phim này thì anh cũng chỉ nhạt nhẽo nhếch miệng: “Khổ cực cho em vì phải làm thuyết khách giúp anh, anh sẽ cố gắng diễn nhân vật này thật tốt.”
Sau đó anh đi vào phòng tắm, tắm rửa xong thì lên giường ngủ, cửa phòng ngủ cũng khóa trái, phúc lợi hôn chúc ngủ ngon gì đó, nghĩ cùng đừng nghĩ tới.
Tắm cho thơm ngào ngạt như vậy lại không cho ôm, Biên Nhan mang theo buồn bực vào tận giấc mơ, sáng hôm sau phải cố gắng dậy thật sớm để nhìn thấy cơ thể tươi non mơn mởn của cục cưng thì mới tràn đầy sức sống trở lại.
Ngủ khỏa thân đúng là một thói quen tốt à nha!
Cô rửa mặt thật nhanh, sạch sẽ thơm tho nhào qua ôm chặt anh: “Hôm nay cục cưng cũng vô cùng gợi cảm nha!”
Tay Đàm Dận rũ xuống hai bên, chờ đến khi cô buông tay ra thì mới mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”
Đột nhiên Biên Nhan cảm thấy dường như thiêu thiếu một thứ gì đó.