Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng nay xảy ra chuyện ngại ngùng như vậy, cô vừa nhìn thấy Tiết Ngôn thì bất chợt mặt già nóng lên, cũng may là anh ta không chú ý đến cô, chờ đến khi mọi người đến đông đủ thì cũng bắt đầu cuộc họp.
Giám đốc bộ phận casting phát cho mọi danh sách và hồ sơ cá nhân của các diễn viên ứng cử cho bộ phim, đợi bọn họ thảo luận xong thì lập sanh sách các ứng cử viên được chọn, sau đó sẽ liên lạc với từng diễn viên.
Tiết Ngôn chỉ liếc sơ qua một lượt thì đặt xấp giấy xuống: “Về phần nữ diễn viên chính thì tôi đây có một ứng cử không tồi.”
Anh ta quen tay gõ gõ đầu bút xuống bàn, “Năm ngoái cô ấy đã giành được cúp nữ diễn viên được yêu thích nhất của giải kim ưng nhờ bộ phim thời trang《 Chọn nghề 》 về mảng điện ảnh 《 Bạch câu 》 của cô ấy cũng tạo được tiếng vang, doanh thu phòng vé cũng rất khả quan. Lần này nam chính của bộ phim hoàn toàn là một người mới không có tiếng tăm, nếu nữ chính là một người đang được công chúng quan tâm lại nổi tiếng sẽ càng có lợi cho chúng ta hơn.”
Đạo diễn Phương ồ lên một tiếng: “Cậu đang nói Tô Giác?”
Nghe thấy cái tên này, mí mắt của Biên Nhan giật lên mấy cái, có hơi khó hiểu nhìn về phía Tiết Ngôn.
“Trước khi diễn ra cuộc họp ngày hôm nay, tôi đã từng đề cập với Tô Giác về chuyện này, cô ấy cũng đã xem qua kịch bản, cô ấy nói…” Như nhận thấy ánh mắt của cô, Tiết Ngôn lạnh nhạt nhìn qua, giọng nói trầm ấm hơi ngừng lại một chút: “Cô ấy rất có hứng thú, đồng ý đóng thử.”
Đạo diễn Phương có vẻ hơi do dự: “Xem xét mọi khía cạnh thì đúng là cô ấy cũng phù hợp.”
Sau khi chọn được diễn viên chính thì những vai phụ còn lại không cần phải do đích thân đạo diễn Phương và Tiết Ngôn chọn nữa. Ra khỏi phòng họp đạo diễn Phương kéo anh ta sang một bên nhỏ giọng nói: “Trước đây Tiểu Biên và Tô Giác có vài chuyện không được vui vẻ. Hai năm trước còn vì tranh giành tình cảm của cậu mà quậy ầm ĩ cả lên, nay cậu lại để Tô Giác đóng phim do cô nhóc viết, còn là bộ phim đầu tay nữa, vậy có được không đây?”
Ánh mắt của Tiết Ngôn thoáng lạnh lẽo, anh ta không trả lời.
Biên Nhan đi đằng sau, đẩy cửa phòng ra, nét mặt của cô có chút uể oải, dường như đang suy nghĩ việc gì đó, dáng vẻ mất tập trung bước vào thang máy.
“Đợi đã.” Tiết Ngôn nhìn thấy cô như vậy, anh ta lên tiếng gọi cô, ngữ điệu bình thản hỏi: “Em định đi đâu? Anh đưa em đi.”
Vốn dĩ Biên Nhan định xua tay bảo không cần, nhưng nhìn thấy nét mặt anh ta có vẻ như có điều muốn nói, vì vậy cô gật đầu: “Tìm nhà hàng gần đây ăn trưa đi.”
Đang là giờ ăn trưa nên có nhiều người dùng thang máy, cô tự giác lui vào trong góc, không biết Tiết Ngôn có ma thuật gì mà không hiểu sao những người xung quanh bất kể là nam hay nữ ai cũng đều ăn ý giữ một khoảng cách nhất định với anh ta.
Là do cảm nhận được hơi thở của lão đại sao?
Vì bị bọn họ ảnh hưởng nên Biên Nhan cũng không dám đứng gần anh ta quá.
Bên ngoài đang giữa trưa, nắng gắt nóng bức, đi được một đoạn, Tiết Ngôn không nhịn được mà dừng bước, anh ta quay đầu lại nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
Biên Nhan đang lén đi dưới bóng của anh ta để hướng ké tý bóng mát: “???”
Tiết Ngôn: “Tới đây, đi phía trước anh.”
Biên Nhan: Tủi thân.
Sau khi vào nhà hàng, cô cố ý chọn mấy món Tiết Ngôn thích ăn, thằng nhãi này trước giờ khó ăn khó uống, cô muốn ăn sạch thức ăn trước khi anh ta động đũa, không cho Tiết Ngôn ăn!
Đồ ăn vừa được dọn lên, anh ta lập tức đứng dậy gọi điện thoại.
Biên Nhan mừng thầm trong bụng, lập tức dùng tốc độ ánh sáng càn quét toàn bộ thức ăn trêи bàn không chừa một mẩu, chờ đến khi Tiết Ngôn quay về thì chỉ nhìn thấy chén đĩa sạch trơn: “…”
Biên Nhan run rẩy ợ một cái.
Tiết Ngôn tốt bụng đưa luôn ly nước của mình cho cô.
Vì ly nước mang theo thiện ý này mà Biên Nhan hiếm hoi cảm thấy có một chút áy náy: “Không thì để em gọi thêm một phần nữa cho anh nha?”
“Không cần.”
“Ồ.”
Khóe miệng của Tiết Ngôn giật lên mấy cái, đang định nói gì đó thì điện thoại lại bắt đầu reo.
Lần này anh ta ngồi tại chỗ nhận cuộc gọi, mặc dù cách nói chuyện của anh ta vẫn ngắn gọn súc tích, nhưng Biên Nhan có thể đoán ra được đầu dây bên kia là một cô gái, bởi vì vẻ mặt và ngữ điệu của anh ta lúc này vô cùng dịu dàng, thậm chí còn nở nụ cười.
Hiếm khi thấy anh ta không xụ mặt, Biên Nhan tranh thủ chống cằm thưởng thức.
“Ừm, anh biết rồi.” Tiết Ngôn đặt điện thoại xuống.
Cô suy đoán: “Là Chu Hiểu Văn hả?”
Tiết Ngôn liếc nhìn cô một cái, như đang quan sát phản ứng của cô: “Không phải, là Tô Giác.”
Cô hơi sửng người: “Anh với Tô Giác thân với nhau lắm sao?”
Khóa miệng của Tiết Ngôn cong cong: “Anh không biết như nào thì mới được tính là thân.”
“Vui vẻ khi nhận cuộc gọi của cô ấy, bình thường thì vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện với cô ấy thì không còn như vậy nữa. Nếu lâu rồi mà cô ấy không liên lạc với mình thì sẽ buồn bực không vui, không thể tập trung tinh thần làm việc được.” Biên Nhan nói, “Như vậy thì xem như là vô cùng thân thiết.”
Hai năm trước, lúc gặp được Tô Giác còn chưa nổi tiếng, điệu bộ của Tiết Ngôn chính là giống như những gì cô vừa nói.
Bây giờ hình như vẫn như vậy.
Ánh mắt của Tiết Ngôn sẫm lại, anh nhỏ giọng thủ thỉ: “Là vậy sao?”
“Thật ra thì số đào hoa của anh còn thịnh lắm, xung quanh đều là mỹ nữ, nghe đồn đôi chân thon dài của Tô Giác đã được mua bảo hiểm với giá 10 triệu lận đó.” Biên Nhan mập mờ nháy mắt với anh ta, “Đàn ông mấy anh không phải thích nhất là cặp đùi đẹp hay sao?”
Hai cánh môi nhợt nhạt của Tiết Ngôn mím lại thành một đường, sắc mặt dần trở nên thâm trầm.
“Nếu không phải thấy anh còn quan tâm đến Tô Giác như vậy em thật sự nghĩ rằng anh đã ‘không còn tình cảm’…” Bốn chữ cuối, cô nói cô cùng nhỏ.
Chỉ là Tiết Ngôn tai thính mắt tinh, anh ta nheo đôi mắt lại nhìn cô, hiển nhiên là đang tức giận: “Không còn tình cảm?”
Biên Nhan vội vàng giải thích: “Ý trêи mặt chữ, anh đừng có hiểu sai.”
Tiết Ngôn không muốn dây dưa thêm về vấn đề này với cô nữa, anh ta lạnh lùng: “Tô Giác nói cô ấy đã thương lượng với công ty quản lý rồi, quyết định nhận bộ này.”
Biên Nhan gật đầu: “Vậy thì tốt.”
“Để Tô Giác thủ vai An Du, có phải em không vui hay không?”
Biên Nhan rũ mắt: “Anh có thể để cho em quyết định ai đóng vai nam chính em đã vui lắm rồi, hơn nữa kỹ thuật diễn của Tô Giác và khả năng mang lại doanh thu từ phòng vé của cô ta thì em công nhận.”
Quan trọng nhất chính là, cô biết rõ trong lòng Tô Giác có Tiết Ngôn, vì vậy cô mới càng yên tâm để Đàm Dận quay cảnh thân mật với cô ta nha!
Dù sao thì cục cưng của cô đẹp trai như vậy! Hoàn mỹ như vậy!
Đương nhiên là cũng dễ trêu hoa ghẹo nguyệt rồi!