Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biên Nhan ấp úng: “Ở bên ngoài…”
“Anh thấy hơi mệt, hôm nay chúng ta đi ăn ở chỗ nào gần nhà thôi.” Tiết Ngôn thăm dò ý kiến của cô: “Đến tiệm ăn Lão Lục hoặc là Đô Hoàn có được không?”
Hai quán ăn này thức ăn đều ngon như nhau.
“Nếu anh mệt thì không cần đi với em, lo nghỉ ngơi đi.”
“Tốt vậy sao?” Tiết Ngôn cười.
“Ờ.”
“Không phải em nói không nhìn thấy mặt anh thì ăn cơm không thấy ngon sao?”
Ặc.
Mấy lời nói xấu hổ như vậy tốt nhất là không nên nhắc lại.
Biên Nhan chột dạ nhìn Đàm Dận, người kia vô cùng ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, giương đôi mắt đẹp, yên tĩnh nhìn cô chăm chú.
Cô nhìn thấy thì tim cũng mềm thành một bãi nước rồi, đưa tay móc lấy ngón tay của anh, đung đưa qua lại.
“Không sao, em sẽ thay đổi tính xấu này.”
Đàm Dận cười khẽ, anh nắm tay cô, đặt lên môi, hôn xuống.
Tiết Ngôn trầm mặc: “Bây giờ mới nghĩ đến việc sửa đổi, có phải là quá trễ rồi không?”
“Hử?” Biên Nhan không hiểu anh ta muốn nói gì.
Tiết Ngôn không tiếp tục nói về đề tài đó nữa: “Gửi địa chỉ qua cho anh, anh lái xe qua đón em.”
“Em… Em ăn rồi.”
Hôm nay đột nhiên Tiết Ngôn lại kiên trì một cách kỳ lạ.
Đàm Dận nhặt cái áo ngực khi nãy bị anh vất xuống đất lên: “Em có muốn mặc cái này vào không?”
Hình ảnh anh đẹp giai tay cầm áo ngực trông vô cùng kϊƈɦ thích, cô vôi vàng giựt lấy: “Em tự mặc được rồi.”
“Anh cài lại giúp em.”
Giọng nói của Tiết Ngôn lập tức trở nên lạnh lùng: “Em đang ở cùng với ai đó?”
Nghĩ chắc cũng chẳng giấu được, Biên Nhan thở dài nói: “Em đi tìm bạn trai, tạm thời anh đừng nói cho ba biết.”
Tiết Ngôn im lặng một lúc lâu vẫn không thấy nói gì.
Biên Nhan thử thăm dò: “Hôm nào sẽ giới thiệu hai người làm quen, thật, tạm thời anh đừng nói với ba nha.”
Sự tồn tại của hợp đồng bao nuôi không thể để Biên Chí Thành biết, cô không muốn đã lớn như vậy rồi còn bị cha đánh đòn.
Nhưng danh tính của Đàm Dận rất dễ bị tra xét.
“Cạch” Một tràng dài tiếng tút vang lên, Tiết Ngôn cúp điện thoại.
“Người theo đuổi em hả?” Đàm Dận nhìn ra một chút manh mối từ biểu tình của cô, “Hay là crush của em?”
Biên Nhan hừ một tiếng, thành thật thừa nhận: “Anh ấy không thích em.” Cô vòng tay quấn quanh cổ anh, đỏ mặt hỏi: “Vẫn tiếp tục sao?”
Đàm Dận nhếch khóe môi: “Nếu em muốn tiếp tục thì anh sẽ phối hợp.”
Không biết trùng hợp hay đại khái ngày hôm nay không phải là ngày phong thủy để lên giường, bàn tay to lớn của anh vừa mới mơn trớn một lát thì chuông điện thoại lại reo.
Phát Tiểu sau khi tốt nghiệp đã trốn sang Anh quốc du học, nay lại cầm bằng tốt nghiệp về nước, hôm nay cậu ta bao một quán bar nhỏ, hẹn mấy người bạn tốt họp mặt.
“Tiết Ngôn cũng đến nữa hả?” Biên Nhan căng thẳng hỏi.
“Người ta là người lớn bận nhiều việc, tớ cũng không muốn quấy rầy.” Phát Tiểu lạnh lùng nói: “Ha ha, mời cậu ta đến để đám người chúng ta nhìn gương mặt đưa đám của cậu ta sao?”
Từ khi học sơ trung Phát Tiểu đã không ưa gì Tiết Ngôn, cậu ta hay nói Tiết Ngôn lúc nào cũng bày ra vẻ mặt như chết cha chết mẹ, trước mặt một kiểu sau lưng lại là kiểu khác, lòng dạ đen tối.
Tiết Ngôn đâu có làm bộ đâu, vì anh ta như vậy nên cô mới thích đó.
Haizz.
Biên Nhan cài dây áo ngực lại, Đàm dận ngồi gác tay lên sofa, tâm trạng đã bình ổn trở lại: “Không làm nữa sao?”
“Không làm nữa.”
“Vậy cũng được.” Anh trở lại dáng vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo hoàn toàn trái ngược với bộ dáng nhiệt tình dịu dàng khi nãy.
Biên Nhan: “Thật ra anh cũng không thích làm việc đó với em nhỉ.”
Đàm Dận nói: “Em trả tiền, anh không thể làm em thất vọng được.”
Giác ngộ bị bao nuôi cũng cao quá ha.
“Anh cứ như mọi khi là được.” Biên Nhan hiền lành nói: “Không cần chiều theo ý em.”
“Em nghiêm túc hả?”
“Ừm, em thích cao lãnh một chút.”
Nên mới say mê Tiết Ngôn nhiều năm như vậy.
Đúng là hèn hạ.
Đàm Dận nheo mắt: “Được.”
Sau đó anh ta đúng là trở nên cao lãnh, trêи đường đến quán bar cũng không thèm nắm tay cô, cũng nói chuyện ít lại.
Biên Nhan không thể khống chế được bản thân mà biến thân thành cún con quấn chủ: “Cục cưng à, đừng tức giận nha. Mai mốt em sẽ mua cho anh một chiếc siêu xe dạng thể thao cực ngầu thật xứng với anh, vậy thì chúng ta không cần phải bắt xe nữa rồi.”
Đàm Dận đè thấp vành mũ lưỡi trai, người đẹp giai đến khung xương sọ cũng vô cùng hoàn mỹ, nhìn sau gáy đã thấy đẹp trai đến khó thở rồi: “Được thôi.”
Ngừng một lúc anh lại khen cô: “Em thật chu đáo.”
Biên Nhan đắc ý: “Vậy chúng ta nắm tay có được không?”
Đàm Dận nở một nụ cười mà khó ai nhìn thấy, anh nắm tay cô.