Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nếu vậy, ta sẽ rút quân trả lại Ngân Khánh."
Ôn Hạ nghe Hoắc Chỉ Chu nói xong, ánh mắt vẫn như cũ, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, trống rỗng.
Hoắc Chỉ Chu trước mắt bình tĩnh, ung dung, hoàn toàn là phong thái của bậc đế vương.
Có lẽ nàng nên gọi hắn là một vị hoàng đế tài trí hơn người, nhưng với lập trường của nàng, lại chỉ cảm thấy hắn như vậy thật mạnh mẽ và đáng sợ.
"Hắn muốn cả hai thứ."
"Không, ta chỉ cần ba tòa thành mà nàng đã nói trước đó." Hoắc Chỉ Chu nhìn nàng chăm chú: "Nhưng nàng, ta sẽ không nhượng bộ."
Cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua tim đèn, ánh nến lay động, bóng tối phủ lên gương mặt tuấn tú, lạnh lùng, khiến Hoắc Chỉ Chu càng thêm cao thâm khó đoán.
Nếu đã như vậy, dây cung căng thẳng trong lòng Ôn Hạ khi đến đây cũng có thể buông xuống rồi.
Nàng sẽ không đồng ý.
Trói buộc phần đời còn lại bên cạnh kẻ đã hại c.h.ế.t cha nàng, đây không phải là giới hạn cuối cùng của nàng.
“Ba tòa thành trì chính là thành ý của Đại Thịnh, còn điều kiện sau, xin thứ cho ta lực bất tòng tâm.” Ôn Hạ nói: “Nhưng nếu Hoàng đế Yên quốc chấp nhận, đêm nay ta có thể ở lại.”
Ôn Hạ bình tĩnh mà lạnh lùng, ngoài việc mang theo thành ý là ba tòa thành trì, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự nhượng bộ lớn nhất này.
Trong mắt Hoắc Chỉ Chu rõ ràng là sự chấn động, những lời này từ miệng nàng nói ra khiến hắn kinh ngạc đến bất ngờ.
“Muội…” Hắn đau khổ phẫn hận: “Muội vậy mà vì hắn có thể làm đến mức này! Hạ Hạ, muội không phải người như vậy!”
Hơi chau mày, Ôn Hạ thần sắc bình tĩnh: “Hoàng đế Yên quốc không hiểu rõ ta, ta bây giờ chính là như vậy.”
Hoắc Chỉ Chu kìm nén phẫn hận trong mắt, hồi lâu không nói.
Trăng in bóng cửa sổ, ánh trăng xuyên qua lớp rèm mỏng như sương mù chiếu vào bàn, lặng lẽ phủ xuống một mảng sáng trong trẻo.
Mùi tuyết tùng lạnh lẽo ập đến gần, eo Ôn Hạ đột nhiên bị siết chặt, nàng bị Hoắc Chỉ Chu bế thốc lên.
Tách trà trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy. Lưng nàng ngã về phía mặt bàn cứng rắn, đôi mắt lạnh lẽo của Hoắc Chỉ Chu phóng đại trước mắt nàng.
Hơi thở nóng bỏng phả đến gần, vòng eo thon gọn bị đôi bàn tay to lớn kia kìm kẹp, hắn hôn lên tai nàng, hơi thở nóng rực mà gấp gáp.
Y phục rơi rụng, hắn gần như phát cuồng và hung bạo, động tác trên tay không hề có chút lưu tình. Đôi môi lạnh lẽo chạm vào môi nàng, Ôn Hạ vẫn theo bản năng kháng cự.
Nàng nhớ đến Kỳ Diên.
Trước kia hắn tàn bạo như vậy, nàng cứ nghĩ cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho hắn.
Không biết bây giờ hắn đang ở đâu, nhưng nàng nghĩ mạng hắn lớn như vậy, trước kia chảy nhiều m.á.u như thế mà vẫn bình an vô sự, hắn nhất định sẽ không sao.
Sự thất thần của nàng, sự lạnh nhạt của nàng và vẻ trống rỗng trong đôi mắt đẹp đều khiến Hoắc Chỉ Chu đau đớn.
Hắn dừng lại động tác vốn còn kịp ngăn cản, yêu thương hôn lên môi nàng, nhưng lại không dám đi sâu vào, ôm lấy nàng, hắn vùi mặt vào hõm vai nàng, cuối cùng không nhịn được khóc.
Hắn như một thiếu niên, không phải khóc lớn tiếng, tiếng khóc chỉ là nghẹn ngào và kìm nén.
Lúc Kỳ Diên không cần nàng nữa, rõ ràng là hắn gặp nàng trước, rõ ràng là hắn đã cùng nàng vượt qua những năm tháng khó khăn đó.
Mỗi ngày hắn đều đóng vai một người anh trai đáng tin cậy, nhưng hắn rất muốn nàng cũng có thể ôm hắn, bầu bạn với hắn, bảo vệ hắn như cách nàng bảo vệ Kỳ Diên khi hắn bất lực.
Tiếng khóc của hắn hoàn toàn đau khổ, để lại tất cả nước mắt trên vai nàng.
Hắn ngẩng đầu lên, bàn tay run rẩy cài lại y phục cho nàng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên.
Ôn Hạ cũng chỉ lúc này, trong đôi mắt long lanh ngấn nước mới có một tia cảm động, nhìn vào mắt hắn.
Có giọt nước mắt rơi xuống má nàng, đôi mắt hắn đẹp đẽ và trong veo, giống như Ôn Tư Hòa mười tám tuổi, nho nhã ôn nhu.
Bên ngoài, Kình Khâu và Vân Nặc xảy ra tranh chấp, hai giọng nói phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Vân Nặc muốn cầu kiến Ôn Hạ, Kình Khâu không cho phép hắn tới gần quấy rầy.
Hoắc Chỉ Chu nhìn chằm chằm Ôn Hạ, nước mắt trong mắt đã khô, vẻ mặt đau khổ không còn nữa, hắn lau sạch nước mắt, cả người toát lên khí chất đế vương, mày mắt lạnh lùng sâu thẳm.
Hắn đứng dậy, quay lưng về phía nàng nhìn ánh trăng trên cửa sổ.
Ôn Hạ chống bàn đứng dậy, cổ tay truyền đến cơn đau rát, là do vừa rồi bị hắn đập vào góc bàn. Nàng không vén tay áo lên xem, chỉ cúi người nhặt áo choàng màu đen trên mặt đất, cài lại chiếc áo choàng đủ để che mưa chắn gió của Kỳ Diên.
“Ta sẽ đường đường chính chính để muội nhìn thấy ta mới là hoàng đế mạnh nhất thiên hạ, ta sẽ đường đường chính chính để muội một lần nữa rung động vì ta.”
Bóng lưng hắn kiên quyết.
Không còn gì để nói nữa.
Ôn Hạ chau mày phủi bụi trên áo choàng, đi về phía cửa phòng, nhưng mỗi bước đi đều rất chậm.
Nàng đang nghĩ, nàng không đồng ý yêu cầu của Hoắc Chỉ Chu, có phải là hại Đại Thịnh hay không? Chỉ cần nàng đồng ý gả cho hắn, Ngân Khánh và Đại Thịnh sẽ được an toàn.
Nhưng trong lòng lập tức có tiếng nói phản bác nàng.
Đó là Ôn Lập Chương đang nói chiến tranh đừng nên liên lụy đến phụ nữ, quốc nạn không phải là công chúa hòa thân, kẻ yếu dâng hiến sắc đẹp là có thể giải quyết được.
Cũng là Kỳ Diên đang nói, muốn nàng sống thật tốt, làm những việc nàng muốn làm.
Từ chối Hoắc Chỉ Chu, nàng không sai.
Nàng đã cố gắng hết sức rồi.
Mở cửa phòng, trong sân trăng sáng vằng vặc, ánh trăng chiếu vào lòng nàng.
Gió đêm thổi tung làn váy, trong đêm xuân ẩm ướt tỏa ra mùi hương của vạn vật sinh sôi.
Bóng dáng mảnh mai lặng lẽ dừng lại, Ôn Hạ quay đầu lại.
Hoắc Chỉ Chu đứng trong bóng tối, sợi chỉ vàng trên vạt áo long bào bị bung ra, bị móng tay thon dài cào rách. Bóng dáng hắn cô độc lẻ loi, đôi mắt sâu thẳm tịch mịch trong ánh nến lờ mờ.
Ôn Hạ nhìn hắn, mặc cho ánh trăng chiếu rõ hắn, lại mặc cho gió đêm thổi hắn đi xa.
Ôn Hạ chín tuổi, Hoắc Chỉ Chu mười hai tuổi, cuối cùng cũng bị gió đêm thổi tan, rơi xuống đất trời nam bắc cách biệt.
Nàng quay đầu lại, bước qua ánh trăng rời đi.
Tiếng sáo du dương mà u buồn, tịch mịch trong đêm yên tĩnh.
Hoắc Chỉ Chu thổi cây sáo bạch ngọc trong tay, tiếng sáo của Minh Hằng phu tử du dương xa xăm, nuốt chửng nỗi bi thương dâng trào, cho đến khi bóng dáng dưới ánh trăng không còn nhìn thấy nữa.
…
Xe ngựa ra khỏi cổng thành, phi nhanh trong màn đêm.
Ôn Hạ ngồi trong xe, không làm được gì, ủ rũ dựa vào thành xe.
Vân Nặc chú ý xung quanh, lúc này mới nhỏ giọng nói với nàng: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng hồi doanh rồi!”
Ôn Hạ đột nhiên mở to mắt: “Ngươi nói gì?”
“Vừa rồi nhận được tiếng huýt sáo của ám vệ, Hoàng thượng hồi doanh rồi!”
Ôn Hạ mừng đến phát khóc, nắm chặt thành xe: “Nhanh thêm chút nữa, mau chóng quay về!”
Nàng đã biết Kỳ Diên sẽ không chết.
Ôn Hạ không nhịn được cười.
Xe ngựa phi nhanh dưới màn đêm, gió rít bên tai.
Ôn Hạ cuối cùng cũng trở về doanh trại, không đợi Vân Nặc đỡ liền chống thành xe muốn nhảy xuống, lại thấy bóng dáng cao lớn phi nhanh đến từ cuối màn đêm.
Kỳ Diên lao vào ánh trăng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng, thân hình cao lớn chạy thẳng về phía nàng.
Ôn Hạ nhảy xuống xe ngựa chạy tới, áo choàng bay phần phật trong gió, nàng xuyên qua màn đêm không còn trở ngại này, được hắn ôm chặt vào lòng.
Nàng ôm chặt Kỳ Diên, vùi sâu vào n.g.ự.c hắn.
Khoảnh khắc này vạn vật dường như đều yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim đập của hắn và nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, người đàn ông trong đôi mắt ngấn lệ tuấn mỹ vô song, đáy mắt cuộn trào nước mắt, cũng phản chiếu một vầng trăng. Hắn mấp máy đôi môi khô nứt, nhưng lại không nói nên lời, chỉ gom hết mọi lời muốn nói vào đôi mắt sâu thẳm.
“Chân ta không đi được nữa, chàng có thể ôm ta không?” Giọng Ôn Hạ mang theo chút nghẹn ngào, nàng cũng không biết lần gặp lại này sau hơn một năm xa cách, câu nói đầu tiên lại là câu này. Nhưng chân nàng mềm nhũn, từ doanh trại quân Yên đến trước mặt hắn, từ hoang mang lo lắng đến mừng như điên, dường như tất cả đều như vượt qua hư không, cũng như vượt qua mũi đao.
Kỳ Diên bế nàng lên, đặt nàng lên giường trong doanh trại.
Giày thêu của nàng dính cỏ vụn và bùn đất, Kỳ Diên cụp mắt xuống, nửa quỳ dưới chân nàng lau sạch bụi bẩn cho nàng.
Ôn Hạ nước mắt rơi như mưa, nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, lớp vảy m.á.u trên đôi môi khô nứt, cằm hắn cũng mọc đầy râu xanh.
Kỳ Diên dường như đã thay đổi.
Sự trưởng thành của hắn, vẻ điềm tĩnh trong đáy mắt, sự cẩn thận từng li từng tí của hắn.
Ôn Hạ vòng tay ôm lấy hắn.
Kỳ Diên ôm chặt lấy thân thể mảnh mai của nàng, vùi đầu vào tóc mai hít hà mùi hương của nàng.
Ôn Hạ vừa cười vừa rơi nước mắt, chợt ngửi thấy mùi m.á.u tanh trong không khí: "Hoàng thượng bị thương?"
"Không sao." Giọng nói của Kỳ Diên trầm ấm và nam tính, mang theo một chút khàn khàn sau cơn nguy hiểm.
Ôn Hạ chạm vào vai hắn, y phục màu chàm tím trên người hắn là vừa thay, sạch sẽ, nhưng lại thoang thoảng mùi thuốc, xen lẫn mùi m.á.u tanh có lẽ là do lúc nãy ôm nàng.
Ôn Hạ nghẹn ngào: "Mấy ngày nay Hoàng thượng ở đâu?"
"Trong một khu rừng sâu, ta không sao, Hạ Hạ."
Kỳ Diên tỉnh lại hôm qua, hắn và Trần Lân không tiện phát tín hiệu cầu cứu, sợ sẽ dẫn dụ cả quân Yên. Hắn cùng Trần Lân thử qua nhiều con đường nhỏ hẻo lánh mới trở về doanh trại.
Trần Lân bị thương nặng, mấy ngày hắn hôn mê đều là Trần Lân bảo vệ hắn, chiến đấu với sói hoang. Đợi hắn tỉnh lại thì Trần Lân đã gục ngã, cả đoạn đường này hắn gánh Trần Lân trở về, vết thương trên người bị rách nghiêm trọng.
Hồ Thuận thấy hắn bị thương quá nặng nên không nói cho hắn biết Ôn Hạ đã đến, mãi đến khi Thái y băng bó vết thương cho hắn xong, Hồ Thuận mới nói Ôn Hạ đã đến, còn soạn thánh chỉ đến doanh trại quân Yên.
Kỳ Diên vô cùng hổ thẹn: "Hắn có bắt nạt nàng không?"
Ôn Hạ lắc đầu.
Kỳ Diên nhìn chằm chằm búi tóc của nàng.
Ôn Hạ khẽ giật mình, muốn tìm gương soi, nàng cúi người lại gần Kỳ Diên, ở khoảng cách rất gần, nàng nhìn thấy trong mắt hắn búi tóc hơi rối và trâm cài lệch lạc của mình.
Đáy mắt Kỳ Diên càng thêm u ám.
Ôn Hạ: "Ta không bị hắn bắt nạt." Nàng giải thích rất bình tĩnh, nhưng không biết vì sao gò má trắng nõn lại ửng hồng.
"Ta không có ý đó." Kỳ Diên nắm lấy tay Ôn Hạ: "Ta chỉ hận mình trúng kế, hận mình không thể bảo vệ nàng, để nàng phải vất vả vì ta."
"Hạ Hạ, xin lỗi nàng."
Ôn Hạ lắc đầu.
Trong mắt Kỳ Diên là sự hối hận sâu sắc.
Ôn Hạ không biết tại sao giữa hai người lại trở nên như vậy.
Rõ ràng đã xa cách nhau biết bao mùa xuân hạ thu đông, rõ ràng nàng luôn gạt hắn ra khỏi phần đời còn lại của mình.
Gió chiều nhẹ nhàng lay động tấm rèm dày, gió thổi khiến ánh nến lung lay.
Đêm nay dịu dàng như một dòng sông thời gian, quá khứ trôi đi không trở lại, gội rửa ra một trái tim chân thành trong sáng.
Dưới ánh nến, dung nhan xinh đẹp vô song, rực rỡ chói mắt.
Kỳ Diên không muốn rời mắt, Ôn Hạ mười chín tuổi còn xinh đẹp và rạng rỡ hơn Ôn Hạ mà hắn gặp lần đầu, giọt nước mắt của nàng, nụ cười của nàng đều khắc sâu trong đáy mắt hắn. Thần thái của nàng ung dung hơn trước, đôi mắt đẹp long lanh hơn trước, nàng dường như có thêm vẻ quyến rũ, đón nhận ánh mắt chân thành của hắn, khẽ ngẩng gương mặt xinh đẹp, rực rỡ động lòng người.
Kỳ Diên nắm lấy cổ tay mịn màng của nàng, lại thấy nàng khẽ nhíu mày.
Hắn lập tức lo lắng vén tay áo nàng lên.
Trên cổ tay trắng nõn có một vết bầm tím do va đập.
Đáy mắt Kỳ Diên tràn đầy sát khí.
Ôn Hạ nói: "Không đau nữa."
"Nàng có thể kêu đau, chỉ cần ta còn sống một ngày, trên đời này sẽ không ai có thể làm nàng bị thương dù chỉ một chút. Nếu chịu ủy khuất, nàng phải nói ra, ai làm nàng bị thương, ta sẽ bắt hắn trả giá gấp trăm lần."
Hắn cúi người xuống, sống mũi cao thẳng chạm vào chóp mũi nàng.
Lông mi Ôn Hạ run rẩy, hơi có ý chần chừ lùi lại.
Kỳ Diên cứ như vậy dừng lại, trong doanh trại yên tĩnh chỉ còn tiếng thở của hai người.
Nàng khẽ ngước mắt lên, vẻ chần chừ và mơ hồ trong đáy mắt cuối cùng cũng tan biến vào lúc này.
Kỳ Diên hôn lên môi nàng, cạy mở hàm răng nàng, bá đạo và mãnh liệt, chiếm đoạt không chút kiêng dè. Eo thon trong lòng bàn tay không tới một nắm, mềm nhũn dưới nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.
Bàn tay chinh chiến sa trường của Kỳ Diên đầy chai sạn, cằm mọc râu ngắn và rậm, Ôn Hạ bị cọc râu hắn chọc đến ngứa, nhưng không né tránh. Tiếng rên rỉ thoát ra khỏi kẽ răng, nàng bị mùi long diên hương trên người hắn bao vây, sắp nghẹt thở dưới hơi thở nóng bỏng này, đưa tay đẩy hắn ra.
Đôi mắt nóng bỏng bao trùm lấy nàng, Kỳ Diên cúi người lau đi vết nước trên môi nàng, đôi môi hơi sưng đỏ.
Ôn Hạ thở hổ, cổ tay mảnh khảnh vẫn đặt trên cổ hắn, nhớ lại những ngày lo lắng đề phòng vừa qua, hốc mắt nàng nóng lên: "Ta rất sợ..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");