Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu
  3. Chương 27: Chương 25
Trước /105 Sau

Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu

Chương 27: Chương 25

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Y phục màu đen huyền bí.

Uy áp âm trầm của đế vương.

Tất cả đều dưới hàng mi run rẩy của Ôn Hạ, khiến nàng hoang mang bất an.

“Tại sao lại ở chỗ này?”

Giọng nói trầm thấp ổn định của hắn dường như không còn lạnh lùng như trước nữa, nhưng đối với Ôn Hạ, giọng nói này đến từ phía trên, bao phủ nàng một cách dày đặc, giống như câu hỏi chất vấn không giận tự uy của đế vương.

Trâm cài hoa trà trên búi tóc đã rơi xuống đất trong lúc nàng biến sắc vừa rồi, tản ra vài cánh hoa, bị gió đêm nhẹ nhàng cuốn đi.

Ôn Hạ không có tâm trạng đi nhặt, nắm chặt khăn tay thêu trong tay áo, giọng nói vẫn mềm mại như trước, chỉ là xen lẫn chút run rẩy: “Tết Nguyên Tiêu quận thủ có lời mời, thần thiếp không muốn phô trương nghi trượng làm ảnh hưởng đến hứng thú đón tết của bá tánh, cho nên mới vi hành đến đây.”

Ôn Hạ không đợi được câu trả lời, tự nhiên cũng biết sẽ không đợi được câu trả lời tốt đẹp.

Trong sự im lặng này, tất cả sự hoảng loạn bất an cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại. Nàng không biết tại sao có thể gặp Kỳ Diên ở Thanh Châu, nhưng hắn vốn hành sự thất thường, gặp được cũng không có gì lạ.

Bình tĩnh lại, trái tim Ôn Hạ lạnh dần. Trước đây cũng có một lần nàng đụng phải đường của Kỳ Diên, rõ ràng đã tránh xa rồi, nhưng vẫn chọc hắn không vui, bị phạt chép sáu nghìn chữ kinh văn.

Ôn Hạ cúi đầu, lần nữa hành lễ: “Vô tình kinh động Hoàng thượng, thần thiếp xin tự mình quay về hành cung nhận phạt.”

Nàng hành lễ xong xoay người, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Kỳ Diên: “Trẫm cho phép nàng đi rồi sao.”

Lại một lần nữa dừng bước, Ôn Hạ cố gắng kìm nén bờ vai run rẩy, hai tay trong tay áo rộng nắm chặt khăn tay thêu, xoay người lại, đôi mắt hạnh né tránh ánh mắt của thánh thượng, im lặng đứng yên chờ hắn quyết định.

Nàng đợi rất lâu, mới trong làn gió nhẹ, nghe thấy một câu hỏi không rõ ý tứ của Kỳ Diên, trầm thấp mà nặng nề.

“Hộ vệ của nàng đâu?”

Trong sân vang lên tiếng gió rít, là ám vệ của Ôn Hạ xuất hiện, hành lễ với Kỳ Diên.

Ôn Hạ yên lặng đứng đó, nhưng vẫn chưa nghe thấy Kỳ Diên lên tiếng trách phạt.

Hắn không nói, nàng bèn lần nữa hành lễ: "Thần thiếp tự biết sẽ về hành cung sao chép kinh văn, thần thiếp cáo lui."

Thân ảnh mảnh mai lại lần nữa khom người, bóng dáng dưới ánh trăng cùng chiếc váy dài biến mất trong đêm đẹp đẽ lấp lánh.

Kỳ Diên nhìn chằm chằm vào màn đêm trống trải, bông hoa rơi khỏi búi tóc nàng nằm ngay bên chân hắn. Cánh hoa vương vãi khắp mặt đất, cảnh đẹp tựa như bị hắn đột ngột cắt ngang.

Hắn quát lớn: "Vân Nặc."

Vân Nặc dẫn theo một đám ám vệ xuất hiện, quỳ xuống hành lễ.

Kỳ Diên lạnh lùng liếc nhìn, dù không mở miệng chất vấn, nhưng cũng biết bọn họ không xuất hiện nhắc nhở hắn, là cố ý. Là ám vệ của hắn, bọn họ không thể không biết dung mạo của người bên cạnh hắn.

Gương mặt trẻ trung tuấn tú của Vân Nặc không chút biểu cảm như tượng gỗ: "Người này là Hoàng hậu, Hoàng thượng đã gặp qua bức tranh Hoàng hậu, thuộc hạ cho rằng Hoàng thượng tự mình đi theo thuyền, là có chủ ý riêng."

Bên cạnh, Trần Lân - người vừa lên tiếng nhắc nhở cũng quỳ xuống nói: "Thuộc hạ cũng cho rằng Hoàng thượng có chủ ý riêng!"

Đúng vậy, cả triều đều biết hắn đã từng thấy bức tranh của Ôn Hạ.

Nhưng bức tranh đó hắn căn bản không đụng đến, một cái liếc mắt cũng chưa từng nhìn qua.

Hắn làm sao có thể nói với người khác rằng, tối nay hắn mới gặp được Hoàng hậu mà hắn đã thành thân hai năm, vừa gặp đã kinh diễm, muốn hỏi thăm gia thế của nàng, thậm chí muốn đón nàng về cung.

Kỳ Diên nhìn chằm chằm vào hành lang vắng vẻ không một bóng người, bóng dáng áo trắng phiêu dật kia đã sớm biến mất, chỉ còn lại hương hoa trà thoang thoảng trong gió đêm.

Hắn không thể hiểu được cảm giác trong lòng lúc này.

Rất mâu thuẫn, rất kỳ lạ.

Giống như mưa thuận gió hòa đột nhiên sụp đổ, tòa nhà cao tầng bỗng chốc nghiêng ngả, tất cả quỹ đạo đã định đều bị phá vỡ, bị vị thần đột nhiên giáng xuống phủ nhận, nói cho hắn biết hai mươi bốn năm qua hắn làm đều là sai.

Lương Hạc Minh cuối cùng cũng đoạt được một cuốn bí tịch trong hội đèn lồng, đắc ý trở về, nhưng mang đến không phải là niềm vui sướng vì cuốn bí tịch, mà là vẻ mặt kinh ngạc.

"A Diên, ta vừa nhìn thấy Hoàng hậu của người ở ngoài cửa! Nàng ấy vậy mà cũng ở đây, đã lên xe ngựa rời đi rồi."

"Nhưng mà nàng ấy ở Thanh Châu cũng bình thường, chỉ là tại sao cũng ở trong tửu lâu này?" Lương Hạc Minh đột nhiên nhận ra sắc mặt Kỳ Diên không đúng: "Chẳng lẽ hai người đã chạm mặt nhau rồi?"

"Người thật sự chạm mặt tiểu Hoàng hậu rồi?"

Lương Hạc Minh vội vàng hỏi Kỳ Diên, lại thấy ánh mắt Kỳ Diên sâu thẳm, trên mặt dường như không còn vẻ lạnh lùng chán ghét, vẻ châm chọc như mọi khi. Thay vào đó, là một loại tĩnh lặng mâu thuẫn.

Ánh mắt Lương Hạc Minh sáng lên: "Chẳng lẽ người vừa gặp đã yêu nàng ta rồi? Người..."

Kỳ Diên đã sải bước lên lầu.

Lương Hạc Minh đuổi theo sau hắn: "Thật sự bị ta nói trúng rồi, người thật sự vừa gặp đã yêu nàng ta..."

"Chỉ là một cái túi da thôi, trẫm không đến mức hoang đường như vậy." Kỳ Diên lạnh lùng đáp.

"Thật sao?" Lương Hạc Minh miệng lưỡi vụng về, từ trước đến nay không biết nói những chuyện nam nữ tình trường như Nguyễn Tư Đống, tuy cảm thấy có không tin, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, "Đèn hoa trong thành đã kết thúc rồi, trời cũng khuya rồi, nơi này cách hành cung rất gần, nếu hai người đã gặp nhau rồi, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi ở hành cung đi."

Sao có thể.

Kỳ Diên lạnh lùng liếc nhìn Lương Hạc Minh, khóe môi lạnh lùng cười khẩy: "Cho dù ta và nàng ấy đã gặp nhau, ta cũng sẽ không phạm vào ba ngàn vạn điều đó. Nàng ấy ở hành cung, ta ở hoàng cung, đời này kiếp này, tuyệt đối không xâm phạm lẫn nhau."

Nói xong, trong đầu lại hiện lên bóng dáng áo trắng bên bờ nước lúc nãy.

Xinh đẹp thuần khiết, tươi cười động lòng người.

Eo thon nhỏ yếu, tóc đen như lụa.

Siết chặt chén rượu trong tay, gió đêm thổi qua cửa sổ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác trống vắng, Kỳ Diên ngẩng đầu uống cạn chén rượu trong.

Rượu đã lạnh, vừa vặn dập tắt cơn nóng cuồn cuộn trong cổ họng, dập tắt tất cả những mầm mống không thực tế.

Sự náo nhiệt trong thành đã dần tan đi, màn đêm dần trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, Kỳ Diên ngồi một mình thật lâu, không nghe rõ Lương Hạc Minh đang nói gì, chỉ muốn yên lặng uống thêm chút rượu.

Dưới màn đêm, Vân Nặc đột nhiên xuất hiện.

"Hoàng thượng, hành cung bị tập kích, xe ngựa của Hoàng hậu nương nương bị cướp. Thuộc hạ không biết là nên hành động, hay là mặc kệ để thích khách cướp đi?"

Ánh mắt Kỳ Diên lạnh lùng, đã thi triển khinh công rời đi.

Thân ảnh màu đen như ma quỷ, đã biến mất khỏi cửa sổ trong nháy mắt.

Lương Hạc Minh: "..."

...

Nửa canh giờ trước, vẫn là đêm dài náo nhiệt.

Ôn Hạ ngồi xe ngựa về cung, nói chuyện Kỳ Diên đến Thanh Châu cho tả hữu tâm phúc biết.

"Vậy phải làm sao bây giờ, có cần bẩm báo Thái hậu không? Hoàng thượng chắc chắn sẽ lại giận lây sang nương nương..." Bạch Khấu và Hương Sa rất lo lắng, mỗi lần chạm mặt thánh giá, chủ tử đều không thoát khỏi những hình phạt vô cớ.

Ôn Hạ vô lực dựa vào thành xe, nụ cười nhạt trên môi có chút chua xót: "Hắn muốn phạt thì phạt đi, ta cũng đâu phải chưa từng sao chép kinh văn sáu nghìn chữ."

Nàng đang suy nghĩ tại sao lại gặp Kỳ Diên ở Thanh Châu, thì xe ngựa đột nhiên xóc nảy, hộ vệ đột nhiên hô "Có thích khách, bảo vệ Hoàng hậu".

Ôn Hạ còn chưa kịp xem xét sự biến động bên ngoài cửa sổ, xe ngựa đã đột ngột dừng lại, chỉ nghe thấy Trứ Văn kêu lên một tiếng, xe ngựa lại lao đi trên con đường lát đá, tốc độ nhanh đến mức cả xe ngựa đều rung lắc dữ dội.

Sắc mặt Ôn Hạ tái nhợt, nắm chặt thành xe, nhìn ra ngoài cửa sổ xe đang bị gió mạnh thổi bay, chỉ thấy ám vệ cầm kiếm chiến đấu với những tên bịt mặt áo đen.

Hành cung trước mắt ngày càng xa, vô số hộ vệ cầm đao c.h.é.m g.i.ế.c với một đám người áo đen.

"Nương nương--" Bạch Khấu và Hương Sa che chắn trước người Ôn Hạ, nhưng cũng là nữ tử yếu đuối không có võ công, không chịu nổi sự xóc nảy của xe ngựa, chỉ muốn dùng thân mình bảo vệ chủ tử.

Son phấn trên xe rơi vãi khắp nơi.

Bàn trà trong xe ngựa cũng đổ sập trong lúc xóc nảy, nước trà ấm nóng b.ắ.n tung tóe lên váy áo Ôn Hạ.

Nàng chưa từng gặp phải biến cố như vậy, tên áo đen đánh xe ngựa vẫn luôn chiến đấu với Thanh Ảnh và những người khác, nhưng xe ngựa chạy quá nhanh, rất nhanh đã chỉ còn lại một mình Thanh Ảnh.

Hương Sa loạng choạng bò dậy, lấy hết can đảm rút cây trâm cài tóc ra, đang định đ.â.m vào tên áo đen đánh xe, thì tên áo đen võ công cao cường, không cần quay đầu lại đã hất Hương Sa xuống khỏi xe ngựa.

Ôn Hạ vội vàng gọi tên Hương Sa, Bạch Khấu đã sợ đến mức mặt mày tái mét, con đường xe ngựa đi ngày càng tối, sớm không còn nhìn thấy Hương Sa ở đâu nữa.

Bạch Khấu run rẩy chắn trước xe ngựa, muốn dùng thân mình liều mạng với tên áo đen bên ngoài.

Tiếng gió rít bên tai.

Trong lúc xóc nảy dữ dội, Ôn Hạ không còn nghe thấy tiếng của Thanh Ảnh nữa, bên ngoài rèm xe bị gió mạnh cuốn lên, chỉ còn lại tên hán tử đánh xe ngựa áo đen kia, không còn nhìn thấy bóng dáng ám vệ đâu nữa, xe ngựa chạy ngày càng xa.

Ôn Hạ không cảm thấy mình có kẻ thù nào, nếu nhất định phải có, vậy chỉ có thể là Kỳ Diên, hoặc là người mà Ôn gia đã đắc tội?

Nàng đã bị va đập trán trong lúc xóc nảy, cổ tay trắng nõn cũng bị trầy xước. Sau khi hết sợ hãi, nhìn bóng lưng tên áo đen, run rẩy nghiến răng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai!"

"Người ngồi cho vững." Tên hán tử áo đen nói xong câu đó, liền hung hăng quất roi ngựa.

Nhìn con đường ngày càng tối tăm, Ôn Hạ không hiểu sao lại nhớ đến căn phòng tối om bị giam cầm lúc năm tuổi, cũng trong lúc sợ hãi này nhớ đến Kỳ Diên mà nàng vừa gặp lúc nãy.

Hắn rõ ràng hận nàng như vậy, nhưng hôm nay gặp mặt, hắn vậy mà không mở miệng trách phạt nàng, thả nàng rời đi.

Chẳng lẽ là người hắn phái đến sao? Nếu cướp nàng đi, hủy hoại thanh danh của nàng, chẳng phải sẽ có cớ phế hậu?

Hắn, Kỳ Diên, thật sự có thể làm ra loại chuyện này ư?

Hốc mắt đỏ hoe, Ôn Hạ rơi lệ, đột nhiên rút cây trâm cài trên đầu Bạch Khấu.

Nàng kề trâm cài lên cổ, vén rèm xe lên cao giọng nói: "Dừng xe, nếu không ta sẽ c.h.ế.t ngay tại..."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng tên vút đến, tên áo đen trước mắt trúng tên, ngã xuống khỏi xe ngựa.

Còn cây trâm trên tay Ôn Hạ trong lúc xóc nảy đã làm nàng bị thương ở cổ.

Cơn đau nhói truyền đến, nàng cảm nhận được chất lỏng nóng hổi nhanh chóng bị gió thổi lạnh.

Tiếng gió rít bên tai.

Một bóng người áo đen lướt đến xe ngựa.

Ôn Hạ chỉ cảm thấy eo nóng lên, bị một bàn tay to lớn ôm chặt, cả người nhẹ bẫng, thân thể đã rời khỏi xe ngựa, lơ lửng giữa không trung.

Cây trâm trên tay nàng bị bàn tay nóng bỏng kia lấy đi, nàng theo bản năng đưa tay ra nắm lấy thứ gì đó, nắm chặt lấy vạt áo người này, sợ hãi rúc vào người hắn.

Chờ đến khi hoàn hồn, nàng mở mắt ra.

Trên vạt áo màu đen, những sợi chỉ vàng được thêu hình thỏ đang gặm cỏ.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú.

Người cứu nàng, lại là Kỳ Diên.

Mọi thứ đều nằm ngoài dự đoán của Ôn Hạ.

Nàng vội vàng buông tay.

Nhưng giữa không trung, nàng vẫn sợ hãi, nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy vết thương trên cổ ngày càng đau, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng không muốn dựa vào Kỳ Diên.

Bàn tay đặt trên eo nàng siết chặt từng chút một, như muốn in dấu ấn nóng bỏng lên người nàng.

Cho đến khi được đặt xuống đất, Ôn Hạ run rẩy hàng mi, cuối cùng cũng dám mở mắt ra.

Kỳ Diên vẫn ôm nàng bằng cánh tay dài, nàng lùi lại vài bước, lúc này mới cảm thấy toàn thân bủn rủn, suýt chút nữa ngã xuống, lại bị Kỳ Diên đỡ lấy.

Không thể tránh khỏi ánh mắt chạm nhau, Ôn Hạ chỉ cảm thấy bàng hoàng, bất lực, vừa sợ hãi.

Ánh mắt hắn sâu thẳm vô tận, như đang nhìn vào vết thương trên cổ nàng, ánh mắt chăm chú ấy khiến Ôn Hạ sợ hãi, toàn thân nóng ran, hai má ửng đỏ. Cho đến khi Kỳ Diên dùng kiếm cắt một đoạn vạt áo, buộc lên vết thương trên cổ nàng, Ôn Hạ vẫn còn kinh hồn chưa định, môi đỏ run run, không nói nên lời.

Kỳ Diên không buông nàng ra, chỉ dời mắt đi, trầm giọng ra lệnh cho ám vệ trước mặt: "Giữ mạng."

Trước mắt toàn là ám vệ của Kỳ Diên.

Phía sau còn có vô số binh lính võ lâm địa phương đang phi ngựa tới.

Tên áo đen đánh xe ngựa kia chỉ bị trúng tên vào bụng, Kỳ Diên cố ý giữ lại mạng hắn.

Vân Nặc chĩa kiếm vào n.g.ự.c tên đánh xe ngựa, còn chưa kịp tra hỏi, đã thấy tên đánh xe ngựa kia ngã xuống, kêu lên một tiếng.

Sắc mặt Vân Nặc biến đổi, kéo khăn che mặt của tên đánh xe ngựa xuống, đã thấy trên khuôn mặt thô ráp kia đầy m.á.u tươi.

"Hoàng thượng, tên này đã tự tử bằng thuốc độc!"

Cho đến khi ngồi lên xe ngựa trở về hành cung, Ôn Hạ vẫn còn kinh hồn chưa định, không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.

Mà trong xe ngựa còn có Kỳ Diên.

Từ năm năm tuổi, nàng chưa từng ở riêng với hắn như vậy, chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo, vết thương trên cổ hơi đau, nàng ôm chặt hai tay, chịu đựng cơn đau và lạnh lẽo khắp người.

Kỳ Diên mím chặt môi mỏng, sắc mặt không chút gợn sóng, chỉ là ánh mắt nhìn đến nơi nàng đang ngồi, dáng người nàng mảnh mai yếu ớt, chiếc cổ trắng nõn được buộc bằng dải vải áo đen của hắn, đen trắng tương phản, lại như sự va chạm giữa mềm mại và quyến rũ. Một vệt trà ướt đẫm vạt áo nàng, nàng ôm hai tay, ngón tay trắng nõn, các khớp ngón tay đều có vết thương bị va đập.

Ngón tay Kỳ Diên đặt trên đầu gối gõ nhẹ, hương hoa trà thoang thoảng lan tỏa trong xe ngựa, không nồng nàn như lần gặp nàng trong cung năm ngoái. Mùi hương này thoang thoảng, không nồng nặc, nhưng lại luôn hiện hữu, khiến người ta không thể bỏ qua.

Kỳ Diên đột nhiên cởi áo khoác ngoài, như vô tình lại cố ý, ném lên đầu gối Ôn Hạ.

Ôn Hạ ngẩng đôi mắt hạnh lên, hàng mi dài run nhẹ như cánh bướm.

Nhưng nàng chỉ nhìn Kỳ Diên một cái, gương mặt anh tuấn của hắn không lộ rõ vui buồn, đôi mắt đen láy sâu thẳm, mặc dù đôi môi mỏng mím chặt không nói lời nào, nhưng người ta không thể bỏ qua uy áp đế vương mạnh mẽ tỏa ra từ hắn.

"Hoàng thượng muốn làm gì?" Giọng nàng mềm mại, cũng có chút khàn khàn sau khi thoát chết.

Đây là câu đầu tiên họ nói chuyện với nhau cho đến bây giờ.

Kỳ Diên trầm giọng nói: "Trẫm nóng, không cần áo khoác."

Hàng mi Ôn Hạ run lên.

Nàng có chút kinh ngạc, nhưng đối với Kỳ Diên, nàng chỉ coi hắn là ôn thần, không cho rằng hắn có ý tốt.

Áo khoác ngoài của hắn là lúc mới lên xe ngựa, Quận thủ Thanh Châu run rẩy quỳ xuống đất tạ tội, sau đó mới cẩn thận dâng lên.

Áo khoác ngoài màu đen rất hợp với bộ đồ đen của hắn, lạnh lùng xa cách, xuyên qua lớp vải trên đầu gối nàng, hơi ấm còn sót lại truyền vào da thịt nàng.

Ôn Hạ gấp áo khoác lại, đặt sang một bên: "Đồ của Hoàng thượng, thần thiếp đã gấp lại cho người."

Ngón tay siết chặt chiếc nhẫn, Kỳ Diên im lặng nhìn dáng vẻ cúi đầu của Ôn Hạ, đôi vai gầy yếu vẫn còn run rẩy, hắn nhìn mà thấy lạnh.

"Trẫm muốn nàng mặc vào."

Ôn Hạ không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ run nhẹ hàng mi, giọng nói mềm mại, không nghe ra cảm xúc, chỉ có sự cung kính.

"Thần thiếp không cần, tạ ơn Hoàng thượng."

Ngực đột nhiên có cảm giác nghẹn ứ, Kỳ Diên hít sâu một hơi, tính toán thời gian, sắp đến hành cung, cuối cùng không ra lệnh cho nàng nữa.

"Các cung nữ của thần thiếp đều an toàn chứ?" Ôn Hạ lúc nãy chỉ thấy bọn họ đỡ Bạch Khấu dậy, cùng Kỳ Diên ngồi chung một xe ngựa khiến nàng bàng hoàng và kháng cự, suýt chút nữa quên mất những tâm phúc trung thành bảo vệ mình.

Ôn Hạ không nghe thấy Kỳ Diên trả lời, nàng ngẩng mắt lên.

Đôi mắt Kỳ Diên đen láy sâu thẳm, nàng vừa vặn chạm phải ánh mắt ấy. Ánh mắt hắn và Thái hậu rất giống nhau, xinh đẹp, nhưng lại như màn đêm đen kịt, như muốn cuốn người ta vào sâu trong đó.

Ôn Hạ dời mắt đi, cung kính né tránh ánh mắt hắn.

Cuối cùng cũng trở về hành cung.

Ôn Hạ gặp lại đám tâm phúc.

Trong vụ tai nạn này, Trứ Văn bị thương ở chân, Hương Sa lăn xuống xe ngựa, bị thương nặng. Chỉ còn Bạch Khấu run rẩy đi theo sau Ôn Hạ, không bị thương.

Ôn Hạ vừa định nói "Truyền Thái y", bỗng nhiên nhớ tới hiện tại Kỳ Diên đang ở đây, nàng không còn là chủ nhân duy nhất của hành cung này nữa.

Nàng quay đầu lại, cung kính cúi người trước Kỳ Diên: "Hôm nay đa tạ Hoàng thượng cứu mạng, hiện tại thần thiếp đã không sao rồi, sau này nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng thượng. Hôm nay là ngoại lệ, lần sau thần thiếp nhất định sẽ..."

Nửa câu sau "cút xa" bị Bạch Khấu cắt ngang bằng một tiếng "Nương nương".

Ôn Hạ hơi dừng lại, không nói tiếp, chờ Kỳ Diên lên tiếng.

Nhưng nàng đợi mãi không thấy hắn nói gì, do dự một lát, nàng ngẩng mắt lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen láy của Kỳ Diên.

Ánh mắt hắn sâu không lường được, như màn đêm vô tận.

Kỳ Diên mở lời: "Truyền thái y đến xem xét vết thương cho Hoàng hậu."

Hắn xoay người bước vào một gian điện.

Lâm Phượng Cư.

May mắn thay, vết thương trên cổ Ôn Hạ chỉ là vết thương ngoài da. Thái y nói rằng mỗi ngày bôi thuốc, sẽ không để lại sẹo.

Nàng lo lắng nói: "Xin thái y xem giúp cả nha hoàn của ta nữa, nàng ấy bị ngã khỏi xe ngựa, thương thế không nhẹ."

"Nương nương không cần lo lắng, đã có thái y đang chữa trị cho nha hoàn của người." Lão thái y cung kính hành lễ: "Nương nương cứ uống thuốc đúng giờ, vi thần ngày mai sẽ lại đến bắt mạch cho người, giờ xin phép đi đến Ngự Hoa Viên xem xét vết thương cho Hoàng thượng."

Ôn Hạ có chút ngạc nhiên: "Hoàng thượng bị thương rồi sao?"

"Đúng vậy, vi thần xin cáo lui."

Ôn Hạ vẫn còn đang ngẩn người, đi tới đi lui trước gương, chiếc cổ trắng nõn dán miếng thuốc màu xanh. Nàng nắm chặt khăn thêu, vẫn còn chưa hoàn hồn.

Bạch Khấu nói: "Nương nương, người hãy thay bộ y phục ướt sũng này trước đã, đừng để bị nhiễm lạnh. Đợi nô tỳ hầu hạ người tắm rửa xong rồi hãy đi thỉnh an Hoàng thượng, xem thử long thể người có khỏe mạnh hay không."

Ôn Hạ rất kháng cự, nhưng biết rằng đêm nay chỉ có thể làm như vậy.

Điều khiến nàng bất ngờ chính là Kỳ Diên bị thương. Hắn ta trông không giống người bị thương, hơn nữa vừa rồi còn ra lệnh cho thái y đến bắt mạch cho nàng trước. Mà trong hành cung này chỉ có hai vị thái y mà nàng mang theo từ năm ngoái, lúc này cả hai vị đều đang ở Lâm Phượng Cư. Dù thế nào, đêm nay nàng quả thực nên đi thỉnh an Kỳ Diên, cũng phải đi nhận lỗi.

...

Trong Ngự Hoa Viên, đèn đuốc sáng trưng.

Trước đây nơi này chưa từng được thắp đèn, nhưng đêm nay, binh lính và thị vệ Ngự tiền dày đặc canh giữ khắp cung điện.

Kỳ Diên bị thương ở vai trái. Khi nhận được tin tức liền vội vàng đến cứu Ôn Hạ, vậy mà trong hành cung lại có cao thủ áo đen chặn đường, ra chiêu sát thủ tàn nhẫn. Tuy kiếm pháp của hắn cao cường, nhưng lúc đó trên tay không mang theo kiếm, cuối cùng trong lúc giằng co đã bị đ.â.m vào bả vai trái.

Trong điện, thái y đang nín thở xử lý vết thương, Kỳ Diên đã cởi huyền sam, lồng n.g.ự.c rắn chắc khỏe mạnh, vết m.á.u trên y phục ngủ đã sớm đông cứng lại. Vết thương cũng khá sâu, nhưng hắn không hề kêu đau, chỉ là khi cây kẹp nhỏ của thái y chạm vào vết thương, đôi mắt đen hơi trầm xuống.

Vừa rồi hắn vẫn chưa cảm thấy vết thương đau, lúc này cơn đau âm ỉ từ bả vai sau dần lan ra.

Mọi chuyện đêm nay diễn biến đến nước này, vượt ngoài dự liệu của Kỳ Diên.

Hắn tự nhận rằng cho dù đêm nay không gặp Ôn Hạ trên thuyền, cho dù chỉ đến Thanh Châu lưu lại hai ngày, khi nghe tin Hoàng hậu gặp nạn, dù thế nào hắn cũng sẽ ra lệnh cho người đi cứu. Nàng là Hoàng hậu của hắn một ngày, hắn sẽ không để bất kỳ kẻ nào khiêu khích uy nghiêm đế vương của mình.

Chỉ là hắn không hiểu tại sao đêm nay lại tự mình ra tay, đích thân đi cứu.

Trong đầu vẫn là hình ảnh trên xe ngựa đang lao nhanh, đôi mắt hạnh long lanh nước mắt của Ôn Hạ, vừa yếu đuối vừa kiên định, một đôi tay run rẩy đưa cây trâm cài tóc định đ.â.m chiếc cổ trắng nõn. Nếu hắn đến muộn một bước, có phải nàng đã đ.â.m xuống rồi không?

Lúc hắn thi triển khinh công nắm lấy eo nàng, nàng rõ ràng run rẩy bất lực, như được tái sinh sau kiếp nạn nắm chặt vạt áo hắn, giống như lúc nhỏ trong Túy Hồng Lâu, nàng bất chấp tất cả nhảy vào lòng hắn, nhưng khi nhìn thấy hình dáng của hắn thì run rẩy buông tay.

Vết thương trên vai lan ra một trận đau nhức do thuốc.

Kỳ Diên ngồi bất động, chịu đựng cơn đau này.

Cuối cùng vết thương cũng được xử lý xong, thái y dặn dò cung nữ những việc cần chú ý trong sinh hoạt. Chỉ là cung nữ rất căng thẳng, không có sự điềm tĩnh thường thấy của cung nhân Ngự tiền. Thái y bèn dẫn hai cung nữ ra sau bình phong, thuật lại tỉ mỉ một lần nữa.

Hành cung Thanh Châu nói là hành cung, nhưng đã bị bỏ hoang nhiều năm như vậy, cung nhân đều là do Ôn Hạ mang theo, lần đầu tiên hầu hạ Ngự tiền, không thể nào làm được chu toàn mà không sợ hãi. Ai bảo Phượng Dực cung từ trên xuống dưới, đã nghe quá nhiều những lời đồn ác ý về việc Hoàng thượng trừng phạt Hoàng hậu.

Trong điện, những ngón tay thon dài thắt chặt đai lưng, Kỳ Diên ngồi trên long ỷ, hỏi Trần Lân - thống lĩnh thị vệ: "Điều tra đến đâu rồi?"

"Bẩm Hoàng thượng, lần này có đến cả trăm thích khách áo đen bắt cóc Hoàng hậu nương nương, hơn ba mươi người chết, những kẻ bị thương và bắt được đều đã tự sát bằng thuốc độc, không tra ra được manh mối hữu ích nào. Những kẻ còn lại ước chừng mười mấy tên đang bỏ trốn, quận thủ đã nhận lệnh lục soát từng nhà trong thành và canh gác nghiêm ngặt các cổng thành."

"Theo như thuộc hạ vừa tra hỏi cung nhân trực đêm, những thích khách này hẳn là đã lẻn vào hành cung từ đầu giờ Tuất, sau khi biết Hoàng hậu nương nương chưa hồi cung, liền mai phục ở bốn con hẻm bên ngoài hành cung. Mục tiêu của chúng rất rõ ràng, ra tay đều là những kẻ có võ công cao cường. Thanh Ảnh - ám vệ của Hoàng hậu nương nương đã triệu tập các ám vệ khác cùng thị vệ hành cung, chống trả trong một thời gian dài, còn có một bộ phận Ôn gia quân."

Trần Lân hơi dừng lại, tiếp tục bẩm báo: "Theo điều tra, Ôn gia quân có đến hai trăm người, từ khi Hoàng hậu nương nương dọn đến hành cung năm ngoái, đã đóng quân bảo vệ ở đây."

Tự ý điều động binh lính đóng quân ở hành cung hoàng gia là tội lớn.

Trần Lân bẩm báo xong liền im lặng.

Trong điện yên tĩnh thật lâu.

Kỳ Diên vẫn không nói gì.

Cho đến khi bên ngoài điện vang lên tiếng thị vệ bẩm báo: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đang cầu kiến ở bên ngoài, muốn đích thân nhận lỗi với người. Nàng ấy bảo thuộc hạ chuyển lời, nếu người không muốn gặp, nàng ấy sẽ tự mình nhận lỗi ở bên ngoài, để tạ ơn thánh ân."

Kỳ Diên nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn long ỷ, lực đạo mạnh đến nỗi mu bàn tay hằn lên gân xanh. Rõ ràng lời này giống hệt như những lần trước nàng chọc giận hắn, đến nhận lỗi cũng nói như vậy, nhưng bây giờ nghe vào tai Kỳ Diên, không hiểu sao, lại có một cảm giác khó chịu như bị kim châm.

"Cho nàng ấy vào."

Bên ngoài cửa, Ôn Hạ mặc một bộ loan phượng trường sam lướt đất, khoác trên vai chiếc áo choàng màu sen nhạt thêu hình con bướm, chậm rãi bước vào trong điện.

Tóc nàng búi cao, chỉ để lại hai lọn tóc mai bên thái dương, không đeo trang sức, dung nhan thanh tú. Dáng đi của nàng như nước chảy mây trôi, là dáng vẻ được dạy dỗ nghiêm khắc của các tiểu thư khuê các Đại Thịnh. Kỳ Diên cũng đã tổ chức vô số buổi yến tiệc, trong yến tiệc của hắn có các phi tần, nhưng chưa từng hạ lệnh cho Trung cung phải có mặt. Vì vậy hắn cứ nghĩ rằng, dáng đi của nữ tử đều giống như những phi tần trong hậu cung của hắn, giống như những tiểu thư khuê các kia, e ấp thẹn thùng.

Nhưng Ôn Hạ thì không, dáng đi của nàng vừa uyển chuyển vừa vững vàng, cao sang quý phái, có phong thái của tiểu thư khuê các, lại càng là phong thái của Hoàng hậu. Vẻ đẹp cả đời của nữ tử, dường như đều nằm ở đôi chân nhỏ nhắn này.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Không nhìn về phía long ỷ, Ôn Hạ đã nhẹ nhàng nâng váy quỳ xuống giữa điện, cúi đầu, vẻ cung kính nghe theo mệnh lệnh.

Kỳ Diên xoay xoay chiếc nhẫn bằng ngọc bích dát vàng trên ngón tay cái, có lẽ là cơn đau ở bả vai lan ra, hắn lại có một cảm giác bồn chồn không thể ngồi yên, cũng không muốn người trong điện phải quỳ.

"Tai họa đêm nay, thần thiếp vẫn còn cảm thấy sợ hãi bất an, trên xe ngựa nguy hiểm như vậy, may mắn được Hoàng thượng cứu giúp, thần thiếp ghi nhớ thánh ân." Giọng nói của Ôn Hạ vẫn nhẹ nhàng ôn nhu như mọi khi: "Nghe nói Hoàng thượng bị thương, thương thế của người có nặng không?"

Kỳ Diên mở lời: "Cũng coi như nặng."

Ôn Hạ hơi dừng lại: "Người bị thương ở đâu, thái y nói thế nào?"

"Bị thương ở chỗ này." Kỳ Diên chỉ yên lặng nhìn Ôn Hạ bằng đôi mắt đen láy.

Hắn nói như vậy, Ôn Hạ chỉ có thể ngẩng đầu lên.

Nàng nhìn thoáng qua, Kỳ Diên đang dùng ngón tay thon dài ấn nhẹ lên vai, vẫn ngồi trên long ỷ.

Ôn Hạ cụp mắt, một lần nữa khom người hành lễ: "Để Hoàng thượng bị thương, thần thiếp vạn lần đáng chết. Thần thiếp đến đây là để nhận lỗi..."

Kỳ Diên cau mày, bóng dáng cung kính quỳ gối trong điện không hiểu sao lại khiến hắn nhớ đến bóng dáng đứa trẻ năm tuổi ở Đông Cung. Lúc nhỏ, nàng chưa bao giờ phải tuân thủ quy củ ở Đông Cung.

“Thần thiếp liên lụy Hoàng thượng bị thương, trong lòng hổ thẹn. Hơn nữa, thần thiếp còn một tội không dám giấu diếm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trách phạt.”

“Nàng có tội gì?”

“Thần thiếp mới đến Thanh Châu, trong lòng hoang mang, nên đã cầu xin huynh trưởng trong nhà điều hai trăm Ôn gia quân vào hành cung, để thần thiếp sai khiến. Huynh trưởng không chịu nổi uy quyền Hoàng hậu của thần thiếp, chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý. Tự ý điều động binh lính là trọng tội, thần thiếp không dám giấu diếm, chỉ xin Hoàng thượng giáng tội cho thần thiếp.”

Giọng nói mềm mại nhưng lời lẽ lại kiên định, Ôn Hạ cúi đầu, chỉ chờ đợi Hoàng thượng tuyên bố tội danh.

Nàng đoán Ôn gia quân trong hành cung không thể giấu diếm Kỳ Diên, chỉ có thể đến trước nhận tội, sợ Kỳ Diên giáng tội lên các huynh trưởng.

Mà trước khi nhận tội, nàng đã lệnh cho Trứ Văn cưỡi ngựa nhanh chóng truyền tin cho Thái hậu, nói rõ mọi chuyện đêm nay, chỉ có thể cầu xin Thái hậu che chở.

Trong điện lặng ngắt như tờ, Ôn Hạ trong lòng thấp thỏm. Tuy thân ở hậu cung, nhưng những năm này Thái hậu chưa bao giờ để nàng phải quỳ. Giờ phút này chỉ cảm thấy hai đầu gối quỳ tê cứng lạnh buốt, vết thương trên cổ cũng bắt đầu đau nhức.

Nàng không cho rằng việc mình nhận tội trước là thông minh, giờ phút này nàng càng thêm sợ hãi.

Cho dù hôm nay Kỳ Diên ra tay cứu nàng, nàng cũng không cho rằng hắn sẽ còn nể nang tình cảm thuở nhỏ với nàng bao nhiêu.

Vậy thì hôm nay hắn ra tay cứu nàng, là vì nể nang tình cảm thuở nhỏ sao?

Nàng chưa kịp chờ đợi lâu, giọng nói trầm thấp của Kỳ Diên đã vang lên từ trên điện: “Lui ra.”

Ôn Hạ khẽ giật mình, đang không hiểu ý hắn là gì, cho rằng hắn muốn nàng lui ra, nhưng từ khóe mắt lại thấy thị vệ trước điện và một đám cung nhân lặng lẽ rời khỏi đại điện, phía sau Bạch Khấu cũng bất đắc dĩ phải quỳ lùi ra ngoài.

Trên đỉnh đầu như treo một thanh kiếm sắc bén, tuy Ôn Hạ không nhìn thấy, nhưng cũng biết đôi mắt thâm thúy đen láy kia đang nhìn chằm chằm vào nàng.

“Hôm nay trước tiên điều tra rõ chuyện thích khách áo đen, nàng hãy nói tướng mạo của thích khách trên xe ngựa cho trẫm nghe.”

Ôn Hạ vẫn còn hơi ngơ ngác.

Hắn sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy, có thể bắt nạt nàng sao?

Không dám lơ là, nàng khẽ mở môi nói: “Người kia cao khoảng chín thước…”

“Trẫm nghe không rõ, lại gần đây nói.”

Năm ngón tay trắng nõn nắm chặt vạt váy, nhìn sàn nhà trước mặt, Ôn Hạ chỉ cảm thấy một sự sỉ nhục khó tả, hắn muốn nàng quỳ gối bò lên sao?

Nâng vạt váy, nàng đang định quỳ gối bò lên, Kỳ Diên lại nói: “Đứng dậy nói chuyện.”

Giọng nói này lại có vẻ trầm thấp tức giận, Ôn Hạ không biết mình lại chọc giận hắn ở chỗ nào, chỉ đành làm theo lời hắn đứng dậy, chịu đựng cơn đau nhức ở đầu gối, bước từng bước nhỏ về phía trước, cúi đầu: “Người kia cao khoảng chín thước, nói giọng Thanh Châu không được chuẩn lắm.”

“Hắn đã nói chuyện với nàng?”

“Ừm, hắn nói ‘ngồi yên’, thần thiếp chỉ nghe rõ hai chữ này.”

“Nàng dùng trâm cài định đ.â.m vào cổ, là muốn làm gì?”

Ôn Hạ khẽ dừng lại, nắm chặt khăn thêu trong tay. Lúc đó nàng chỉ nghĩ là Kỳ Diên đang trêu chọc nàng, muốn làm nhục nàng, lúc đó chỉ muốn lấy cái c.h.ế.t để chứng minh trong sạch.

“Trong lúc nguy cấp, thần thiếp không muốn bị ức hiếp.”

Trong điện lặng im hồi lâu.

Ôn Hạ vẫn cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, lông mi khẽ run.

Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Kỳ Diên: “Nàng có thể lui xuống.”

Ôn Hạ nhất thời sửng sốt, suýt nữa thì không tin vào tai mình.

Cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ hắn không muốn phạt nàng sao?

Nàng do dự ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Diên.

Vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi trên cao, chiếc ghế rồng này càng tôn lên vẻ uy nghiêm của hắn. Toàn thân hắn toát lên vẻ trầm tĩnh và khó lường, nhưng lại thiếu đi vẻ phóng túng ngông cuồng mà các triều thần thường chỉ trích.

Ôn Hạ vội vàng cúi đầu xuống, trái tim đập nhanh vì ánh mắt chạm nhau ngắn ngủi này.

Không dám nghĩ nhiều nữa, nàng khom người hành lễ: “Thần thiếp cáo lui.”

Mãi cho đến khi Ôn Hạ bước từng bước nhỏ ra khỏi đại điện, Kỳ Diên đang ngồi thẳng người mới hít sâu một hơi, đau đến mức phải ấn vào vết thương trên vai, cả người như thường lệ dựa vào ghế rồng một cách uể oải.

Trần Lân bước vào điện: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương có cung cấp được thông tin hữu ích nào không?”

Kỳ Diên thuật lại lời Ôn Hạ, dặn dò Trần Lân điều tra nghiêm ngặt, trong mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn: “Thích khách được huấn luyện bài bản như vậy, tuyệt đối không phải người thường có thể sắp đặt, nhất định phải điều tra rõ ràng.” Hắn trầm ngâm suy nghĩ, “Viết thư báo chuyện này cho Ôn Tư Lập, có lẽ có thể lệnh cho hắn báo cáo thêm manh mối.”

Trần Lân nhận lệnh, hỏi: “Vậy Ôn gia quân trong hành cung nên xử lý như thế nào?”

Kỳ Diên ngẩng đầu liếc mắt lạnh lùng: “Bảo vệ chủ tử có công, còn muốn c.h.é.m đầu bọn họ hay sao?”

Trần Lân vội vàng cúi đầu, nhận lệnh rời đi, may mà võ công của hắn cao cường chạy nhanh, nếu không sợ là ngay trước mặt Hoàng thượng cũng không nhịn được cười.

Trong đại điện chưa hạ rèm.

Kỳ Diên quát lạnh: “Vân Nặc.”

Vân Nặc lập tức xuất hiện trong điện.

“Tự mình đi lĩnh phạt.”

Nhíu mày, Vân Nặc thực sự không biết mình bị phạt vì sao, chẳng lẽ là lúc nên làm công cụ thì không làm, lúc không nên làm thì lại làm?

Lương Hạc Minh không biết khinh công, cuối cùng cũng chậm chạp chạy đến, vào điện hành lễ với Kỳ Diên, trên mặt không khỏi lộ vẻ lo lắng, vội vàng hỏi: “Thần đã nghe thị vệ nói, Hoàng thượng bị thương?”

“Vết thương nhỏ.”

Nhưng Lương Hạc Minh nghi hoặc: “Sao người lại bị thương? Từ trước đến nay chỉ có Hoàng thượng làm người khác bị thương.”

“Trẫm không mang theo kiếm, thích khách áo đen đánh lén.”

“Vậy tiểu Hoàng hậu của người có bị thương không?”

Ánh mắt Kỳ Diên hơi lạnh, nhớ tới vừa rồi nhìn thấy vết thương trên cổ Ôn Hạ đã được băng bó bằng một lớp lụa mỏng, chỉ là không biết chỗ nàng bị thương ở ngón tay đã được bôi thuốc chưa? Vừa rồi hai tay nàng luôn cung kính giấu trong tay áo, hắn không nhìn thấy.

Thấy hắn im lặng, Lương Hạc Minh chợt hiểu ra, kinh ngạc hô lên: “Người thật sự nhất kiến chung tình với Hoàng hậu của người rồi!”

Kỳ Diên liếc mắt lạnh lùng nhìn Lương Hạc Minh, ánh mắt sắc bén như kiếm.

Lương Hạc Minh miệng lưỡi vụng về hơn Nguyễn Tư Đống, không biết nói những lời sắc bén như vậy, thấy Kỳ Diên không thừa nhận, hắn cũng không phải là người thích truy hỏi, ép người khác xấu hổ, huống hồ người này còn là Hoàng đế.

Lương Hạc Minh bèn phủi bụi trên áo choàng do cưỡi ngựa chạy đến: “Vậy đi thôi, về quán trọ, ta đã đặt phòng thượng hạng cho người.”

“Đây là hành cung của trẫm, địa bàn của trẫm, trẫm ở quán trọ làm gì.” Kỳ Diên đã đứng dậy, thân hình cao lớn biến mất trong đại điện.

Lương Hạc Minh: “…”

Đêm nay, chú định là một đêm khó ngủ.

Trong sân rộng lớn của Lâm Phượng cư, từ chính điện đến tẩm cung, vẫn sáng đèn rõ ràng.

Ôn Hạ nằm trên giường, nhưng không ngủ được, trong phòng vẫn thắp một ngọn đèn cung đình. Bạch Khấu cũng được lệnh, trải một chiếc giường thấp ngủ ngoài bình phong.

Chỉ vì Ôn Hạ sợ hãi, một mình không dám ngủ.

Hôm nay suýt chút nữa đã bị thích khách áo đen bắt cóc, đối phương rõ ràng là nhắm vào nàng mà đến.

Hơn nữa, vừa rồi cung nhân đến báo, Kỳ Diên đã nghỉ lại hành cung.

Chỗ hắn ở, với nỗi sợ hãi mà thích khách áo đen mang đến cho nàng, có gì khác biệt đâu.

“Nương nương, người ngủ chưa ạ?”

“Chưa.”

Bạch Khấu hỏi: “Vết thương của người có đau không?”

“Ta không đau, chịu đựng được.”

Bạch Khấu nói: “Cũng không biết Hương Sa bây giờ thế nào, còn Hoàng thượng nữa, nếu lần này Hoàng thượng vì vậy mà bị thương, để lại bệnh căn, sau này chẳng phải càng có lý do bắt nạt Phượng Dực cung của chúng ta sao?”

Ôn Hạ mệt mỏi nhắm mắt lại, nghiêng người, gò má trắng nõn gối lên mu bàn tay, bỗng lại đau đớn rút tay về, trên ngón tay có chút trầy xước, chỉ có thể nằm thẳng.

“Nương nương, hôm nay Hoàng thượng cứu chúng ta, người không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Ôn Hạ chậm rãi nói: "Đúng là kỳ lạ, có lẽ gió ở Thanh Châu lớn quá, thổi cho hắn ta lú lẫn rồi."

Bạch Khấu hơi dừng lại, do dự nói: "Nương nương, có khi nào Hoàng thượng sau khi nhìn thấy dung mạo của người, thay đổi tính tình trước kia, thích người rồi không?"

Ôn Hạ cong môi, cảm thấy buồn cười: "Không thể nào." Giọng nàng ôn nhu, mang theo ý cười, sau đó lại như cảm thấy đây là một câu chuyện cười rất buồn cười, khóe môi nhếch lên, "Hắn ta đã nói lời tàn nhẫn ở triều đình, xưa nay quân vương một lời chín đỉnh, sẽ không tự vả mặt mình. Hơn nữa Hoàng thượng đã xem qua bức họa của ta, hắn cũng không phải loại người sẽ thay đổi suy nghĩ vì dung mạo."

"Ngươi phải nhớ kỹ, hắn là quân vương." Ôn Hạ nói: "Từ xưa đến nay, hí kịch, thoại bản đều nói cho ngươi và ta biết, tình yêu của quân vương là mỏng manh nhất."

Bạch Khấu do dự, vẫn cảm thấy có chỗ không hiểu: "Hôm nay Hoàng thượng đích thân đến cứu người, người có thể không nhìn thấy, nhưng nô tỳ thấy được, lúc hắn đưa người từ trên xe ngựa xuống, ánh mắt nhìn đám thích khách kia, hung dữ như muốn g.i.ế.c người vậy!"

"Lúc người ở trong điện, Hoàng thượng bảo đám nô tỳ chúng ta lui ra trước, nô tỳ đánh bạo lén nhìn một cái, ánh mắt Hoàng thượng đang nhìn người, không hề lạnh lùng như trước kia ở trong cung." Bạch Khấu không nói rõ được ánh mắt đó là gì, chỉ cảm thấy nói là lo lắng thì có vẻ quá, nhưng nói là không chút động lòng thì tuyệt đối không đúng.

Ôn Hạ ngẩn người một lúc, không đáp lời.

Nghĩ kỹ lại, quả thật lúc ở trong xe ngựa, hắn đã lộ ra vẻ kỳ lạ hoàn toàn khác trước kia.

Hắn cởi áo choàng, là thật sự muốn khoác lên cho nàng?

Còn lúc ở trong điện, hắn muốn nàng đứng dậy, không bắt nàng quỳ nữa.

Cho đến bây giờ, hắn dường như cũng không hề nói đến việc sẽ trừng phạt Ôn gia quân như thế nào.

Ôn Hạ đột nhiên nghĩ đến những điều này, vội vàng ngồi dậy, trong lòng áy náy không thôi, nàng vậy mà mơ mơ màng màng quên mất hơn hai trăm Ôn gia quân.

"Hoàng thượng xử lý Ôn gia quân thế nào?"

"Hoàng thượng không xử lý Ôn gia quân, người không biết sao?" Bạch Khấu nói, vừa rồi có thống lĩnh Ôn gia quân đến tạ ơn, cũng báo bình an, "Nô tỳ cứ tưởng người đã biết từ trong điện rồi, nô tỳ còn tưởng là người cầu xin."

Ôn Hạ ngây người.

Cơ hội tốt như vậy để trừng trị nàng và Ôn gia, Kỳ Diên lại bỏ qua?

Nàng không biết hắn rốt cuộc đang giở trò gì.

Hay là, hắn thật sự như Bạch Khấu nói, nhìn trúng nàng rồi?

Ý nghĩ này vừa nảy sinh, Ôn Hạ sợ hãi đến mức lông mi không ngừng run rẩy.

Nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên gặp hắn tối nay.

Hắn đột nhiên xuất hiện ở hậu viện ven sông của Ức Cửu Lâu, gương mặt tuấn tú không còn lạnh lùng như trước kia. Khoảnh khắc mở môi, ánh mắt hắn rất sâu, nhưng không hề có uy áp của đế vương.

Ôn Hạ toàn thân phát lạnh, sắc mặt trắng bệch.

Nắm chặt vạt áo trước ngực, nàng thở hổn hển một lúc lâu mới vén chăn xuống giường.

"Nương nương, người làm gì vậy?"

"Không ngủ nữa, ta đi chép kinh Phật."

"Hoàng thượng lại phạt người chép kinh Phật sao?"

Hắn không phạt.

Nhưng so với việc chép kinh Phật và bị hắn nhìn trúng, Ôn Hạ cảm thấy cái sau đáng sợ hơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /105 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net