Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu
  3. Chương 32: Chương 30
Trước /105 Sau

Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu

Chương 32: Chương 30

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai ngày sau, đoàn người cuối cùng cũng đến Vận thành, ngoại ô kinh đô, nghỉ ngơi chỉnh đốn tại phủ nha.

Trước đó, nghi trượng Phong Loan đã được Kỳ Diên lệnh dừng lại ở Vận thành, chờ hắn hội hợp.

Đội cấm quân hùng hậu uốn lượn như rồng dài, bóng người đen nghịt, giống như trận địa hoành tráng của phụ thân nàng.

Cờ Đại Thịnh tung bay trong gió, long niện của đế vương xa hoa uy nghiêm, sáu con tuấn mã kéo xe, đồ trang trí đều được dát vàng.

Đây là lần đầu tiên Ôn Hạ được chứng kiến nghi trượng xuất tuần của đế vương.

Lần nàng và Kỳ Diên mới thành thân, Kỳ Diên tuần du xuống phía nam nửa tháng, mang theo Đức phi, lúc đó cũng là nghi trượng long trọng như vậy.

Đức phi hồi cung nói với nàng, nghi trượng đó có đến vạn người, xếp kín cả con phố dài, bá tánh ven đường đều quỳ lạy, ngồi trên xe ngựa nhìn những cái đầu đen nghịt, chỉ cảm thấy làm hoàng đế thật tốt. Lần đó tuy Đức phi không được ngồi long niện của Kỳ Diên, nhưng ngày nào cũng nhìn thấy, chỉ nói rộng như đình hóng mát của các phi tần, có thể chứa bảy tám cung nữ xoay người hầu hạ, giường trong xe cực kỳ rộng, vách xe đều được chạm khắc hình rồng, tất cả đều được làm bằng vàng.

Lần đó là Thái hậu muốn Kỳ Diên đưa nàng theo, làm sao Kỳ Diên chịu mang nàng đi, liền chọn Đức phi đồng hành, Thái hậu tức giận đến mức đau dạ dày.

Ôn Hạ hầu hạ ở Trường Lạc cung, chăm sóc Thái hậu đang bệnh, khi đó nàng cũng cảm thấy buồn bã.

Nhưng sau này trải qua những năm tháng lạnh lẽo dài đằng đẵng, mới biết đó chỉ là một ngày bình thường trong vô số ngày nàng bị ghẻ lạnh mà thôi.

Đoàn người của họ dừng lại ở phủ nha Vận thành, chờ Kỳ Diên thay long niện.

Ôn Hạ cùng Kỳ Diên vào phủ nha tắm rửa thay y phục.

Vừa vào cửa phủ, các cung nữ quỳ hai bên đều mặc trang phục cung đình, đồng thanh hành lễ với nàng, cung nữ quản sự dẫn Ôn Hạ vào trong tắm rửa thay quần áo.

Gột rửa bụi đường phong trần trên người, Ôn Hạ được dìu đến trước gương.

Trên bàn trang điểm bày biện mũ phượng của hoàng hậu, vòng tay ngọc bích, trâm cài, vô số châu báu trang sức...

Ôn Hạ không hề nao núng, mặc cho cung nữ mặc y phục hoa lệ cho nàng, đợi Cát Tường ở bên ngoài đến mời, mới bước ra khỏi phòng.

Nàng đã khoác lên mình bộ phượng bào màu chàm, sắc màu trang nghiêm tao nhã, càng làm nổi bật làn da trắng nõn. Nàng đội mũ phượng cửu long tứ phượng, mũ phượng đính ngọc trai Đông Châu, tua rua rủ xuống, bước đi thong thả, uy nghi quý phái.

Cát Tường dẫn nàng lên long niện của Kỳ Diên.

Ôn Hạ bước lên bậc thang, trong long niện, Kỳ Diên đưa tay về phía nàng.

Hắn mặc long bào màu đen viền vàng, dưới mũ miện mười hai chuỗi ngọc, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng, cả người toát lên khí chất mạnh mẽ của bậc đế vương, nhưng đôi môi mỏng lại như đang mỉm cười nhìn nàng. Như thể đang nói với nàng, hắn dùng nghi trượng long trọng như vậy để đón nàng hồi cung, đủ để thể hiện thành ý của hắn đối với lớp vỏ bọc này rồi chứ.

Ôn Hạ đặt tay vào lòng bàn tay hắn, để hắn dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh.

Cụp mắt xuống, trong lòng nàng lúc này lại vô cùng bình tĩnh.

Ngay cả long niện uy phong lẫm liệt này, nàng dường như cũng cảm thấy hết sức bình thường.

Hiện tại hắn trả lại những thứ đã chậm trễ cho nàng, nàng cần phải cảm ân mang đức sao?

Hắn cho rằng, ân điển của đế vương, bất cứ ai cũng phải tâm phục khẩu phục mà nhận lấy, quỳ xuống tạ ơn?

"Đói không, đã dùng bữa chưa?"

"Vừa rồi đã ăn ở phủ nha, tạ ơn Hoàng thượng."

Kỳ Diên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ở phủ nha, vừa rồi cung nữ quản sự hầu hạ nàng thay y phục nói, tất cả đều là do Kỳ Diên sợ nàng đói bụng nên đặc biệt chuẩn bị, để nàng lót dạ trước.

Từ Vận thành vào kinh đô, cũng chỉ mất một hai canh giờ.

Tay Kỳ Diên vẫn chưa buông tay nàng, ngón tay cái vuốt ve ngón tay nàng.

Ôn Hạ chỉ cảm thấy ngứa ngáy, đột nhiên nhớ đến Tứ ca ca cũng thích dùng ngón tay cái vuốt ve ngón tay nàng như vậy, nàng rút tay về, giả vờ chỉnh lại tay áo.

Long niện hùng vĩ tiến vào kinh đô, các quan đại thần nghênh đón ở cửa thành đều quỳ xuống nghênh đón Kỳ Diên hồi kinh.

Từ cửa thành đến hoàng cung, bá tánh quỳ lạy dọc đường, tiếng hô "Vạn tuế" vang lên không ngớt.

Trước cửa Vũ Đức môn, trên quảng trường rộng lớn, văn võ bá quan đã đứng chật kín.

Ôn Hạ xuống xe ngựa, được Kỳ Diên nắm tay, sánh vai cùng hắn bước đi trong tiếng hô "núi" dậy đất.

"Cung nghênh đế hậu hồi triều."

"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế ——"

"Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế ——"

Hôm nay, mặt trời rực rỡ đã xuất hiện trên bầu trời.

Cảnh tượng long trọng như vậy, Ôn Hạ đã từng thấy, khi nàng và Kỳ Diên thành thân, đồng thời cử hành đại điển phong hậu qua loa.

Ánh nắng ngày hôm đó còn rực rỡ hơn hôm nay.

Bên cạnh bái thiên địa cùng nàng, là long bào và mũ miện đế vương trên tay lễ quan. Nếu không biết, còn tưởng nàng là góa phụ, gả cho người đã khuất.

Đại điển phong hậu của nàng, là do Thái hậu ban ấn.

Ngày hôm đó, xung quanh nàng cũng có nghi thức long trọng như vậy, có những tiếng thở dài khe khẽ hoặc thì thầm to nhỏ của văn võ bá quan.

Còn ngày hôm nay, trên gương mặt cung kính của họ, đều tràn đầy vẻ vui mừng.

Hốc mắt nóng lên, Ôn Hạ bỗng nhiên không kìm được nước mắt.

Không phải vì cảm động, mà là nỗi buồn khó nén trong lòng.

Tất cả những gì nàng có được, hóa ra đều là vì dung mạo của nàng.

Vậy linh hồn của nàng thì sao, bị lớp vỏ bọc này chôn vùi trong bóng tối u ám không ánh sáng sao.

Bước qua vô số bá quan và cung nhân đang quỳ lạy, Kỳ Diên nắm tay nàng bước lên bậc thang, nhận sự quỳ lạy của các phi tần hậu cung.

Hắn trầm giọng hỏi bên tai nàng: "Phượng quan trên đầu nàng có nặng lắm không?"

Ôn Hạ đáp không nặng.

Kỳ Diên còn phải lên triều sớm, xử lý việc nghị hòa giữa Đại Thịnh và Yên quốc.

Ôn Hạ trở về Trường Lạc cung, đi bái kiến Thái hậu.

Thái hậu thấy Ôn Hạ thì vô cùng vui mừng, lệ nóng tuôn rơi.

Ôn Hạ cố nén vành mắt đỏ hoe, mỉm cười nói: "Mẫu hậu đừng khóc, Hạ Hạ không phải đã trở về rồi sao."

Hứa ma ma đứng bên cạnh lau nước mắt nói: "Nương nương đã trở về, lòng Thái hậu mới coi như được an ủi. Nương nương không biết Thái hậu nghe tin Hoàng thượng đón người về cung vui mừng đến nhường nào, nương nương cuối cùng cũng đã khổ tận cam lai rồi."

Ôn Hạ mím môi, đúng vậy, ai cũng nói nàng khổ tận cam lai, vậy nên những đau khổ trước kia, chắc hẳn bọn họ đều cảm thấy có thể bỏ xuống rồi.

Nhưng sẽ chẳng có ai hỏi nàng có muốn bỏ xuống hay không.

Thái hậu nắm c.h.ặ.t t.a.y Ôn Hạ, đôi mắt phượng long lanh lệ nhìn nàng đầy yêu thương, vuốt ve gương mặt nàng nói: "Hạ Hạ của ta đã lớn rồi, đều là do Thái hậu không bảo vệ con được."

"Hạ Hạ không trách mẫu hậu."

Sau một hồi hàn huyên, Thái hậu cho lui cung nhân, chỉ giữ Ôn Hạ lại, ánh mắt đầy từ ái, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng có bắt nạt con không?"

Ôn Hạ khựng lại, nhớ đến hai lần Kỳ Diên suýt chút nữa mất khống chế, lặng lẽ lắc đầu.

Thái hậu hình như cũng biết nàng đang nghĩ gì, thở phào nhẹ nhõm: "Thái hậu biết những uất ức con phải chịu không phải chỉ bằng một hai lần sủng ái là có thể bù đắp được. Nếu con không muốn, hãy nói với Thái hậu, Thái hậu sẽ không để tên nghịch tử đó chiếm tiện nghi."

Gò má Ôn Hạ hơi nóng lên, gật đầu.

"Trước tiên hãy về cung nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay Thái hậu sẽ cùng con dùng bữa."

Ôn Hạ hành lễ cáo lui.

Nàng vừa ra khỏi cửa cung Trường Lạc, liền thấy Du Dao đang đứng đợi ở hành lang.

"Hạ Hạ!"

"Du tỷ tỷ!"

Du Dao tiến lên ôm chầm lấy nàng, giữa hai người không có những lễ nghi phiền phức của hậu cung.

Khóe môi Ôn Hạ hiện lên lúm đồng tiền xinh xắn, trên mặt tràn đầy ý cười.

Ngược lại, Du Dao không nhịn được vừa khóc vừa nói: "Nhớ c.h.ế.t ta rồi, ta ngày nào cũng lo lắng cho muội, thấy muội không hồi âm, ta còn tưởng muội xảy ra chuyện gì."

"Du tỷ tỷ, muội không sao cả. Lúc tỷ nhận được thư thì muội cũng sắp về kinh rồi, nghĩ rằng ngày về gần với ngày người đưa thư đến, nên muội mới tự mình đưa 'hồi âm' này."

Du Dao vừa khóc vừa cười.

Ôn Hạ hỏi: "Tỷ ở trong cung có khỏe không? Có chịu uất ức gì thì đừng giấu muội."

"Ta không hề chịu uất ức, Thái hậu luôn chiếu cố ta, ta ngày nào cũng ở Trường Lạc cung chép kinh cho Thái hậu hai canh giờ, thường xuyên tụ tập với Đức phi và Lý tần, không hề chịu uất ức gì, chỉ là muội..."

"Những ngày tháng của muội đã quen rồi, giờ muội không phải đã trở về rồi sao."

Hai người cùng nhau trở về Phượng Dực cung.

Trong Phượng Dực cung, các phi tần đã chờ sẵn từ lâu, đều đến thỉnh an Ôn Hạ.

Ôn Hạ mệt mỏi sau một chặng đường dài, chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng cũng biết trở về cung thì nhất định phải ứng phó với những chuyện này. Nàng là Hoàng hậu, trách nhiệm của Hoàng hậu còn nặng nề hơn cả phượng quan trên đầu.

Trong điện lộng lẫy, hương thơm thoang thoảng từ lư hương trên bàn.

Những người quen cũ thấy Ôn Hạ trở về, đều đỏ hoe mắt thay nàng.

Chỉ có Lệ tần và Nguyễn phi là gương mặt mới, Ôn Hạ không quen lắm.

Hai người họ đứng trước sau, hành lễ thỉnh an Ôn Hạ.

Ôn Hạ ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, giọng nói ôn hòa: "Ban ngồi.”

Năm ngoái Lệ tần được Kỳ Diên sủng ái, không biết trời cao đất dày, một lòng nghe lời Kỳ Diên, muốn đối đầu với Hoàng hậu, nên căn bản không đến thỉnh an Ôn Hạ.

Giờ đây Lệ tần lòng đầy lo lắng, nhưng lại nghe thấy giọng nói ôn hòa của Ôn Hạ, không hề trách móc. Nâng mắt nhìn kỹ Hoàng hậu, Lệ tần chỉ cảm thấy hổ thẹn, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Năm ngoái nàng ta còn mạnh miệng nói xấu Hoàng hậu, mơ tưởng đến ngôi vị Hoàng hậu.

Nhưng bây giờ mới biết hành động của mình nực cười đến nhường nào.

Nàng ta chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp đến thế.

Hoàng hậu yên lặng ngồi trên ghế phượng, tấm thảm hoa sen trước mặt như một ranh giới ngăn cách, khiến Lệ tần cảm thấy đại điện này bị chia làm hai nửa, một nửa là tiên cảnh, một nửa là trần gian của họ.

Hoàng hậu giống như tiên nữ giáng trần! Nụ cười nhẹ nhàng như mây gió, lúm đồng tiền ngọt ngào, cử chỉ đoan trang, quốc sắc thiên hương cũng không đủ để hình dung.

Nữ tử như vậy, không có nam nhân nào không thích.

Chẳng trách Hoàng thượng luôn miệng nói chán ghét Hoàng hậu lại đón Hoàng hậu về cung, chỉ cần nhìn gương mặt đẹp như hoa sen và thân hình yểu điệu này, thù hận lớn đến đâu cũng không nhịn được mà vứt ra sau đầu.

Bên cạnh, Nguyễn phi đang trả lời câu hỏi của Hoàng hậu, Hoàng hậu đang hỏi nàng ta có quen không.

Lệ tần ngồi gần nhất, chỉ thấy khăn tay trong tay Nguyễn phi siết chặt, móng tay trắng bệch, trong mắt ẩn chứa sự ghen tị và không cam lòng.

Từ khi Hoàng thượng đưa Nguyễn phi hồi cung, lại trực tiếp sắc phong làm phi, Nguyễn phi luôn coi Lệ tần là cái gai trong mắt. Bề ngoài duy trì dáng vẻ đức hạnh của phi tần, nhưng sau lưng lại muốn hãm hại nàng ta, khiến nàng ta không thể nhảy múa nữa, may mà lần đó Đức phi đã cứu nàng ta.

Lệ tần có thể nói là hận Nguyễn phi thấu xương, cũng là nhờ Đức phi mà nàng ta mới hiểu được cách sinh tồn trong hậu cung, may mà bây giờ tỉnh ngộ vẫn chưa muộn.

Trên ghế phượng, Hoàng hậu nương nương mỉm cười ôn hòa, đang trả lời một số câu hỏi của Nguyễn phi.

Trước khi Hoàng hậu hồi cung, Nguyễn phi tự cho mình là đóa hoa xinh đẹp nhất hậu cung.

Nhưng giờ phút này Lệ tần mới cảm thấy, đây chỉ là sự khác biệt giữa mẫu đơn quốc sắc và hoa dại ven đường.

Nguyễn phi cũng coi như là một mỹ nhân, phong tình vạn chủng, diễm lệ yêu kiều. Nhưng vẻ phong tình này trước mặt Hoàng hậu, chỉ cần một nụ cười dịu dàng cũng đủ để đánh bại.

Thì ra, mỹ nhân trên đời được chia làm hai loại.

Một loại là biết mình đẹp, nên lúc nào cũng tỏ ra kiêu kỳ, cố gắng thể hiện sự khác biệt, cả người đều toát lên vẻ "ta rất đẹp".

Một loại tuy biết mình đẹp, nhưng lại lười dùng sắc đẹp làm vũ khí, thoải mái tự nhiên, ung dung nhàn nhã. Khiến người ta như tắm gió xuân, cũng là tam sinh hữu hạnh.

Hoàng hậu cho ngồi, Lệ tần ngồi vào hàng trước Du Dao, Nguyễn phi ngồi vào vị trí của phi tần.

Nguyễn phi nói: "Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng Hoàng thượng đón nương nương hồi cung, thần thiếp cảm động vô cùng, cuối cùng Hoàng thượng cũng đã nghĩ thông suốt, mấy năm đau khổ đổi lấy sự sủng ái của Hoàng thượng, nương nương thật sự không uổng phí những khổ cực đã chịu đựng."

Lời này nghe có vẻ châm chọc, Ôn Hạ không thích nghe.

Nàng khẽ mím môi, cười như không cười. Nếu nàng không phải là Hoàng hậu, chắc chắn sẽ không giả vờ đoan trang đại lượng thế này.

Nàng cũng lười ứng phó nữa, nói với Nguyễn phi vẫn còn muốn nói: "Lúc ở Thanh Châu, bản cung đã nghe danh tiếng của Quận thủ Thường Châu từ lâu, cháu trai của nàng gây thương tích, đó là tội lớn của mệnh quan."

Sắc mặt Nguyễn phi thay đổi.

"Hôm nay bản cung mệt rồi, lui hết đi." Ôn Hạ đứng dậy, vịn tay Bạch Khấu đi ra khỏi đại điện.

Trở lại Phượng Dực cung, nhìn bàn trang điểm xa hoa, giường nệm mềm mại rộng rãi, hồ tắm bằng ngọc bích sang trọng, phòng tắm chỉ toàn mùi hương thơm... Ôn Hạ mới cảm thấy thân thể cuối cùng cũng được trở về nơi thoải mái, tháo phượng quan nặng trĩu xuống, nằm dài lên giường êm ái.

Nàng không làm gì cả, chỉ ngủ.

Mãi đến chiều tối Bạch Khấu mới gọi nàng dậy, để đến Trường Lạc cung tham dự tiệc đón gió của Thái hậu.

Bữa tối gần kết thúc, Hứa ma ma mới vào bẩm báo Hoàng thượng giá lâm.

Kỳ Diên mặc long bào đen tuyền, vạt áo bay phấp phới trong gió. Hắn không hành lễ với Thái hậu, nhưng trên mặt vẫn nói lời vấn an:

"Chuyến này rời kinh, nhờ có mẫu hậu tọa trấn triều đình, mẫu hậu vất vả rồi."

Thái hậu hình như là lần đầu tiên thấy Kỳ Diên và Ôn Hạ ở cùng một chỗ, trong mắt bà ánh lên vẻ vui mừng chưa từng có: "Hoàng thượng dùng bữa chưa?" Bà liền sai cung nhân thêm bát đũa.

"Trẫm đã dùng rồi." Kỳ Diên nói: "Trẫm đến chỉ để thăm hỏi mẫu hậu, mẫu hậu cứ tiếp tục." Hắn xoay người, ánh mắt lướt qua Ôn Hạ.

Thái hậu nói: "Ai gia có vài lời muốn nói với Hoàng thượng."

Kỳ Diên dừng bước.

Ôn Hạ khom người: "Thần thiếp xin cáo lui."

Thái hậu bảo nàng ở lại điện nghỉ ngơi, đợi một lát.

Hai mẹ con vào tẩm cung.

Thái hậu nói: "Trước đây ai gia đã khuyên con đừng làm căng thẳng quan hệ với Hạ Hạ, con không nghe, bây giờ định giải quyết thế nào?"

Kỳ Diên ngừng một lát rồi nói: "Trẫm tự có cách giải quyết."

"Giải quyết thế nào? Bù đắp, hay là dùng uy quyền của đế vương?" Thái hậu ngữ trọng tâm trường nói: "Mẫu hậu mong con đừng ép buộc Hạ Hạ khi con bé không muốn."

Dù khoảng cách giữa mẹ con có sâu sắc đến đâu, Kỳ Diên có không muốn bị Thái hậu quản thúc đến đâu, cuối cùng lúc này cũng trầm giọng nói: "Trẫm biết."

Kỳ Diên bước ra khỏi tẩm cung, đi vòng đến đại điện, dừng lại trước mặt Ôn Hạ: "Hoàng hậu muốn hồi cung không, trẫm đưa nàng về."

Ôn Hạ cụp mắt: "Thần thiếp không cần Hoàng thượng đưa tiễn, đa tạ Hoàng thượng."

Thái hậu bước ra, mỉm cười hiền từ với Ôn Hạ: "Mẫu hậu cũng muốn nghỉ ngơi rồi, vậy để Hoàng thượng thay mẫu hậu tiễn con về nhé."

Ôn Hạ không từ chối nữa.

Ra khỏi Trường Lạc Cung cùng Kỳ Diên, hắn hỏi nàng: "Phi tần có ai bất kính với Hoàng hậu không?"

"Thần thiếp là Hoàng hậu, các phi tần trong hậu cung đều kính trọng thần thiếp." Hắn không biết chuyện các tỷ muội trong hậu cung thân thiết với nàng.

Kỳ Diên không hỏi nữa, Ôn Hạ cũng không mở miệng, dừng lại trước cửa Phượng Dực Cung, nàng khom người hành lễ rồi rời đi.

Đợi bóng dáng Ôn Hạ khuất xa, Kỳ Diên không hồi cung mà lên xe ngựa đến Tiên Hoàng Lăng Tẩm.

Hôm nay vốn đã bận rộn cả ngày, mệt mỏi rã rời, nhưng lúc này hắn lại rất muốn gặp phụ hoàng, trong lòng có chút hoang mang.

Nhưng khi bước vào Tiên Hoàng Lăng Tẩm, nhìn những bức thư pháp phụ hoàng để lại, Kỳ Diên lại dâng lên một cảm giác tội lỗi.

Cung nhân đều lui ra ngoài điện, cả cung điện rộng lớn chỉ còn lại một mình hắn.

Kỳ Diên ngồi bệt xuống bậc thềm, trên tay cầm một bài luận về trị quốc của Tiên hoàng.

Phụ hoàng của hắn coi trọng dân sinh, thấu hiểu lòng dân. Trong bốn năm hạn hán kéo dài ở toàn bộ các thành bang phía Bắc Đại Thịnh, rõ ràng quốc khố đã cạn kiệt, nhưng vẫn giảm thuế hàng năm. Bốn năm đó, phụ hoàng sống rất tiết kiệm, nhưng lại cho hắn và mẫu hậu những thứ tốt nhất.

Vì yêu mẫu hậu, phụ hoàng đã hạ lệnh xây dựng trường học nữ tử, để nữ tử thiên hạ đều được đi học.

Phụ hoàng tại vị hai mươi năm, mười tám năm tu sửa đê điều trị thủy, cuối cùng hoàn thành vào năm thứ hai hắn đăng cơ. Những môn sinh hắn tùy tiện thu nhận đều giỏi nịnh hót, tuyên dương công lao là của hắn và Tiên đế. Công lao này lưu danh thiên cổ, hắn biết không phải của hắn, mà là của phụ hoàng.

Phụ hoàng dạy hắn, làm vua phải lấy nhân đức để được lòng người.

Cho nên, đối mặt với Ôn Lập Chương, phụ hoàng chưa bao giờ tước quyền, luôn luôn khoan dung nhường nhịn.

Phụ hoàng nói, bọn họ là bạn chơi từ nhỏ, là huynh đệ kết nghĩa, cũng là vua và trung thần, không thể vì hoàng quyền hay tư dục mà mất đi tình nghĩa. Làm vua phải lấy nhân đức để thu phục lòng người.

Nhưng nhân đức của phụ hoàng có cảm hóa được Ôn Lập Chương không?

Có lẽ đã cảm hóa rồi. Bốn năm đầu hắn mới đăng cơ, Ôn Lập Chương nắm trọng binh trong tay, nhưng chưa bao giờ làm trái ý hắn, cũng chưa bao giờ lấy binh quyền để nhiếp chính.

Mỗi lần hắn khiêu khích Ôn Lập Chương, người đàn ông kia vẫn oai phong lẫm liệt, đôi mắt màu hổ phách luôn chỉ im lặng nghe hắn nói xong, duy trì lễ nghĩa quân thần, nói biết lỗi.

Ánh mắt tĩnh lặng đó khiến Kỳ Diên mỗi lần đều cảm thấy, là hắn đang nóng nảy, đang vu khống một đôi nam nữ trong sạch.

Năm Kiến Thủy nguyên niên, năm hắn mới đăng cơ, trong cung có một nữ y vào khám bệnh.

Nữ y bắt mạch cho hắn, nói hắn bị bệnh tim. Lúc đó hắn đang tức giận vì tranh chấp với Thái hậu, nghe vậy chỉ cho rằng nữ y là người của Thái hậu cài vào.

Nữ y hoảng sợ tạ tội, giải thích với hắn, bệnh tim không phải do phiền não gần đây gây ra, có người bệnh sẽ tích tụ từ nhỏ. Cho dù là muốn một cái bánh nướng, muốn một câu an ủi, nếu không được đáp lại, chôn chặt trong lòng, sẽ thành bệnh, lâu ngày không chữa có thể mang theo suốt đời.

Lúc đó trong đầu hắn chợt ùa về vô số ký ức, đều là những hình ảnh hắn bệnh nặng gọi mẫu hậu, tỉnh lại lại không thấy mẫu hậu đâu. Là những nỗi buồn khi hắn vui mừng mang phần thưởng thắng được trong cuộc thi về cho mẫu hậu, nhưng lại không tìm thấy bà.

Hắn không cho rằng đây là bệnh của mình, hồi ức sao có thể coi là bệnh được, chẳng qua chỉ là một đoạn ký ức khiến người ta áp lực, không vui vẻ mà thôi.

Nhưng bây giờ khi Kỳ Diên muốn hỏi lại nữ y đó, bệnh tim phải chữa bằng thuốc gì, thì nữ y kia đã từ quan quy ẩn từ năm đó rồi.

Và nếu, những hồi ức này có thể coi là bệnh của hắn, vậy thì những hồi ức hắn mang lại cho Ôn Hạ, có phải là bệnh của nàng không?

Vì Ôn Lập Chương mà giận chó đánh mèo lên nàng, hắn tự nhận mình không sai.

Nhưng bây giờ hắn đã quyết tâm chấp nhận nàng, mới nghĩ, nàng vốn cũng không có lỗi.

Cho nên trên đường đi, hắn cố gắng sắp xếp chu toàn cho Ôn Hạ, để nàng có thể tắm rửa, không hề tiếc chút nội lực hao phí.

Nhưng trở về hoàng cung, lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên náo nhiệt phồn hoa ở Thanh Châu, dường như chỉ là một giấc mộng ảo, những gì bày ra trước mắt, mới là hiện thực.

Vô số ngọn nến lặng lẽ cháy.

Kỳ Diên ngồi trên bậc thềm hồi lâu, mãi đến khi thu hồi đôi chân dài cứng đờ tê dại, chống tay lên án đài mới miễn cưỡng đứng dậy.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hiền từ của phụ hoàng trên vách đá, Kỳ Diên im lặng đứng hồi lâu, trong lòng vẫn còn áy náy.

Cứ như việc hắn chấp nhận Ôn Hạ, chính là phủ nhận những năm tháng hắn đấu tranh, phủ nhận những tổn thương mà phụ hoàng đã phải chịu đựng.

Rời khỏi hoàng lăng, xe ngựa không trở về hoàng cung mà đến Vân Trạch.

Con ngõ nhỏ không thể đi xe ngựa, Kỳ Diên xuống xe đi bộ, đêm khuya thanh vắng, trong ngõ đã không còn trẻ con nô đùa.

Tiểu đồng cung kính nghênh đón trong tiếng gõ cửa của Trần Lân.

Vân Quế vốn đã ngủ, khoác áo ngoài ra nghênh tiếp Kỳ Diên, cung kính dẫn hắn đến trước lò than.

Trong phòng rất yên tĩnh, Kỳ Diên ngồi trên ghế thái sư, Vân Quế ngồi phía dưới, thấy trà trong chén của hắn đã hết, liền khẽ ra hiệu cho tiểu đồng rót thêm.

Kỳ Diên cứ uống trà, khi trà trong chén đã cạn, ngón tay thon dài của hắn lười biếng xoay xoay chiếc chén trà màu xanh. Khi hắn im lặng như vậy, đều là lúc lòng chất chứa tâm sự.

Cuối cùng Vân Quế khẽ lên tiếng: "Hoàng thượng, nô tài nghe nói người đã đón Hoàng hậu nương nương hồi cung."

Ngón tay đang xoay chén trà khựng lại, Kỳ Diên thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Vân Quế cười nói: "Đây là chuyện tốt, nô tài đã không còn là người hầu cận bên cạnh Hoàng thượng nữa, lẽ ra không nên nhiều lời, nhưng nô tài nghĩ, người không cần phải phiền não vì chuyện này."

Kỳ Diên ngước mắt nhìn.

"Người kính yêu và thương tiếc Tiên hoàng, nhưng Tiên hoàng cũng thương tiếc người."

"Thái tử phi là do Tiên hoàng đích thân chọn cho người, người đối xử tốt với Hoàng hậu, không ai có lý do gì để nghi ngờ người, người cũng không cần phải nghi ngờ chính mình." Vân Quế nói: "Tiên hoàng không cho rằng mình chịu uất ức, Tiên hoàng không để tâm, vậy thì Hoàng thượng hà tất phải để tâm?"

Lời này vốn không nên do Vân Quế nói ra, nói xong câu này, Vân Quế liền cúi đầu xuống.

Kỳ Diên đang xoay xoay chén trà xanh trong tay, nghe câu nói này bỗng khựng lại.

Tuy hắn hiểu rõ không nên như vậy, nhưng dường như trong đêm dài tĩnh mịch này lại ngầm thừa nhận điều đó.

Sau khi Kỳ Diên rời đi, tiểu đồng dọn dẹp chén trà còn sót lại trên bàn.

Vân Quế cũng đứng dậy bước ra khỏi chính sảnh, dưới hành lang, một thiếu niên nhỏ tuổi đang dụi mắt.

Vân Triển buông tay dụi mắt, lẩm bẩm: "Cha, cha đi đâu vậy?"

Sắc mặt Vân Quế biến đổi, bước tới mỉm cười từ ái: "Không phải đã nói rồi sao, dù thân thiết với nghĩa phụ đến đâu cũng không thể gọi cha, phải gọi là nghĩa phụ."

Vân Quế nắm tay Vân Triển trở về phòng, nhưng nhớ đến ánh mắt vừa tĩnh lặng vừa buồn bã của đế vương lúc nãy, cuối cùng vẫn thở dài một hơi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /105 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Triền Miên Sau Ly Hôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net