Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt phượng hoàng của Thái hậu tràn đầy phẫn nộ, kiên quyết và đau khổ.
Bà nhìn sâu vào Kỳ Diên: "Hạ Hạ không tỉnh lại, thì con đừng làm con trai của ta nữa."
Kỳ Diên không phản bác, nhìn người mẹ mà hắn đã hận suốt mười chín năm qua, lần đầu tiên cảm thấy bà thật đáng thương lúc này.
Hắn rất muốn nói với Ôn Hạ rằng hắn sẽ không bắt nạt nàng nữa, cũng sẽ không làm trái ý Thái hậu nữa.
Chỉ cần nàng tỉnh lại.
Kỳ Diên vẫn thức trắng đêm bên cạnh Ôn Hạ, nhưng lần này có thêm Thái hậu cùng hắn.
Vội vàng trở về kinh thành suốt đêm, Thái hậu hoàn toàn không màng đến bản thân, cứ liên tục vuốt ve khuôn mặt Ôn Hạ, không ngừng rơi lệ, đến khi trời sáng thì do bệnh dạ dày tái phát mà ngất đi, mới bị Kỳ Diên hạ lệnh đưa về Trường Lạc cung.
Bên ngoài điện, Hồ Thuận bước nhẹ vào trong, tay cầm một bức thư, mắt ngấn lệ.
"Hoàng thượng, đây là thư Vân công công để lại." Hồ Thuận nói, Vân Quế sáng nay đột nhiên bệnh cũ tái phát, mất tại Vân trạch.
Nhưng Kỳ Diên hiểu rõ, nào có bệnh cũ tái phát gì chứ.
Vân Quế hầu hạ tiên hoàng cả đời, cuối cùng lại không giữ được bí mật cho tiên hoàng, sau khi nói ra những lời đêm qua thì đã không còn muốn sống nữa rồi.
Kỳ Diên nhìn nội dung bức thư triệu tập tử sĩ của tiên hoàng và phù lệnh trong tay, đốt bức thư đi, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ phân phó người ta lo liệu chu toàn cho Vân Triển.
Hắn nhìn sâu vào long sàng: "Chăm sóc hoàng hậu cho tốt, nàng tỉnh lại lập tức bẩm báo."
Dưới chân núi ngoại ô kinh thành, cây cối um tùm, chim hót líu lo trong rừng.
Những tán cây rộng lớn che khuất ánh mặt trời chói chang của ngày hôm nay, Kỳ Diên mặc long bào màu đen, ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế thái sư đặt dưới gốc cây, mím chặt môi mỏng trêu chọc con dế vừa bắt được trong bụi cỏ trên đầu gối, cả người toát ra vẻ uy nghiêm lạnh lẽo của bậc đế vương.
Bên cạnh hắn có bốn thị vệ đứng hầu.
Theo một tiếng huýt sáo kỳ quái, trong rừng bỗng nổi lên gió mạnh, từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô số tử sĩ mặc đồ đen, đông nghịt ước chừng đến cả nghìn người.
Đây là tử sĩ mà tiên hoàng để lại.
Đó là để phòng ngừa Thái hậu và Ôn Lập Chương nối lại tình xưa, cũng để đề phòng hắn bất kính với Tiên hoàng, bị sắc đẹp của Hoàng hậu mê hoặc, tôn Ôn Lập Chương làm nhiếp chính, mà lưu lại một ngàn tử sĩ nhằm đối phó với bọn họ.
Phụ hoàng của hắn, từ khi sinh ra cho đến khi băng hà, đều được người đời tôn kính gọi một tiếng minh quân.
Vậy mà nay lại để lại ba đạo thánh chỉ như vậy.
Không muốn hắn chết, cũng không muốn Thái hậu chết.
Nhưng từng câu từng chữ đều lộ ra thứ còn đáng sợ hơn cả g.i.ế.c chóc.
Tử sĩ áo đen tiến lên, người cầm đầu có vết bớt xanh trên xương mày, đường nét sắc bén cùng với vết bớt đặc biệt này khiến người ta khó lòng quên được. Hắn nhìn quanh bốn phía, quỳ một gối xuống trước Kỳ Diên.
"Không biết Hoàng thượng gọi chúng thần xuất hiện là vì nguyên cớ gì?"
Tuy mọi người đều hiểu rõ bọn họ là nhằm vào Kỳ Diên, thấy hắn đều rất bất ngờ, nhưng tử sĩ của Tiên hoàng chỉ dựa vào phù lệnh để nhận lệnh, dù bất ngờ họ cũng không thể kháng lệnh.
Kỳ Diên đùa nghịch con dế trên đầu gối, đôi mắt đỏ ngầu khó dò, hắn không nói một lời, cả người tỏa ra sát khí bức người.
Thủ lĩnh cầm đầu đã biết không ổn, quay người hô lui thì đã muộn.
Tứ phía đều có mũi tên lao tới, vun vút xé gió.
Vô số tử sĩ của Kỳ Diên từ trên trời rơi xuống, chặn đường lui của bọn họ.
Máu văng lên cỏ, đao quang kiếm ảnh.
Có người thấy hôm nay không còn đường lui, liều c.h.ế.t rút kiếm xông về phía Kỳ Diên, chưa kịp đến gần đã bị cấm vệ quân trước mặt đ.â.m chết.
Máu văng lên long bào của Kỳ Diên, nhuốm đỏ cả hoa văn rồng thêu chỉ vàng. Hắn vẫn thản nhiên ngồi đó.
Vừa rồi, tên thủ lĩnh kia quát: "Hoàng thượng muốn mạng của chúng thần, chi bằng để chúng thần lấy mạng ra tận trung với Ngài!"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Kỳ Diên lạnh tanh.
Kẻ có thể phản bội chủ cũ vì mạng sống, ai có thể đảm bảo sẽ không phản bội hắn lần nữa.
Huyền y dính không ít máu, Kỳ Diên nhận khăn tay từ cấm vệ quân đưa tới, lại chậm rãi lau vết m.á.u b.ắ.n lên bụng con dế màu xanh, lau cả vết m.á.u trên cánh nó.
Hắn động tác rất nhẹ, buông tay thả con dế, mặc nó nhảy vào bụi cỏ chốc lát biến mất, mới ghét bỏ lau vết m.á.u trên vạt áo, xoay người rời khỏi nơi chốn đỏ thẫm m.á.u tanh này.
Vừa về hoàng cung, Kỳ Diên định đi tắm rửa trước, còn chưa vào Càn Chương cung đã thấy Hồ Thuận chạy tới từ xa.
"Hoàng thượng!"
Khuôn mặt xám như tro tàn của Hồ Thuận, đôi môi run rẩy lắp bắp, hai đầu gối quỳ xuống đất, khiến Kỳ Diên thoáng chốc đã hiểu ra nguyên nhân.
Cả người cao lớn của hắn bỗng ngã xuống, may mà Trần Lân kịp thời đỡ lấy.
Nỗi sợ hãi dày đặc lan ra khắp lồng ngực, cổ họng như bị người bóp nghẹt, cảm giác ngạt thở khiến hắn khó thở. Kỳ Diên nheo chặt hai mắt, nhẫn nhịn nỗi sợ hãi này, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cửa điện, không dám bước tới.
Hồ Thuận khóc lóc: "Hoàng hậu nương nương…băng hà rồi…"
Kỳ Diên không nghe thấy tiếng khóc của hắn, chỉ nghe thấy hai chữ băng hà, chỉ nghe thấy tiếng ù tai muốn xé rách màng nhĩ.
Hắn nghe thấy tiếng khóc đau đớn của Thái hậu vọng ra từ trong điện, nghe thấy tiếng la hoảng sợ hãi của Hứa ma ma, là Thái hậu ngất đi rồi.
Kỳ Diên nắm chặt lấy tay Trần Lân đang đỡ mình, móng tay bấu chặt vào da thịt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cửa điện.
Chỉ vài bước chân ngắn ngủi, lại như xa ngàn dặm.
Là mười ba năm hắn chưa kịp bù đắp, là cả đời hắn áy náy.
Cuối cùng hắn như phát điên xông lên, bị vấp ngã, lại đứng dậy chạy tiếp.
Hắn xông đến long sàng, nhìn người con gái nhắm nghiền đôi mắt hạnh, đôi môi anh đào khẽ mím, run rẩy mở miệng nhưng không nói nên lời.
Hắn đặt ngón tay lên động mạch ở cổ nàng, người tập võ, theo bản năng sẽ dò mạch ở đây.
Nhưng hắn không sờ thấy mạch đập của nàng, chúng sẽ không bao giờ đập nữa.
Đôi mắt đỏ ngầu của Kỳ Diên không biết nhìn về nơi nào, hắn đứng im bất động, bỗng nhiên gào thét gọi thái y.
Hắn ra lệnh cho bọn họ làm nàng tỉnh lại, hắn ra lệnh cho bọn họ đền mạng cho nàng.
Những người có mặt đều khuyên can hắn, Nguyễn Tư Đống và Lương Hạc Minh khuyên hắn phải bình tĩnh, mấy người chị người em xưa nay không thân thiết với hắn cũng tới giả khóc khuyên hắn nén bi thương.
Kỳ Diên túm lấy vạt áo thái y: "Làm nàng mở mắt ra, để Hoàng hậu nhìn ta, để nàng nói chuyện!"
Thái y không làm được, quỳ dưới chân hắn.
Kỳ Diên đứng dậy muốn rút kiếm, bị Lương Hạc Minh ôm chặt lấy.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã đi rồi! Thái hậu ngất xỉu, chỉ có ngài mới có thể lo liệu hậu sự cho người, xin ngài nén bi thương, xin ngài bình tĩnh lại!"
Giọng nói chói tai của bọn họ nói nàng đã c.h.ế.t rồi.
Bọn họ gọi hắn tỉnh lại.
Nhưng Kỳ Diên không muốn tỉnh, hắn làm sao dám đối mặt.
Nàng mới mười tám tuổi.
Nàng còn trẻ như vậy.
Mười ngày trước, hắn còn lén đến thăm nàng vào ban đêm, còn nắm tay nàng, còn bị nàng tát một cái, rõ ràng nàng còn khỏe mạnh như vậy.
Sao nàng có thể c.h.ế.t được.
…
Đêm thu lạnh lẽo tĩnh mịch, cả hoàng thành u ám tĩnh lặng.
Bên ngoài Càn Chương cung, vô số cung nhân và bá quan quỳ rạp thành hàng dài.
Bọn họ đều bị Hoàng đế trong cung đuổi ra ngoài.
Hoàng thượng không chấp nhận cái c.h.ế.t của Hoàng hậu, hắn không cho bất cứ ai vào trong, cũng không cho phép bất cứ ai lo liệu tang sự.
Từ giờ Ngọ đến giờ Dậu, hắn tự nhốt mình và Hoàng hậu trong điện.
Từ trong cánh cửa đóng chặt, cuối cùng cũng vang lên tiếng khóc đau đớn của Hoàng đế.
Bi thương đè nén, lại như đứa trẻ bất lực.
Bọn họ nào đã từng thấy vị hoàng đế xưa nay ngông cuồng bá đạo khóc như vậy.
Nửa canh giờ sau, cửa điện cuối cùng cũng mở ra.
Vị hoàng đế trước kia cao lớn oai phong đứng trong cửa, lúc này thân thể gục xuống, bước chân lảo đảo, chỉ có thể dựa vào hai tay chống đỡ cánh cửa.
Giọng hắn run rẩy: "Chuẩn bị…quan băng…"
Kỳ Diên cuối cùng cũng khàn giọng phân phó: "Chuẩn bị y phục cưới hỏi của đế hậu, chuẩn bị nước nóng." Hắn dặn dò đâu ra đấy, sai cung nhân chuẩn bị son phấn, châu báu ngọc ngà. Nhưng khi lễ quan tiến lên hỏi về việc an táng, ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Diên bỗng nhiên chĩa vào người lễ quan.
"Hoàng hậu chưa chết!"
Nói xong, hắn vội vàng quay vào trong điện.
Kỳ Diên hối hận rồi.
Hắn hối hận vừa rồi không nên cứ ngồi bên cạnh Ôn Hạ lâu như vậy, hắn nên lập tức phái người đi tìm sư phụ của mình.
Sư phụ hắn là Vệ Lận Nguyên, người trong giang hồ, biết thuật cải tử hoàn sinh.
Kỳ Diên gọi Trần Lân đến, dặn hắn lập tức đi tìm Vệ Lận Nguyên.
Trần Lân nhìn người đã an giấc ngàn thu trên long sàng, muốn nói đã muộn rồi, nhưng nhìn Kỳ Diên hai mắt đỏ hoe, cuối cùng vẫn nhíu mày đi sắp xếp.
Cung nhân nối đuôi nhau đi vào, bưng nước nóng, mang theo lụa là gấm vóc cùng son phấn, trâm cài hoa, châu báu ngọc bích…cứ như khi Hoàng hậu còn sống.
Nhưng Kỳ Diên không muốn bọn họ hầu hạ, bảo cung nhân lui ra, tự mình thay y phục cho Ôn Hạ.
Mấy ngày nàng hôn mê bất tỉnh, đôi môi anh đào khô nứt, mỗi ngày hắn đều bôi son dưỡng môi cho nàng rất nhiều lần, nhưng dường như vẫn không thể thấm vào, không thể làm đôi môi xinh đẹp này trở lại mềm mại.
Người trước đây da trắng như ngọc, giờ đây làn da cũng có vài phần sạm vàng, bệnh tật đã khiến nàng mất đi vẻ đẹp trước kia, chỉ còn lại đường nét, chỉ có ngũ quan vẫn là dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm ngày xưa.
Kỳ Diên cúi người xuống, má áp vào một bên mặt nàng không bị bỏng.
"Hạ Hạ, trẫm sẽ chữa khỏi cho nàng, nàng sẽ lại mở mắt ra."
"Sư phụ của trẫm có thể khởi tử hồi sinh, cho dù ông ấy không thể, trẫm là hoàng đế, là thiên tử, cũng có thể dùng hết đạo thuật để gọi nàng trở về!"
"Nàng đừng sợ, Thái tử ca ca ở ngay đây, sẽ không đi đâu cả, sẽ ở bên cạnh nàng."
Kỳ Diên dùng khăn dài thấm nước nóng lau mặt cho Ôn Hạ, rồi lại lấy son phấn thoa lên.
Đôi tay hắn run rẩy vô cùng, xưa nay chưa từng trang điểm cho ai, nhưng giờ phút này lại vẽ cho nàng đẹp đẽ kiều diễm như xưa.
Kỳ Diên cúi người xuống, run rẩy hôn lên mi tâm, lên má nàng.
Một giọt lệ rơi xuống chóp mũi nàng.
Kỳ Diên nhẹ nhàng lau đi, đầu ngón tay vuốt ve làn da trên chóp mũi nàng, bàn tay kia đặt lên eo nàng.
Hắn chỉ nhìn nàng như vậy, nàng vẫn an nhiên như cũ, nhưng hắn bỗng nhiên nheo mắt lại.
Kỳ Diên vô cùng chăm chú nhìn người trước mặt.
Bàn tay đặt trên eo nàng khẽ siết lại, hắn luôn có một loại ảo giác rằng Ôn Hạ sẽ không chết.
Cũng có một loại ảo giác rằng nàng không phải là Ôn Hạ.
Nỗi áy náy u ám dâng lên trong lòng, tim Kỳ Diên đau nhói.
Là hắn đã hại nàng không còn giống nàng nữa.
Nhưng hắn không tin vào sinh tử.
Hắn tuyệt đối không thể để nàng cứ thế buông tay.
Tìm y phục, Kỳ Diên lấy đi chăn đệm, bế ngang Ôn Hạ lên muốn tìm cho nàng một chỗ để thay y phục.
Nhưng khi đang bế người trong lòng, trong lòng hắn lại một lần nữa dâng lên một cảm giác kỳ lạ, xa lạ.
Vẫn là trọng lượng khi hắn bế nàng trước đây, nhưng dường như lại không có cảm giác đó.
Kỳ Diên không nói rõ được, đặt cơ thể nhẹ bẫng trong lòng xuống, cúi người nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đầu ngón tay vuốt ve hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng là dung nhan giống hệt Ôn Hạ, hắn nheo mắt lại, nhưng vẫn chỉ cảm thấy không đúng.
Kỳ Diên gọi Vân Nặc tới.
"Trong giang hồ có loại thuật dịch dung nào không?"
Vân Nặc khá kinh ngạc, vội đáp: "Có, dịch dung thông thường chỉ là dùng son phấn để giả trang. Dịch dung cao cấp nhất là dùng nhựa cây, keo xương làm da người, có thể thay đổi ngũ quan, nếu luyện được thuật rút xương, còn có thể thay đổi hình dáng. Thuộc hạ may mắn từng thấy qua, có thể nhìn ra một vài manh mối."
Đôi mắt Kỳ Diên sáng rực, nhìn chằm chằm Vân Nặc: "Ngươi đi xem Hoàng hậu."
Vân Nặc nén lại sự kinh ngạc trong lòng, một mặt cho rằng Kỳ Diên đau buồn đến mức không dám chấp nhận sự thật, một mặt lại không nhịn được ôm hy vọng tiến lên kiểm tra.
Hoàng hậu nương nương xinh đẹp như vậy, cho dù hắn chỉ là một ám vệ cũng có thẩm mỹ riêng. Hoàng hậu băng hà, hắn mấy canh giờ nay cũng đã khóc sưng cả mắt.
Vân Nặc kiểm tra một lượt, vô cùng thất vọng: "Hoàng thượng, không nhìn ra manh mối gì..."
Tất cả ánh sáng trong đôi mắt đỏ ngầu của Kỳ Diên đều tắt ngấm theo câu nói này.
Hắn khàn giọng bảo Vân Nặc lui xuống.
Vân Nặc bỗng nhiên mừng như điên: "Dịch dung!" Hắn hét lớn một tiếng, đã không còn chút quy củ nào của thuộc hạ, trừng lớn mắt.
"Ha ha ha dịch dung! Hoàng thượng, nàng ta là giả mạo Hoàng hậu bằng dịch dung! Nàng ta là giả!"
Kỳ Diên lao đến bên long sàng, nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ kia, thở hổn hển, trong mắt tràn ngập sự mừng như điên.
Hắn cúi người xuống sờ lên khuôn mặt này, nhìn một nửa xa lạ một nửa quen thuộc, giờ phút này nàng hoàn toàn không còn là Ôn Hạ nữa.
Vui mừng khôn xiết sau nỗi đau buồn tột cùng, hai chân Kỳ Diên đã mềm nhũn, ngã xuống bậc thềm, hắn cười ha hả.
Không phải nàng.
Không phải nàng thì tốt rồi.
Hắn không nghĩ đến việc tại sao lại có một Ôn Hạ giả mạo.
Hắn không so đo việc nàng ta lừa gạt hắn.
Hắn không hề tức giận chút nào.
Hắn vui mừng vì nàng còn sống. Chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi.
Tiếng cười của Kỳ Diên trong nỗi buồn vui lẫn lộn này, cuối cùng biến thành tiếng khóc cười đau khổ, tự giễu.
Thì ra nàng thà dùng cách c.h.ế.t giả, thà bỏ lại Thái hậu, cũng không cần hắn nữa sao?
Vân Nặc vừa khóc vừa cười bái tạ người trên long sàng, quay đầu lại thỉnh cầu Kỳ Diên: "Hoàng thượng, nữ nhân này xử trí thế nào?"
Kỳ Diên nhìn chằm chằm một lúc, nếu là trước đây hắn sẽ tức giận đến mức không để lại toàn thây. Nhưng giờ phút này, sau khi bình tĩnh lại, hắn chỉ nói: "Chôn cất đi."
Nàng ta vậy mà có thể có một tỳ nữ trung thành như vậy, cho dù nàng ta lừa gạt hắn, hắn cũng có thể hậu táng người này.
Phải vịn vào cột cung mới đứng vững, Kỳ Diên nhìn về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Đêm tối mênh m.ô.n.g vô tận, hắn cuối cùng cũng rơi lệ mà cười.
Hắn lau khô nước mắt trên mặt, đôi mắt dài cuối cùng cũng hiện lên nỗi đau đớn và tàn nhẫn bị phản bội, bị bỏ rơi, xen lẫn niềm vui mừng thoát c.h.ế.t trong gang tấc, khiến khí chất quanh người hắn lúc này vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ.
Mở cửa cung, Hồ Thuận và Trần Lân đều tiến lên.
Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn về màn đêm, Kỳ Diên lạnh giọng nói: "Đem thị nữ thân cận của Hoàng hậu tới đây."
Là hắn sai.
Là hắn không đúng.
Nhưng hắn nguyện ý sửa đổi vì nàng.
Còn nàng muốn chạy trốn, chân trời góc bể này nàng có thể chạy đi đâu?
Cho dù nàng ở Đại Thịnh hay Yên quốc, hay là thảo nguyên, hắn cũng sẽ khiến nàng không thể trốn thoát.
...
Một cơn mưa phùn vào cuối thu trải dài trên con đường chia ly này.
Ôn Hạ khoác áo choàng đen, đội mũ trùm đầu, chỉ có đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, nhìn người nhà tiễn biệt nàng, không dám nói hết lần này đến lần khác câu "Ta đi đây" như vừa rồi mà vẫn không nỡ lên xe ngựa. Nàng quay lưng lại, để Hoắc Chỉ Chu dìu lên xe ngựa, dựa vào thành xe che giấu khăn tay, không để mình phát ra tiếng khóc.
Hoắc Chỉ Chu đứng dưới xe, hướng Ôn Hứa thị, Ôn Tư Lập và Ôn Tư Lai một lần nữa bái biệt, nói một câu trân trọng tha thiết, hắn mới lên xe ngựa.
Mọi người trong ngõ ngước mắt nhìn theo tiễn biệt, Hứa ma ma rơi lệ.
Ôn Tư Lập khuyên nhủ: "Mẫu thân, Tam đệ, chúng ta về thôi, đừng để người khác nhìn ra manh mối. Trong kinh thành đã có Ôn gia quân báo tin, Hoàng thượng thức suốt đêm canh giữ vị nương nương kia, nhưng nàng ta bị thương nặng, chúng ta đều phải chuẩn bị ứng phó với sự hỏi tội của Hoàng thượng bất cứ lúc nào."
Ôn Hứa thị gật đầu, xe ngựa đã biến mất trong con hẻm, bà mới thu hồi ánh mắt, cố gắng giữ vững tinh thần.
Trong xe ngựa đang phi nhanh trên đường, Ôn Hạ nhìn con đường ra khỏi thành mà ngẩn người.
Hoắc Chỉ Chu bưng từng đĩa mứt bánh, đồ ăn nguội đưa cho nàng.
Ôn Hạ lắc đầu.
Hắn kiên nhẫn an ủi: "Trở về triều ta sẽ nuôi cho nàng một đội chim bồ câu đưa thư, để nàng có thể liên lạc với mẫu thân bất cứ lúc nào."
Đôi mắt hạnh của Ôn Hạ trong veo, chỉ vui mừng trong khoảnh khắc rồi lại ảm đạm xuống.
Nàng chỉ nhớ tới những chuyện Ôn Hứa thị nói với nàng hôm trước.
Nàng đau lòng cho cha, đau lòng cho mẹ, cũng đau lòng cho Thái hậu.
Ôn Hứa thị nói, cha không hề bất trung với bà ấy, ngược lại, ông ấy đã cứu bà.
Thì ra cha và Thái hậu từng là một đôi tình nhân ân ái như vậy, nếu không có Duẫn vương, không có những kẻ ác như Trâu Thanh, có lẽ họ đã là một đôi vợ chồng ân ái, có lẽ trên thế gian này cũng sẽ không có nàng.
Ôn Hứa thị kể rằng, cha nàng sau khi trải qua muôn vàn hiểm nguy trở về, gặp Thái hậu và Kỳ Diên lúc đó mới hai tuổi, hành lễ với Tiên đế, chào hỏi Kỳ Diên, trong lòng đã hiểu rõ khoảng cách khó có thể vượt qua giữa người và Thái hậu.
Hôm đó nghe Ôn Hứa thị nói vậy, nàng liền hỏi: "Chẳng lẽ cha chưa từng nghĩ đến việc giành lại những thứ thuộc về mình sao?"
Ôn Hứa thị nói bà không biết.
Nàng nghĩ, có lẽ cha đã từng nghĩ đến, nhưng Tiên đế hết lòng đối đãi với Ôn gia, người không muốn phá hủy cuộc sống hiện tại của Thái hậu.
Ôn Hứa thị kể tiếp, Ôn Lập Chương tự nguyện đến phương Bắc, chinh phạt mảnh đất rộng lớn này. Khi hồi kinh nhận phong thưởng, Tiên đế muốn người thành thân.
Và người đã chọn bà.
Ôn Hứa thị mỉm cười nói: "Đó là lần thứ hai ta gặp cha con. Người còn chưa mở lời, ta đã nói ta bằng lòng."
Hôm đó là yến tiệc ở phủ Trưởng công chúa, với thân phận con gái của một viên quan bát phẩm, Ôn Hứa thị vốn không có tư cách tham dự, nhưng ngoại tổ phụ vì muốn cầu vinh hoa phú quý, đã nhờ vả nhiều mối quan hệ, muốn đưa bà làm thiếp cho Thường vương háo sắc.
Ôn Hứa thị tình cờ gặp Thái hậu và Ôn Lập Chương gặp nhau riêng, nghe được câu nói của Thái hậu: "Nhưng ta không thể quên được chàng."
Ôn Lập Chương nhanh chóng phát hiện ra bà, thân hình cường tráng của người luyện võ dừng lại trước mặt bà, con d.a.o găm sắp kề vào cổ, Thái hậu liền hô dừng tay.
Thái hậu nói: "Nàng ấy đã cứu ta một mạng."
Ôn Hứa thị kể lại chuyện cũ với nàng, ánh mắt ngấn lệ mang theo nụ cười cay đắng: "Con biết đấy, ta không được ngoại tổ phụ yêu thương, sau khi ông ấy tục huyền liền vứt ta về quê nhà ở Thanh Châu tự sinh tự diệt. Ta gặp Thái hậu đang trong cảnh khốn cùng, cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ bà ấy một chút."
Đó là lúc Thái hậu vừa mới sảy thai, vừa mới mất đi Ôn Lập Chương, đang bị truy sát.
Ôn Hứa thị vốn không có chỗ dựa, cũng không muốn gây chuyện, chỉ thấy Thái hậu là người phụ nữ đáng thương giống như mình, nên đã cứu bà về nhà, cũng không hỏi Thái hậu họ tên, vì sao bị truy sát.
Thái hậu dưỡng thương ở căn nhà xiêu vẹo của bà hai ngày, rồi lặng lẽ rời đi trong đêm, chỉ để lại trên bàn một cành mai vàng mà ban ngày Ôn Hứa thị muốn hái nhưng không với tới.
"Cha con liền buông con d.a.o găm xuống, con d.a.o của người vừa lạnh vừa mỏng, nhìn rất đáng sợ. Thái hậu nhận ra ta, cảm tạ ta vì chuyện năm xưa."
Nhưng Ôn Hứa thị sợ hãi, không dám nói gì, vội vàng rời đi.
Bà nhận ra đó là Thái hậu, là vị Ôn đại tướng quân oai phong lẫm liệt, nhưng bà ngầm hiểu không nhắc đến việc họ gặp nhau riêng, ngầm hiểu giữ bí mật cho họ.
Cũng vào ngày hôm đó, Ôn Lập Chương đứng trước mặt Ôn Hứa thị, trong đôi mắt mạnh mẽ và bình tĩnh của người đã viết rõ việc người đã tìm hiểu lai lịch của bà, biết bà không được cha và mẹ kế yêu thương, chỉ có thể bị đem đi làm thiếp để đổi lấy con đường làm quan cho gia đình. Người đang định mở lời hỏi bà có muốn giúp người, làm chính thê của Tướng quân phủ hay không, thì Ôn Hứa thị đã rất thông minh nói "Ta bằng lòng".
Họ cứ như vậy mà nên duyên vợ chồng.
"Cha con nói với ta rằng, con trai người còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, sẽ tôn ta làm đích mẫu. Việc quản lý trong phủ cũng do ta lo liệu, người sẽ không nạp thiếp, sẽ không để người nhà ta làm khó ta nữa, ta muốn gì chỉ cần nói một tiếng, người có thể làm được sẽ làm cho ta."
Đây quả là một cuộc hôn nhân tốt đẹp biết bao.
Ôn Hứa thị mười tuổi mất mẹ, luôn nơm nớp lo sợ tìm cách sống sót, làm sao để không bị đưa đi làm thiếp cho kẻ háo sắc.
Ôn Lập Chương nói rất cảm ơn bà đã cứu người.
Nhưng bà hiểu, chính là người đã cứu bà mới đúng.
Người bảo vệ bà chu toàn, cho bà địa vị tôn quý của chính thê, danh dự bên ngoài, vinh hoa phú quý đều cho bà.
Chỉ là không có tình cảm, không có cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa.
Ôn Hứa thị không hề để ý, bà tuân thủ giới hạn của người, không bao giờ vượt quá giới hạn.
Nàng hỏi: "Cha đã nghĩ thông suốt, mới sinh ra con sao?"
Ôn Hứa thị mỉm cười vuốt ve lông mày của nàng, dịu dàng gật đầu.
Nàng còn muốn hỏi thêm, nhưng mẹ đã không muốn nói nữa.
Nàng nghĩ, nếu cha không quên Thái hậu, tại sao lại bằng lòng sinh ra nàng với mẹ? Nàng nghĩ, có phải mẹ có nỗi khổ tâm gì không muốn nói ra?
Ôn Hứa thị không nói, nàng cũng không hỏi thêm nữa.
Nàng chỉ có chút tiếc nuối, tiếc nuối cho Thái hậu và cha, tiếc nuối cho mẹ và cha, suy nghĩ này khiến nàng rất mâu thuẫn.
Ngày hôm sau, xe ngựa cuối cùng cũng đến biên giới.
Ôn Tư Hòa nói: "Hạ Hạ, nhìn xem ngoài xe là ai đến."
Nàng hơi sững sờ, vén rèm xe lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đáng yêu của Hương Sa.
"Nương nương!" Hương Sa vui mừng rơi nước mắt.
Nàng xuống xe, ôm chặt lấy nàng ấy, cũng vui mừng đến đỏ hoe mắt: "Ngươi ở Thanh Châu chịu khổ rồi, vết thương đã lành chưa?"
Trên cổ trắng nõn của Hương Sa để lại một vết sẹo, nàng nhìn mà thấy áy náy vô cùng.
Hương Sa xoay người nói: "Nô tỳ không khổ, nô tỳ đã khỏi hẳn rồi!"
Nàng ấy kể lại lúc đó không chỉ bị gãy chân, còn bị đập đầu, ngày nào cũng nôn mửa, đau đầu nửa tháng. Nhưng may mắn là lúc đó Ôn Tư Hòa muốn cài Vân Nga vào, nên đã đổi Hương Sa ra, tìm đại phu điều trị cho nàng ấy suốt mười hai canh giờ.
Hai người chủ tớ trò chuyện trong xe hồi lâu.
Bên cạnh nàng giờ đã có một người tâm phúc, con đường tha hương nơi đất khách quê người này mới bớt cô đơn phần nào.
Bước vào địa phận Yên quốc, đi qua các thành bang biên giới, mấy ngày sau đến Vân Đô phồn hoa.
Ngoài xe ngựa người đi đường tấp nập, những ngôi nhà san sát nhau cũng không khác gì kiến trúc của Đại Thịnh, chỉ là Yên quốc coi trọng ngói đen, dọc đường đi đều thấy nguy nga tráng lệ.
Khi xe ngựa rẽ khỏi con phố phồn hoa đi vào hoàng thành, nàng thoáng thấy ở góc đường một cửa hàng mang dấu ấn của Ôn gia.
Đại ca nói trong Vân Đô từ lâu đã có rất nhiều mật thám của Ôn gia, huynh ấy chỉ đổi thành ám hiệu của tử sĩ trước. Nếu nàng gặp nạn, trong Vân Đô sẽ có tử sĩ Ôn gia bảo vệ nàng.
Về mọi chuyện của Vân Nga ở hoàng cung Đại Thịnh, nàng đều không biết.
Nàng chỉ là cuối cùng cũng thả lỏng được trái tim căng thẳng, nàng đã chạy đến tận Yên quốc rồi, Kỳ Diên sẽ không tìm thấy nàng nữa chứ?
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên ngự đạo.
Nàng nhìn cung môn nguy nga của hoàng thành Yên quốc, trong lòng bỗng dưng có chút bài xích với hoàng cung trang nghiêm này.
"Tứ ca ca."
Ôn Tư Hòa vẫn như xưa, nhìn nàng nói: "Đừng sợ, ta đã cân nhắc việc muội có để tâm đến việc vào cung hay không, có lẽ muội không muốn từ một cung môn lại bước vào một cung môn khác, nhưng đây chỉ là nơi ta cần để sinh sống, muội cũng có thể coi nó là nơi ăn chốn ở."
"Hạ Hạ, muội muốn sống ngoài cung bất cứ lúc nào cũng có thể nói với ta, nhưng trước mắt vẫn là trong hoàng cung an toàn hơn."
Nàng cũng hiểu đạo lý này, không so đo nữa, chỉ kiên định nói: "Cung điện của ta không thể ở hậu cung."
Ôn Tư Hòa bất đắc dĩ mím môi: "Ta đã sắp xếp cho muội ở Trường công chúa điện, nơi mà phụ hoàng ta từng kính trọng nhất, không thuộc hậu cung, muội yên tâm."
Nhìn nụ cười bất đắc dĩ của Ôn Tư Hòa, nàng mới yên tâm, hơi đỏ mặt nói: "Đa tạ Tứ ca ca."
Nàng khựng lại, cảm thấy xưng hô ca ca cũng quá thân mật, giờ không còn là cô nương chưa cập kê nữa rồi, nên gọi là Tứ ca thôi.
Xe ngựa đi qua con đường dành riêng cho hoàng gia, dọc đường thị vệ mặc giáp trụ đều quỳ xuống cung nghênh.
Trước tiên, Ôn Tư Hòa đưa Ôn Hạ đến Hoa Tỉ cung, nơi đã được đổi tên.
Cung nữ và thái giám hầu hạ chật kín sân, ước chừng ba mươi người, hoàn toàn là quy cách của nàng khi còn là Hoàng hậu.
Trên đường đi liên tục vội vã, Ôn Hạ cả người mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe rồi sẽ nói với Ôn Tư Hòa rằng nàng không cần nhiều người hầu hạ như vậy.
Hương Sa dặn dò cung nữ quản sự: "Làm phiền tỷ tỷ chuẩn bị nước nóng cho chủ tử của ta tắm gội."
Cung nữ cung kính đáp: "Hoàng thượng đã dặn dò, mời chủ tử theo nô tỳ."
Trong một cung điện phía sau tẩm cung có một hồ tắm bằng ngọc bích, làn khói mờ ảo bốc lên từ mặt nước. Ôn Hạ tuy cảm thấy ngượng ngùng khi dùng đồ của người khác, nhưng người này là ca ca của nàng.
Cả người mệt mỏi, Ôn Hạ cởi áo tắm gội, làn da trắng nõn mềm mại ngâm mình trong hồ tắm ngọc bích, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái dễ chịu.
Nàng chợt nghĩ, quả thật nàng khó mà thay đổi thói quen xa hoa, từ nhỏ phụ thân đã đem những thứ quý giá nhất trên đời cho nàng.
Trước tiên trốn trong cung một thời gian cũng tốt.
Kỳ Diên sau này nhất định không tìm thấy nàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");