Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau.
Ôn Hứa thị thấy Ôn Hạ cuối cùng cũng tỉnh lại, vui mừng rơi nước mắt.
Ôn Hạ ngồi trên giường ôm mẫu thân: "Sau này con sẽ không đi đâu nữa."
Ôn Hứa thị vuốt ve mái tóc đen của nàng: "Con gái của ta đã chịu khổ rồi."
Ôn Hạ giấu nước mắt, không muốn chìm đắm trong những quá khứ đau khổ đó nữa.
Cắt đứt mọi thứ với quá khứ, nàng có thể tự do sống cuộc sống sau này.
Nàng ngẩng đầu hỏi: "Tam ca ở chiến trường có gửi thư về không?"
"Đều có gửi thư báo bình an về, con yên tâm đi."
"Chiến sự với Ô Lô thế nào rồi, sao Ô Lô lại có thực lực tấn công Đại Thịnh ta?"
Ôn Hứa thị nói: "Đại ca con trong thư nói Ô Lô có chuẩn bị mà đến, từ khi tiên đế còn sống đã lên kế hoạch cho ngày này rồi."
Ôn Hứa thị do dự một lát, vốn không muốn để Ôn Hạ vừa mới khỏi bệnh lại biết những chuyện quốc gia đại sự nặng nề này. Nhưng trong đôi mắt hạnh của Ôn Hạ ngoài sự dịu dàng của thiếu nữ ngày xưa, đã có thêm một phần kiên cường.
Ôn Hứa thị gọi Dung cô cô lấy thư Ôn Tư Lập gửi về trong thời gian này ra.
Ôn Hạ đọc từng bức thư một.
Thì ra chỉ trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủi, Ô Lô đã đánh hạ Đam thành, tiến quân về phía nam, như có thần linh phù trợ, trận nào cũng đánh cho Đại Thịnh thua liên tiếp, khiến Ôn gia quân vốn trăm trận trăm thắng trước kia phải muối mặt.
Kỳ Diên đang ở trong quân doanh, rất tức giận, nói không chỉ Đam thành có nội gián, e rằng Nam Bang và trong kinh thành đều có nội gián. Hắn điều tra kỹ lưỡng mấy thành bang ở Nam Quan, lệnh cho Ôn Tư Lập điều tra triều đình.
Thái hậu sức khỏe yếu, lần cảm lạnh trước chưa khỏi hẳn, thái y nói can phế mất cân bằng, phải tĩnh dưỡng, nhưng ngày nào bà cũng bận rộn với chính sự, căn bản không thể nghỉ ngơi cho tốt.
Ôn Hạ đọc từng bức thư một, lo lắng cho chiến trường, lo lắng cho Thái hậu, lo lắng cho tam ca.
Ôn Hứa thị nói: "Đại ca con lo lắng Bắc Địa không an toàn, muốn đón ta và Sơ Nhi vào kinh, ta vốn không muốn về kinh đô. Ta sẽ nghe theo Hạ Hạ, nếu Hạ Hạ muốn về, ta sẽ về, dù sao cũng không thể để Sơ Nhi mãi không gặp được phụ thân."
Ánh mắt Ôn Hứa thị ôn hòa.
Ôn Hạ biết bà đang tránh né điều gì.
Ôn Hứa thị luôn giữ khoảng cách giữa Ôn Lập Chương và Thái hậu, sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn, ở xa tận Bắc Địa. Mẫu thân không muốn về kinh đô.
Ôn Hạ nói: "Nếu nương cũng nghĩ như con, vậy chúng ta cứ ở lại Bắc Địa, nhị ca bây giờ được điều từ Nam Dữ Hải về Bắc Địa, trong nhà cũng là chuyện vui."
"Nhưng ta biết Hạ Hạ nhớ Thái hậu. Dù sao bà ấy cũng nuôi con khôn lớn, nếu con muốn về, nương đều nghe theo con."
Ôn Hạ nói: "Con không còn là Hoàng hậu nữa, con sẽ không quay về nữa. Đại ca biết tâm ý của con, lại là Tả tướng, sẽ giúp Thái hậu phân ưu, người trong cung cũng sẽ hầu hạ Thái hậu chu đáo."
Ôn Hứa thị không nói gì nữa.
Nhưng họ đều biết Ôn Hạ đang lo lắng cho Thái hậu.
Trương Thái hậu đối xử với nàng như con gái ruột, sao nàng có thể không lo lắng cho được.
Ngày hôm sau Ôn Hạ liền đến chùa tụng kinh.
Chủ trì là người quen của Ôn Lập Chương, biết thân phận của nàng, bèn dành riêng một gian điện cho nàng sao chép kinh Phật.
Ôn Hạ muốn làm chút gì đó, sao chép kinh Phật cầu phúc cho Thái hậu.
Hai ngày liên tiếp, nàng đều đến đây sao chép kinh Phật cho đến giờ Dậu.
Hôm nay cuối cùng cũng nghe được tin tốt.
Nhị ca định trở về rồi.
Trong thư hắn không nhắc đến việc giải quyết với Hoắc Chỉ Chu như thế nào, chỉ nói "đã về đừng lo lắng".
Ít nhất điều này chứng tỏ Hoắc Chỉ Chu không làm hại nhị ca, hắn vẫn bình an.
Trong thư nhà của Ôn Tư Lập có nhắc đến việc Kỳ Diên điều tra ra Thái thú Tuyên Châu phản quốc, tìm được bằng chứng hắn cấu kết với Ô Lô, cuối cùng cũng tìm ra được chút manh mối.
Sức khỏe Thái hậu ngày ngày được tĩnh dưỡng, bệnh tình đã được kiểm soát.
Ôn Hạ sao chép xong kinh văn trong tay, cong môi đỏ dừng bút, đứng dậy vận động đôi chân đã ngồi lâu.
Hương Sa thấy nàng cười tươi như hoa, rốt cuộc không còn mang vẻ u sầu như trước, cũng vui vẻ nói: "Trong viện có hoa mai nở rồi, tiểu thư ra ngoài hóng gió, ngửi hương hoa một chút đi ạ."
Ôn Hạ thong thả bước dưới gốc mai, gương mặt trắng nõn hơi ngẩng lên, đón ánh nắng ấm áp buổi trưa, tâm trạng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.
Nàng nghĩ: "Bạch Khấu và Trứ Văn bây giờ thế nào rồi?"
Nàng chỉ lẩm bẩm một mình, Hương Sa không biết nàng đang nói gì, cũng rất nhớ Bạch Khấu, nghĩ đến ứa nước mắt.
Ôn Hạ nói: "Ta muốn viết thư cho Thái hậu, thỉnh bà ấy ban ân cho Bạch Khấu và Trứ Văn về Bắc Địa, nhưng ta chưa về thăm bà ấy, lúc đi cũng giấu bà ấy, bà ấy có giận ta không nhỉ?"
"Tiểu thư, Thái hậu đối xử với người tốt hơn bất cứ ai, nếu thấy thư của người, chắc bà ấy chỉ vui mừng thôi."
Ôn Hạ nhìn những bông mai thanh nhã, trong lòng đã nghĩ thông suốt, cuối cùng trở về phòng, cầm bút viết thư.
Nàng không thể vì Kỳ Diên mà xa cách Thái hậu, tình thân như mẹ con giữa họ quan trọng hơn Kỳ Diên.
Thái hậu vốn luôn khỏe mạnh, bao nhiêu năm nay bệnh đau dạ dày cũng chỉ tái phát vài lần, nhiều lần là do Kỳ Diên chọc giận. Sức khỏe của bà ấy không đến mức vì một trận cảm phong hàn mà suy yếu như vậy, phần lớn là do khúc mắc trong lòng không thể hóa giải.
Thái hậu quan tâm nàng, áy náy với nàng.
Có lẽ cũng giống như nàng sợ Thái hậu giận mình, Thái hậu cũng sợ Ôn Hạ giận bà - một bậc trưởng bối.
Ôn Hạ nghĩ thông suốt, cầm bút viết ra rất nhiều lời chân thành từ tận đáy lòng.
Nàng niêm phong thư đưa cho Hương Sa, bỗng nhiên dừng lại: "Chờ đã."
Nàng lại viết thêm một bức thư cho Trứ Văn và Bạch Khấu.
Hương Sa ở bên cạnh mài mực, Ôn Hạ cũng không cố ý bảo nàng ấy tránh đi, Hương Sa tự nhiên nhìn thấy đó là thư gì.
Ôn Hạ ra lệnh cho họ đóng cửa tất cả các tiệm Ức Cửu Lâu ở Đại Thịnh.
Thứ không nên tồn tại, thì không nên giữ lại nữa.
Giao hai bức thư cho Hương Sa, Ôn Hạ không ngẩng đầu lên nữa, chỉ mở kinh thư trên bàn ra.
"Đi đi, để Bạch Khấu sớm nhận được thư, họ có thể sớm trở về."
Hương Sa khép cửa nhẹ nhàng rời đi.
Ôn Hạ lại nhất thời không sao chép tiếp được, nàng ngẩn ngơ cầm bút, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
"Thuộc hạ bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Ôn Hạ giật mình, ánh mắt khẽ động: "Ai ở ngoài cửa?"
"Thuộc hạ phụng chỉ Thái hậu đến đây, thuộc hạ là ám vệ của tiên đế và Thái hậu - Phù Ninh."
Ôn Hạ đứng dậy mở cửa phòng, điện thờ Phật Bà ở nơi sâu nhất trong chùa, sân rất vắng vẻ, chỉ thấy một bóng người cao lớn cường tráng đứng sừng sững trên bậc thang, hắn khom lưng chắp tay, vô cùng cung kính.
"Ngươi ngẩng đầu lên."
Phù Ninh ngẩng đầu, Ôn Hạ quan sát hắn rồi nói: "Sao ta chưa từng gặp ngươi?"
"Là ám vệ, người đương nhiên chưa từng gặp thuộc hạ." Phù Ninh dâng lên tín vật của Thái hậu.
Ôn Hạ nhận lấy, ấn ngọc này quả thật là đồ của Thái hậu. Tiên đế yêu thương Thái hậu, ấn ngọc này là do chính tay ông ấy khắc cho Thái hậu, lấy hình rồng phượng giao đầu làm hai nửa. Phù Ninh đưa cho nàng một nửa.
Ôn Hạ lúc này mới dịu giọng hỏi: "Là Thái hậu bảo ngươi đến gặp ta, Thái hậu có gì muốn truyền đạt cho ta?"
"Không có chỉ dụ, Thái hậu những ngày này đều lâm bệnh, ngoài việc triều chính là nhớ thương Hoàng hậu nương nương, đã phái thuộc hạ cùng Hứa ma ma hộ tống người đến, muốn gặp nương nương một lần, xem nương nươ ng sống có tốt không."
Ôn Hạ khẽ mở môi, hốc mắt nóng lên: "Hứa ma ma đâu?"
Phù Ninh nghiêm túc nói: "Người cũng biết quan hệ giữa Thái hậu và Cung Đức Vương, bà ấy không muốn làm phiền mẫu thân người."
Nói đến đây, Ôn Hạ không còn đề phòng nữa, quay người lau đi nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu lại, nhìn chằm chằm người đàn ông cường tráng trên bậc thang.
Phù Ninh có đường nét sắc sảo, chỗ lông mày có một vết bớt màu xanh đen. Hắn mang vẻ cung kính, cụp mắt xuống tuân thủ quy tắc lễ nghĩa.
Ôn Hạ nói: "Bà ấy đang ở đâu?"
"Trong thành, người đi theo thuộc hạ."
Ôn Hạ bước xuống bậc thang, ngoài cửa sân có một võ sĩ gia nhân canh giữ.
Ôn Hạ hỏi Phù Ninh: "Khi nào trở về?"
"Một canh giờ nữa thuộc hạ sẽ hộ tống người trở về."
Ôn Hạ nói: "Ta dẫn theo tùy tùng đi, hắn sẽ không tiết lộ cho mẫu thân ta."
Phù Ninh gật đầu.
Ôn Hạ dẫn theo tùy tùng, được Phù Ninh dẫn đường, đi qua hành lang đầy hương khách, ra khỏi cổng chùa đông người qua lại, lên một chiếc xe ngựa.
Trong xe có bàn nhỏ, trên bàn có ấm trà, bánh ngọt và một lư hương.
Ôn Hạ đang đợi Hứa ma ma lên xe, lại cảm thấy đầu óc choáng váng trong làn khói hương lượn lờ, người mềm nhũn, gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.
***
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");