Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau bữa tối, Vương Phú Quý đến bẩm, nói nha bà đã chọn người xong, hỏi An Trường Khanh khi nào gặp.
An Trường Khanh: "Sáng mai gặp đi."
Vương Phú Quý cung kính đáp lời, đang chuẩn bị lui ra ngoài, lại bị Tiêu Chỉ Qua gọi lại: "Sắp xếp lại khoản mục trong phủ lẫn cửa hàng bên ngoài, sau này sự vụ trong phủ đều giao cho Vương phi xử lý."
Sắc mặt Vương Phú Quý khẽ biến, kinh ngạc ngẩng đầu còn muốn nói gì, nhưng thấy sắc mặt nghiêm túc của Tiêu Chỉ Qua,lại ngậm miệng, cúi đầu khom người: "Vâng"
Đám người lui xuống, An Trường Khanh mới nhìn về phía hắn, trong mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt: "Cửa hàng cũng giao cho ta xử lý? Vương gia không sợ ta làm hỏng hết sao?"
Tiêu Chỉ Qua vốn đang muốn cởi áo, nghe vậy nói: "Không sợ."
Lại qua chốc lát, tựa hồ sợ y bó tay bó chân, lại nói: "Trong phủ không thiếu bạc."
Ý cười trên khóe miệng An Trường Khanh dần dần mở rộng, chống cằm nhìn hắn. Đương nhiên y biết trong phủ không thiếu bạc. Đời trước khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, bởi vì tiên hoàng lãng phí, quốc khố trống không. Vừa lúc đuổi người Bắc Địch xuống nam, vào đông các tướng sĩ không lấp đầy bụng, nghe nói chỉ có thể giết chiến mã ăn no. Khi đó Tiêu Chỉ Qua dọn từng rương vàng bạc đưa đến biên quan sung làm quân lương.
Lúc đó y ở ru rú trong vương phủ, chỉ biết từng rương bạc bị đưa đi, chỉ có thể uống rượu độc giải khát*. Về sau Tiêu Chỉ Qua giết một đám đại thần, xét nhà tịch thu mấy trăm vạn lượng bạc, toàn bộ đưa đến biên quan, chiến dịch kéo dài mấy tháng mới tính thắng thảm.
(*Uống rượu độc giải khát: ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau)
Đây cũng là nguyên nhân mấy chục vạn tướng sĩ Đại Nghiệp trung thành với Tiêu Chỉ Qua như thế, nhưng cũng từ đó về sau, danh bạo quân Tiêu Chỉ Qua dần dần truyền bá trong bá tánh.
Bá tánh ngu muội, chỉ thấy hắn giết người xét nhà, lại không biết nếu không xét nhà ra mấy trăm vạn lượng bạc, phát quân lương cho tướng sĩ biên quan thì sẽ không ngăn được người Bắc Địch, người Bắc Địch ngang ngược hung ác, có thể từ biên quan giết đến Nghiệp Kinh.
Chuyện kiếp trước kích động trong lòng, An Trường Khanh ngước mắt nhìn hắn, cười khanh khách nói: "Vương gia tín nhiệm ta như thế, ta sẽ không để Vương gia thất vọng."
Tiêu Chỉ Qua hơi ngừng động tác, cho rằng y sợ mất mặt mũi, nói một câu "Sẽ không thất vọng", liền đến phòng tắm rửa mặt. Sau khi hắn rửa mặt, đến lượt An Trường Khanh đi, đợi An Trường Khanh lê dép gỗ đi ra, Tiêu Chỉ Qua đã trải gọn giường, nửa dựa vào bên ngoài đọc sách.
Thấy y ra, liền đặt sách ở đầu giường, vỗ vỗ bên trong: "Đi lên, bên ngoài lạnh."
Kỳ thực trong phòng đốt địa lung. Cũng không tính lạnh. Nhưng An Trường Khanh cũng không phản bác, thuận theo mà lướt qua hắn, bò vào nằm nghiêng xuống. Chờ chui vào đệm chăn, mới phát hiện chăn đệm ấm áp, An Trường Khanh giương mắt nhìn nam nhân bất động thanh sắc, nhấp môi cười. Đệm chăn ấm như vậy, hiển nhiên là được Bắc Chiến Vương đắp qua.
Chỉ ở chung ba ngày, y phát hiện, rất nhiều lúc nam nhân chỉ thích yên lặng làm việc, nếu ngươi không hỏi, hắn cũng sẽ không nói, thật sự rất ngốc.
An Trường Khanh đắp chăn, cả người ấm áp, lại nhịn không được tiếp cận hắn, cho đến khi chui vào trong lòng nam nhân, gối lên khuỷu tay hắn, mới an phận nằm.
Tiêu Chỉ Qua ôm một đoàn ấm áp trong lòng, vừa vui sướng vừa bất đắc dĩ, đành giơ tay tắt nến, ôm chặt y: "Ngủ đi."
"Không ngủ được." An Trường Khanh được nhiệt độ cơ thể ấm ấm ôm đến thoải mái mà nheo mắt lại, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói với hắn: "Ngài còn chưa nói cho ta, phải dùng Phỉ Thúy như thế nào?"
Ban ngày Tiêu Chỉ Qua chỉ bảo y tự nghĩ, không có nói đáp án cho y.
Tiêu Chỉ Qua cúi đầu, đặt cằm lên đỉnh đầu y: "Ngươi nghĩ thế nào?"
An Trường Khanh cân nhắc chốc lát, chần chừ nói: "Dùng cách tiết lộ thân phận của Phỉ Thúy cho vợ chồng An Tri Thủ."
Tiêu Chỉ Qua lắc đầu: "Không đúng thời cơ, An Tri Khác rất dễ dàng phủi sạch hiềm nghi, không ly gián được huynh đệ bọn họ."
"Vậy phải làm thế nào?"
"Đợi." Tiêu Chỉ Qua nói: "Đợi An Trường Tề chết, lại vạch trần thân phận của Phỉ Thúy. Còn lại vợ chồng An Tri Thủ sẽ tự đi tra." Ngừng lại một chút, hắn lại bổ sung nói: "Rất nhiều lúc, người càng nguyện ý tin tưởng sẽ tìm ra được thứ muốn tìm."
"Nhưng nếu An Trường Tề không chết?" An Trường Khanh nghi hoặc.
Tiêu Chỉ Qua nhìn y trong bóng tối, thanh âm hơi hơi trầm: "Hắn không sống quá đêm mai."
Sở dĩ tính toán tha An Trường Tề một mạng, chỉ vì hắn đã sớm tính toán, chặt đứt một tay, lại trảm một chân, đến cả tử tôn căn cũng chặt đứt, dưới tình hình nguy cấp như vậy, trừ phi là đại la thần tiên đến trị, bằng không chỉ là vấn đề sớm muộn.
An Tri Khác không hiểu y thuật, hắn tòng quân nhiều năm, biết nhiều cách thức trong đó.
An Trường Khanh kinh ngạc mở to mắt: "Ngài đã sớm tính xong xuôi? Nhưng vạn nhất vợ chồng An Tri Thủ không tin thì sao? Chúng ta cũng không có chứng cứ."
"Đại phu chữa cho An Trường Tề, là của Đức Nhân Đường." Tiêu Chỉ Qua cảm nhận được thân thể trong lòng càng lúc càng sát gần, tiếp tục nói: "Đức Nhân Đường là sản nghiệp của nhà mẹ đẻ Lý thị."
An Trường Tề vừa chết, làm sao An Tri Thủ sẽ không nói, phu nhân của ông ta Tôn thị yêu con như mạng, dưới bi thương nhất định tìm người trút hận. Nhưng bà ta không dám đụng đến phủ Bắc Chiến Vương, nếu lúc này, để bà ta biết Phỉ Thủy hầu hạ thuốc thang là con mắt An Tri Khác đặt bên cạnh An Trường Tề, bà ta nhất định sẽ nghi ngờ, nếu điều tra, bà ta liền phát hiện, ngay cả đại phu chữa trị cho An Trường Tề, cũng là người của Lý thị.
Đến lúc đó không cần bất luận chứng cứ xác thực gì, bà ta đều sẽ chuyển mũi nhọn lên người An Tri Khác.
Một nữ nhân vừa mới mất con, khó đối phó. Huống chi An Tri Thủ luôn nhu nhược trước mặt thê tử, nếu ầm ĩ lên, nhất định tướng phủ sẽ có một đoạn thời gian không được sống yên ổn. Tới lúc đó, Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh chân chính động thủ, trái lại đứng ngoài cuộc.
Có thể nói một cục đá hạ ba con chim.
An Trường Khanh kinh ngạc một lúc lâu mới phản ứng lại, nhìn hắn đầy kính nể: "Cho nên lúc đó ngài mới không cho ta giết An Trường Tề?"
Tiêu Chỉ Qua vỗ vỗ lưng y, ngữ khí mang theo chút ý vị dạy bảo: "Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, không thể làm."
An Trường Khanh rũ mắt suy xét chốc lát, gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Tiêu Chỉ Qua xoa xoa đầu y: "Ngủ đi, mai lại nghĩ."
***
Ngày kế, Tiêu Chỉ Qua vẫn đến đại doanh luyện binh, sau khi An Trường Khanh tiễn hắn ra cửa không lâu, Vương Phú Quý liền đưa nha bà tới.
Nha bà mang đến mười thiếu niên tóc để chỏm, đều đã qua chọn lựa kỹ càng, mặc quần áo ngắn vải thô, dáng vẻ coi như lanh lợi.
An Trường Khanh hỏi theo thứ tự, chọn bốn đứa bé nhìn thành thật, nhưng không đưa người tới viện, mà phân phó Vương Phú Quý đi mời tiên sinh dạy học tới dạy chúng biết chữ.
Vương Phú Quý khó hiểu cách làm của y, nghĩ y không biết quản giáo hạ nhân, khuyên: "Chỉ là mấy hạ nhân, đọc sách biết chữ, để lâu sau, sợ chúng sẽ nuôi tâm tư lớn."
"Ta đều có tính toán." An Trường Khanh nói: "Vương quản gia chỉ cần tìm người dạy chúng biết chữ là được."
Vương Phú Quý còn muốn nói gì, lại nghĩ đến lời của Tiêu Chỉ Qua hôm qua, không dám trái lời y, ngượng ngùng ngậm miệng.
An bài xong bốn tiểu tư, An Trường Khanh lại nói: "Sổ sách trong phủ lẫn cửa hàng khi nào có thể sắp xếp xong?"
Vương Phú Quý ngừng lại, chần chừ nói: "Sổ sách nhiều năm, cần một thời gian mới sắp xếp xong."
"Không sao, đưa sổ sách sắp xếp xong trước lại đây ta xem." An Trường Khanh thu liễm nụ cười, ánh mắt lãnh đạm nhìn ông: "Nếu Vương gia để ta quản lý vương phủ, ta nên nhanh bắt đầu, bằng không Vương gia hỏi đến, sợ sẽ trách tội."
Vương Phú Quý biểu tình đau khổ, lòng biết đây là đang châm biếm mình. Chỉ bằng ông quan sát hai ngày nay. Tân Vương phi đang được sủng ái, chỗ nào sẽ bị trách tội.
Nhớ tới những khoản mục trong cửa hàng, ông đổ một phen mồ hôi lạnh, khẽ cắn môi nói: "Trong ba ngày, lão nô sai người sắp xếp lại xong rồi đưa đến."
Lúc này An Trường Khanh mới hài lòng, đuổi người đi xuống.
***
Sau khi dùng cơm trưa, An Trường Khanh lại mang An Phúc ra cửa. Tiêu Chỉ Qua còn chưa để lại người cho y, duy nhất có Triệu Thạch đã lưu lại tướng phủ, người đắc lực bên cạnh y chỉ còn An Phúc.
An Trường Khanh đổi xiêm y đơn giản, để xa phu dẫn xe ngựa, đến quán rượu ở Tây phường.
Tây phường có nhiều thanh lâu sòng bạc, là nơi đủ hạng người tụ tập. An Trường Khanh vào quán rượu, muốn một gian ghế lô, liền đuổi An Phúc đi tìm mấy ăn mày lớn tuổi đến đây.
An Phúc biểu tình quái dị, nhưng nghĩ gần đây công tử nhà mình càng lúc càng lớn, hắn cũng không nên hỏi, liền khom người đi ra ngoài. Một lát sau, mang về hai ăn mày quần áo rách rưới.
An Trường Khanh ngồi sau bình phong, ăn mày chỉ mơ hồ thấy đằng sau có người, không dám nhìn nhiều, thấp thỏm tiến lên hành lễ: "Không biết quý nhân tìm bọn tiểu nhân có chuyện gì?"
"Có biết thứ tử Ngô Tuyển Thư có phủ Trung Dũng hầu?" An Trường Khanh đè thấp tiếng nói hỏi.
Hai ăn mày nhìn nhau một cái, một người lớn tuổi trong đó cẩn thận trả lời: "Có nghe nói một chút."
An Trường Khanh gật gật đầu, bảo An Phúc lấy ra năm lượng bạc: "Đi theo hắn, từ chuyện nhỏ đến lớn đều phải báo cho ta. Tiền đặt cọc năm lượng, sau khi chuyện thành, lại đưa thêm mười lăm lượng."
Hai ăn mày thấy năm lượng bạc mà sáng mắt, dập đầu liên tục cảm ơn.
An Trường Khanh dặn dò nói: "Đừng để hắn phát hiện."
Sau khi ăn mày nhận bạc, định địa điểm cùng thời điểm đưa tin tức với An Phúc, liền rời đi. Trái lại An Phúc khó hiểu: "Chỉ bằng hai ăn mày này, có thể tra ra được gì?"
An Trường Khanh bình tĩnh thản nhiên: "Bọn họ có thể tra ra rất nhiều thứ."
Ăn mày trải rộng các góc Nghiệp Kinh, nhân số đông đảo, giữa nhau có rất nhiều liên hệ, biết được không ít tin tức. Đời trước An Nhàn Ngọc băng huyết mà chết, An Trường Khanh không tin lý do thoái thác của phủ Trung Dũng hầu, trong lúc vô tình chạm phải ăn mày, chính là dựa vào họ, mới tra được chân tướng bào muội chết cùng với chuyện Ngô Tuyển Thư nuôi dưỡng ngoại thất.
Chỉ là khi đó ngoại thất đã vào cửa, An Trường Khanh cũng không biết Ngô Tuyển Thư giấu ngoại thất ở đâu, bởi vậy không thể không tìm lại ăn mày đó.
An Phúc nghe như lọt vào sương mù, sờ sờ đầu, cười ngây ngô hai tiếng.
An Trường Khanh thấy hắn ta như vậy, cũng không giải thích nhiều, chỉ đưa người ra quán rượu, đến Đông phường.
Đông phường Tây phường cách một cái phố, hai bên lại cách biệt một trời. An Trường Khanh ngồi trong xe ngựa nhìn ra ngoài, khi thấy bảng hiệu y quán treo cao, mới lệnh xà phu ngừng xe.
Lần này y tới, trừ chuyện của Ngô Tuyển Thư, cũng vì thân mẫu tìm đại phu. Tuy lúc trước có nói với An Tri Khác là mời đại phu trong vương phủ, nhưng thực tế trong vương phủ không có đại phu, lấy thân phận của Dư thị không có khả năng mời ngự y chẩn trị, y chỉ có thể tìm y quán có tiếng ở Nghiệp Kinh.
Y còn nhớ khi y mười tuổi, sức khỏe của Dư thị đều rất tốt. Nhưng từ khi y rơi xuống nước, Dư thị không ngủ không nghỉ chăm sóc y mấy ngày, sau khi y tỉnh dậy, Dư thị liền đổ bệnh, từ đó về sau, không còn tốt nữa.
Khám qua hai đại phu đều nói ưu tư quá nặng hơn nữa tổn thương nguyên khí, chỉ có thể bồi dưỡng. Sau đó An Trường Khanh gả vào vương phủ, bệnh tình Dư thị không bao lâu liền nặng thêm. Sống lại một đời, An Trường Khanh luôn nghĩ đến nguyên nhân bào muội chết, cũng cảm thấy thân mẫu ra đi quá kỳ lạ. Liền có lòng tìm mấy đại phu xem xem.
Nhưng y đi liên tiếp mấy y quán, đại phu nghe qua bệnh tình xem qua phương thuốc, đều nói không có vấn đề.
Tác giả có lời muốn nói:
#Vương gia trộm làm ấm giường#
Nhạ Nhạ: Hôm nay là nha hoàn nào làm ấm giường? Tri kỷ tốt =3=
Túng Túng:.............(là ta)