Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạo Quân Sủng Hậu
  3. Chương 109
Trước /140 Sau

Bạo Quân Sủng Hậu

Chương 109

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Buổi tối hai người vẫn ngủ ở thiên điện Sùng Chính Điện.

Ban đêm bị lăn lộn quá kịch liệt, ngày hôm sau An Trường Khanh có chút không thể dậy khỏi giường. Đã lâu rồi eo y chưa có đau như vậy. Trừ cái lần bọn họ mới vừa viên phòng ra, sau này Tiêu Chỉ Qua đều hết sức ôn nhu. Đại khái vì y không về mấy ngày đã chọc giận nam nhân, ngay cả hôn môi cũng hung ác dồn sức, hận không thể nuốt y vào trong bụng.

Nghĩ đến đêm qua bị bắt hứa hẹn đủ việc, mặt An Trường Khanh nóng rực, vừa bực rồi vừa chột dạ. Nói đến cùng vẫn là y đuối lý trước. Xoa xoa cái eo, An Trường Khanh lê giày đứng dậy. Cung nhân hầu hạ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, liền bưng đồ rửa mặt tiến vào hầu hạ y.

Không biết Uông Dục đến đây lúc nào, chờ y rửa mặt xong liền nâng xiêm y tới thay cho y. Sau khi An Trường Khanh phong vương, tất cả thường phục lễ phục đều dựa theo quy chế của thân vương gấp gáp làm ra.

Phần lớn trang phục thân vương là đỏ hoặc tím rất có vẻ uy nghiêm. An Trường Khanh thay một thân thường phục đỏ tía, dùng tử kim quan cột tóc, ít đi vài phần ngây ngô non nớt, tăng vài phần trầm ổn.

Uông Dục cẩn thận vuốt phẳng vạt áo cho y, tán thưởng nói: "Vương gia mặc bộ này càng có khí thế, trái lại có chút giống bệ hạ."

Bản thân An Trường Khanh có diện mạo diễm lệ, giờ mặc y phục màu đỏ tía, ngăn chặn diễm sắc, hiện ra mỹ cảm sắc bén. Nhưng cái đẹp này khác trước đây. Ngày trước y ra ngoài, dung mạo dẫn người chú ý, nhưng có ít khí thế, gặp kẻ không có mắt, đại khái cho rằng y là tiểu thiếu gia nhà phú quý, khó nói trong lòng còn tồn tại suy nghĩ xấu xa. Nhưng hiện giờ ở lâu với Tiêu Chỉ Qua, nuôi người trong hoàng cung vinh hoa, khí thế quanh An Trường Khanh hoàn toàn khác ngày xưa. Đặc biệt là y phục mặc hôm nay, càng thêm vài phần quý khí, có đi một mình trên đường, sợ là không có ai dám dễ dàng trêu chọc.

Giơ cánh tay đứng trước gương đồng, An Trường Khanh nghiêng đầu cười: "Lời này ngươi nên nói với bệ hạ, không chừng còn được thưởng."

Tiêu Chỉ Qua vô cùng để ý chuyện "Tướng phu thê", đặc biệt thích nghe người ta nịnh nọt hai người bọn họ giống nhau, mỗi lần nghe người ta vô tình nhắc đến, hắn đều vô cùng vui sướng.

"Nô tài nói thật lòng, không phải vì chút thưởng." Uông Dục cười nói.

An Trường Khanh cười cười, lại hỏi: "Khi nào bệ hạ tan triều?"

Uông Dục nói: "Bệ hạ phái người tới truyền lời, hôm nay nhiều việc, bảo ngài không cần chờ, đi dùng bữa trước."

An Trường Khanh lên tiếng, nghĩ còn phải xuất cung đi đón huynh muội Tiêu An Hoành, liền đi truyền thiện.

Đợi dùng bữa sáng xong, An Trường Khanh chuẩn bị xuất cung đi đón con. Đúng lúc y vừa bước ra thiên điện, triều hội nhỏ ở Sùng Chính Điện cũng vừa tan, vài vị đại thần cùng ra ngoài, thấy y liền sửng sốt một chút, vội vàng tiến lên chào hỏi.

Trong triều thần chỉ có Ngự sử Đại phu Quý An Dân có thần sắc bình thường. Mà mấy vị đại thần đến kết giao với y thì sắc mặt khác nhau, muốn nói lại thôi mà nhìn An Trường Khanh. An Trường Khanh làm bộ không hiểu, bọn họ hàn huyên vài câu liền cáo từ rời đi.

Giờ Đại Lý Tự khanh vô cùng thân thiết với Quý An Dân, cố ý đứng cùng ông, thấy Quý An Dân không nói một từ về chuyện vừa rồi, không nhịn được nhỏ giọng cảm khái: "Bệ hạ thật sủng ái Nhạn Vương." Vừa phong vương vừa tùy ý ra vào triều đình hậu cung, có thể thấy cực kỳ vinh sủng.

Quý An Dân nhìn thấu, nói: "Này kia cái gì, chúng ta cứ chờ xem đi. Tình nghĩa giữa bệ hạ và Nhạn Vương, có thể sâu sắc hơn phu thê bình thường." Mà vinh sủng này, sợ vẫn còn phía sau.

Nói rồi liếc gã một cái: "Ta khuyên ngươi một câu, bớt dính dáng tới những người đó."

Trước đây ở Nhạn Châu, ông từng thấy tình thái của hai người, càng đừng nói sau đó Bắc Địch vây thành, tung tin Bắc Chiến Vương đã chết, Nhạn Vương phái người hộ tống ông hồi kinh, bản thân thì ở lại tử thủ Nhạn Châu. Đây chính là tình nghĩa đồng sinh cộng tử, nếu Tiêu Chỉ Qua dễ dàng bỏ xuống, thật cảm thấy trơ trẽn.

Nhưng trên triều đình có ít người không nhìn rõ, cảm thấy một nam nhân được sủng ái thế nào đi nữa, ân sủng kia khó có thể lâu dài. Bọn họ đều cảm thấy sắc suy thì tình mỏng, hiện giờ Nhạn Vương còn trẻ, còn nhan sắc. Chờ thêm hai năm nhan sắc đi xuống, hoàng đế sẽ quảng nạp hậu cung. Hiện giờ phong Nhạn Vương là tín hiệu, phong vương tước cũng coi như không làm thất vọng tình nghĩa mấy năm, chờ sau này hoàng đế lập hậu nạp phi, coi như không phụ lòng Nhạn Vương.

Quý An Dân lắc đầu, không tính nhiều lời nữa. Có ít người chưa tới phút cuối sẽ chưa thôi.

Lần trước Đại Lý Tự khanh nghe lời ông đứng đúng phe, hiện giờ chỉ kém đưa lời của ông làm tiêu chuẩn, nghe vậy gật đầu nói: "Tất nhiên ta lười dính dáng đến bọn họ, sau khi trở về sẽ dặn dò phu nhân."

***

Tin tức Nhạn Vương ra vào triều đình hậu cung rất nhanh truyền ra ngoài.

Vốn dĩ còn ôm một tia may mắn, cảm thấy hoàng đế phong vương cho An Trường Khanh chính là bồi thường. Dù sao một nam nhân không có khả năng làm hậu, cũng có trở ngại cho thanh danh của đế vương. Hiện giờ phong Nhạn Vương, cũng coi như trọn vẹn tình nghĩa phu thê.

Không ít người đoán kế tiếp hoàng đế sẽ tuyên bố chọn tú nữ quảng nạp hậu cung, kết quả họ không chờ được tin tức tuyển tú, trái lại nghe tin Nhạn Vương tiến cung, thậm chí ở lại thiên điện Sùng Chính Điện cả đêm.

Hi vọng còn chưa bốc cháy cứ vậy tan biến, có ít phu nhân hi vọng con gái thành phượng một bước lên trời, khó tránh sinh ra lòng ghen ghét.

Tuy rằng Đại Nghiệp thích nam phong, nhưng đó đều là nam nhân chơi đùa càn quấy bên ngoài, chưa thấy ai thực sự để ý nam sủng. Tuy nói Bắc Chiến Vương li kinh phản đạo cưới nam thê, nhưng mặc kệ nam thê hay nam sủng, đều không phải lấy sắc thờ người sao? Ngày trước Bắc Chiến Vương không được sủng ái làm càn thì thôi, hiện giờ đăng cơ làm hoàng đế, lại sủng ái một nam nhân như vậy, có chút không ra thể thống gì.

Suy nghĩ như vậy không dừng ở một nhà một hộ. Đặc biệt là những nữ quyến hậu trạch nhàn tới không có việc gì, khi tụ tập một chỗ khó tránh nhắc đến đề tài này.

Lưu Xuân Hầu phu nhân dùng khăn che miệng, hạ giọng nói: "Ta nghe người ta nói, sợ là Nhạn Vương kia từng học thuật hồ ly, mới khiến bệ hạ mê mẩn một mình y."

Cừ Nghĩa Bá phu nhân vừa nghe mắt liền sáng lên, trên mặt cũng lộ khinh thường: "Vậy khó trách, ta nói một nam nhân đẹp nhưng không thể sinh đẻ, vậy mà bệ hạ vì y không thèm nạp phi tần, nhất định có gì kỳ quái......"

Còn có người ăn khớp nói: "Lại nói Đại Trưởng công chúa cũng xem như là trưởng bối của bệ hạ, sao không khuyên nhủ bệ hạ."

Các phu nhân đang ngồi đó, có người phụ họa, cũng có người thờ ơ lạnh nhạt. Hiếu Văn Bá phu nhân nghe họ càng nói càng vô lí, nhíu mày chặn lời: "Vọng nghị hoàng gia, các ngươi không sợ rơi đầu sao?"

"Bệ hạ và Nhạn Vương có tình cảm sâu nặng, cũng không phải chuyện sau khi đăng cơ. Cung yến năm đó, ta may mắn gặp bệ hạ và Nhạn Vương, khi đó tình cảm của bọn họ rất tốt, ta còn hâm mộ một trận. Giờ bệ hạ đăng cơ, vẫn cứ yêu thương Nhạn Vương, đó gọi là trước sau như một. Sao có người thấy mình không được vận khí này, liền cảm thấy người khác cũng không thể có?"

Khi bà nói chuyện còn liếc mắt nhìn Lưu Xuân Hầu phu nhân, chỉ cây dâu mắng cây hòe rất rõ ràng.

Lưu Xuân Hầu phu nhân đỏ mặt, nào có không hiểu ý tứ của bà. Lưu Xuân Hầu chính là tên thích lăn lộn, nam nữ đều ăn, tiểu thiếp ở hậu trạch nhiều đến đếm không xuể. Khi tiên đế còn sống, ông còn có thể nhàn rỗi đi tận hưởng, bây giờ tân đế đăng cơ, không còn rỗi rảnh như xưa. Phủ Lưu Xuân Hầu thấy sắp gần đất xa trời, con trai thì không nên thân, chỉ có mấy nữ nhi hoa dung nguyệt mạo, nếu tuyển tú có thể chiếm một vị trí nhỏ, nhưng không ngờ tân đế độc sủng Nhạn Vương, căn bản không tính lấp hậu cung. Tính toán của bà rơi vào khoảng không, trong lòng vừa sốt ruột vừa phẫn hận, liền rải tất cả oán khí lên người An Trường Khanh, cảm thấy y chặn con đường mây xanh của mọi người.

Nếu không phải Nhạn Vương cám dỗ hoặc chủ, không cho tân đế nạp phi, một Hầu phu nhân như bà, sao lại bị Bá phu nhân châm chọc không chút lưu tình?!

Lưu Xuân Hầu phu nhân không phục, quái gở nói: "Ngươi đúng là đứng nói chuyện không đau lưng. Dù gì có ai không biết nhị công tử vô tích sự trong phủ được Nhạn Vương tiến cử."

Bữa tiệc lần này do Hiếu Văn Bá phu nhân làm, Hiếu Văn Bá nhị công tử chưa định hôn sự, liền mời phu nhân tiểu thư các nhà tới dạo chơi thưởng cảnh, trên thực tế là muốn tìm con dâu. Tuy nói bây giờ Hiếu Văn Bá chỉ là bá tước, nhưng mà vận khí tốt, sau khi tân đế trục xuất giáng chức một chúng quan viên ngồi không ăn bám, đề bạt không ít người mới, trưởng tử của Hiếu Văn Bá đang được cất nhắc, nghe nói rất được tán thưởng; mà nhị công tử nhà Hiếu Văn Bá chỉ là tên ăn chơi trác táng, không làm tốt việc học, thích nghiên cứu mấy việc thợ mộc cửu lưu*, bởi vậy mà tới mười tám mười chín tuổi vẫn chưa nhắc đến hôn sự. Ai ngờ cái tên ăn chơi trác táng, vậy mà được Nhạn Vương coi trọng, được tiến cử tới Thiếu Phủ Tự làm quan.

(*Cửu lưu: 9 học phái từ Tiên Tần đến Hán Sơ, Trung Quốc)

Thiếu Phụ Tự nắm giữ chuyện sơn trạch, tuy nói kém hơn Thái Phủ Tự, nhưng cũng xem như có đường ra không tệ. Huống chi hai huynh đệ phủ Hiếu Văn Bá cứ như mây xanh lên cao, bởi vậy yến hội lần này không ít người dẫn nữ nhi đến dự tiệc. Mà phủ Hiếu Văn Bá nước lên thì thuyền lên, phủ Lưu Xuân Hầu lại không ngừng xuống dốc, cũng phải vội vàng tới dự tiệc.

Hiếu Văn Bá phu nhân nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Đúng là con ta được Nhạn Vương tiến cử, nhưng đó là vì nó nghiên cứu việc thợ mộc có thể dùng. Hiện giờ nó ở Thiếu Phủ Tự mất ăn mất ngủ đến nhà cũng không về, chính là vì cải tiến các nông cụ...... Đây đều là bản lĩnh của nó làm ra. Bệ hạ dùng người có tài, Hầu phu nhân đừng nói giống như Nhạn Vương làm việc thiên tư."

Lưu Xuân Hầu phu nhân phát nghẹn, ấp úng nói không ra lời.

Hiếu Văn Bá phu nhân thấy không khí bữa tiệc lạnh lẽo, hòa hoãn nói: "Chư vị cũng đừng trách ta nói chuyện quá thẳng thắn, thật ra là vài ngày trước đây ta ngẫu nhiên gặp được Đại Trưởng công chúa ở chùa Hoằng Pháp, Đại Trưởng công chúa đặc biệt nói với ta, bệ hạ tiếc cho tài năng của Nhạn Vương, không muốn để ngài ấy bị việc hậu cung gây phiền nhiễu, mấy ngày trước đây mới mời Đại Trưởng công chúa tiến cung lo liệu mọi việc hậu cung."

Bà đảo ánh mắt nhìn các phu nhân, cười nói: "Đại Trưởng công chúa là cô mẫu của bệ hạ, đường đường là trưởng bối, còn rất ca ngợi bảo vệ Nhạn Vương, người ngoài như chúng ta, chớ có phỏng đoán lung tung, tránh phạm vào điều kiêng kị của thiên gia."

Kỳ thật sau khi Hiếu Văn Bá phu nhân lặp lại lời của Đại Trưởng công chúa, cảm thấy nàng muốn mượn miệng của mình đánh tỉnh các phu nhân. Đại Trưởng công chúa luôn ở trong nhà, mấy năm nay ít tổ chức yến hội. Nhưng khi phủ Hiếu Văn Bá phát thiệp mời, đa phần sẽ có người dự tiệc. Hiếu Văn Bá phu nhân là người khôn ngoan, cảm thấy Đại Trưởng công chúa nghe được những tin đồn nhảm nhí, đặc biệt tìm bà làm cái loa, đến xứng danh cho Nhạn Vương.

Bởi vậy lời của bà phá lệ đúng lý hợp tình, thấy ánh mắt của vài người đã lập lờ, liền biết lấy Đại Trưởng công chúa ra quả nhiên hữu dụng, sau đó không nhiều lời nữa, tiếp tục chiêu đãi mọi người.

***

Sau khi An Trường Khanh đón hai huynh muội về, liền ở lại Càn Chính Cung.

Vì Đại Trưởng công chúa đã vào cung, An Trường Khanh chuyển giao hết mọi việc hậu cung, có rất nhiều thời gian nhàn rỗi. Nhưng lúc này cũng không thể nhàn rỗi, mỗi khi Tiêu Chỉ Qua oán giận quá nhiều chính vụ, căn bản không có thời gian về Càn Chính Cung, mạnh mẽ kéo An Trường Khanh đến thiên điện Sùng Chính Điện.

Lúc đầu chỉ là ở bên cạnh, dần dà bắt đầu bảo An Trường Khanh đọc tấu chương cho mình, sau đó lại dứt khoát ném một phần tấu chương cho y, bảo y hỗ trợ xử lý.

An Trường Khanh cảm thấy nếu những đại thần đó mà biết, mình lại bị nước miếng bao phủ.

Nhưng Tiêu Chỉ Qua rất hợp tình hợp lý nói: "Nhạn Vương phân ưu cho trẫm, chẳng lẽ không phải chuyện tốt với nước với dân? Nếu không một mình trẫm thức khuya dậy sớm dốc hết sức lực, sợ sẽ đoản mệnh giảm thọ."

Nói xong lại không chịu xem tấu chương, bảo Hàn Chương bế thái tử với Tùy Châu công chúa đến chơi đùa. Chỉ còn lại An Trường Khanh đối mặt với một đống tấu chương.

Sau khi Tiêu Chỉ Qua làm hoàng đế càng thêm tùy tiện, hắn ôm hai đứa bé vào lòng, ngồi bên cạnh An Trường Khanh, lại tùy ý cầm một một tấu chương đọc cho hai đứa bé nghe.

Tiêu An Hoành và Tiêu An Châu sắp mười một tháng, đã có thể lắc lư đi vài bước. Lúc này bị ôm vào trong lòng cũng có chút không an phận, vừa muốn cha bế, vừa dùng tay nhỏ gỡ bàn tay to của Tiêu Chỉ Qua, hiển nhiên không thích bị ôm.

"Nói nhảm gì đó." An Trường Khanh bị hắn quấy rối vừa tức vừa buồn cười, bế Tiêu An Châu đang kịch liệt ầm ĩ, nói với Tiêu Chỉ Qua: "Ta giúp ngài phê là được."

Lúc này Tiêu Chỉ Qua mới lộ ra vẻ hài lòng, thở dài nhìn Tiêu An Hoành nho nhỏ trong lòng nói: "Con mau lớn đi, chờ con lớn rồi, giang sơn này sẽ giao cho con."

Tiêu An Hoành chớp đôi mắt ngây thơ nhìn hắn.

Hai người chơi với hai đứa nhỏ chốc lát, lại bảo Hàn Chương bế hài tử đi. Trước mắt còn có một đống chính sự chưa xử lý, bọn họ có rất ít thời gian khoan khoái, chỉ có thể tận dụng mọi thứ chơi với hài tử.

Tiêu Chỉ Qua nhấc bút lên lần nữa, lật mấy quyển tấu chương a dua nịnh hót nói hươu nói vượn lại hơi tức giận: "Viết tấu chương rực rỡ như vậy mà không có một câu hữu dụng, triều đình nuôi bọn họ có tác dụng gì?"

Nói xong cũng không muốn phê, ném sang một bên. An Trường Khanh cầm lên xem, lắc đầu phê chỉ thị đơn giản rồi đặt về. Tiêu Chỉ Qua mới đăng cơ, quan viên địa phương không rõ tính tình của hắn, chỉ có thể viết ít lời tán dương rỗng tuếch. Chưa chắc những quan viên địa phương đó đều là người ngồi không ăn bám, chỉ là nếp sống của An Khánh Đế vẫn còn sót. Nếu muốn quét sạch hoàn toàn, còn cần thời gian.

"Nhưng như vậy cũng không phải biện pháp." An Trường Khanh nói: "Vẫn chưa chọn được người vào vị trí Thừa tướng sao?"

Lúc đầu những tấu chương này đều nên đưa tới chỗ Thừa tướng, Thừa tướng xử lý qua rồi giao cho hoàng đế phê chỉ thị. Chẳng qua lúc đầu Thừa tướng là An Tri Khác, vì An Tri Khác tham gia mưu nghịch với phế Thái tử, đã bị chém đầu, lúc ấy An Nhàn Ca ở trong hẻm loạn bị dẫm đạp mà chết, những người còn lại của An gia đều bị lưu đày. Trước mắt An gia sụp đổ, tuy vị trí Thừa tướng mê người, nhưng cũng có chút nóng mông.

Bởi vậy đến nay vị trí Thừa tướng vẫn bỏ không, tất cả mọi chuyện đều chồng chất lên đầu Tiêu Chỉ Qua.

Tiêu Chỉ Qua từng tự hỏi vấn đề này, hắn gõ mặt bàn nói: "Vẫn không có người thích hợp, hơn nữa...... Có vết xe đổ An Tri Khác, ta cảm thấy, quyền lợi tập trung lên một người cũng không ổn thỏa, đang suy xét cách cân bằng."

Nói rồi lại lấy một xấp điều lệ mới phác thảo ra cho y xem, việc này y triệu tập nhóm đại thần tâm phúc Quý An Dân thương nghị vài lần, nghĩ ra nhiều điều lệ, nhưng mọi người có các ý tưởng, vẫn chưa thể thống nhất.

An Trường Khanh nhận lấy lật xem, phát hiện những điều lệ này được cải biên từ phương pháp của các triều trước, mục đích đều phân hoá quyền hành của Thừa tướng. Trừ đó ra, còn có một loạt điều lệ cắt giảm quân lực địa phương, cải cách điền chế vân vân.

Càng xem càng thấy cảm xúc mênh mông, An Trường Khanh xem hết điều lệ, ánh mắt rạng rỡ: "Nhiều điều lệ như vậy, nếu muốn thi hành, sợ sẽ phải tốn không ít công phu."

Đặc biệt là cải cách quân vụ với điền chế của địa phương, phỏng chừng sẽ xúc đi không ít ích lợi của người ta. Hiện giờ mười hai tướng quân trừ Tiêu Chỉ Qua ra, còn lại bảy vị. Sáu Đại Trụ quốc còn năm vị, đây đều là lực cản rất mạnh. Tiêu Chỉ Qua luôn nói không chọn được người bổ sung chỗ thiếu, vậy mà lên chủ ý này.

Tiêu Chỉ Qua "ừ" một tiếng, đặt cằm lên vai y, cố ý thở dài nói: "Đường dài lại gian nan, cho nên cần Nhạn Vương giúp ta phân ưu."

An Trường Khanh liếc hắn một cái, nhấp môi nói theo: "Thần nguyện vì bệ hạ phân ưu."

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Nhạ Nhạ trên đến long sàng dưới đến triều đình, lòng trẫm rất vui.

Quảng cáo
Trước /140 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Thần Chi Lĩnh Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net