Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
A Người ta không học nữa đâu – Thúy Nhi ngửa mặt lên trời kêu to, kim chỉ trong tay giơ loạn xạ.
Thụy Hiên bất đắc dĩ cười, khom người nhặt thành phẩm đã làm được một nửa rơi dưới đất.
Thúy Nhi….Ngươi thêu cái gì?
Nhìn đồ án không đâu vào đâu được thêu trên mặt vải, Thụy Hiên cố gắng đoán.
Con dơi – Thúy Nhi đoạt lấy cái kia hà bao ‘Vô Số’ – Chán ghét, người ta là cố gắng thật lâu mới thêu được như vậy a…. người xem mười ngón tay ta đều bị kim đâm vì cái gì mà thêu không xong!
Thụy Hiên nhún nhún vai, bất đắc dĩ cười cười.
Thêu rõ ràng cũng đơn giản a, hắn chỉ một lát là học được.
Bất quá vì cái gì mà hắn muốn học nữ hồng? Ngô…hình như là do Tú tỷ dạy hắn nữ quyền tối thượng, muốn hắn thể nghiệm một chút thống khổ của nữ nhân. Chỉ tiếc nữ hồng chỉ thống khổ đối với Tú tỷ, đối hắn mà nói cũng là chuyện dễ dàng, nhớ rõ khi đó thiếu chút nữa đem Tú tỷ cấp tức chết…
Ai Tú tỷ, vì sao ngươi lại che dấu tung tích mà vào cung?
Thụy Hiên thiếu gia, người có hay không đang nghe a? – Thúy Nhi đẩy đẩy Thụy Hiên.
Cái gì? – Thụy Hiên quay đầu lại hỏi.
Hậu – Thúy Nhi tức giận đảo c ặp mắt trắng dã – Ta nói ta không muốn học! Nhưng là ta hy vọng thiếu gia giúp ta làm một kiện quần áo xinh đẹp.
Được – Thụy Hiên gật đầu đáp ứng, cười nhìn Thúy Nhi như chim nhỏ nhảy nhót thi triển khinh công phi thân đi.
Thở dài, Thụy Hiên đem vải cùng công cụ thu vào ngăn tủ, xoay người muốn lên giường ngủ.
Ai ngờ Mộc Dĩnh Nhiên như quỷ mỵ xuất hiện phía sau hắn, trên mặt còn mang nụ cười yếu ớt.
Nhưng đối với Thụy Hiên, đó là nụ cười ác ma quen thuộc.
Ngươi…ngươi vì sao lại ở đây? Không phải…không phải ngươi ở trong cung…tham gia yến hội sao? – Thụy Hiên mở to hai mắt trừng y, lui về góc phòng.
Vốn nghĩ có thể hảo hảo ngủ một giấc, xem ra không được rồi….
Đúng vậy – Mộc Dĩnh Nhiên vừa nói vừa tới gần hắn – Nhưng là cái yến hội kia không hảo ngoạn bằng ngươi a! Chẳng thà trở về cùng ngươi ngoạn, đúng không?
Thụy Hiên co rút toàn bộ thân thể vào góc phòng, như thể làm vậy sẽ được bảo hộ.
Ân…ngươi tùy tiện rời đi, không tốt, không tốt đâu.
Không…không…bọn đại thần không dám có ý kiến với ta đâu! Hơn nữa việc ta rời đi đối với bọn họ mà nói lại là chuyện tốt, như vậy áp lực của bọn họ có thể giảm bớt – Mộc Dĩnh Nhiên cách Thụy Hiên một khoảng không xa liền dừng bước, cao thấp đánh giá Thụy Hiên rõ ràng toàn thân sợ hãi phát run nhưng vẫn trừng mắt nhìn y – Vốn đại ca cũng về chỉ tiếc hắn phải bồi Mẫn Liên, cho nên không thể về.
Tuy rằng thiếu một cái ác ma, hắn thật vui vẻ, nhưng nghĩ đến ác ma kia đang vươn ma thủ với thân muội muội mình, Thụy Hiên lo lắng quên cả bản thân đang rơi vào cảnh nguy hiểm, chỉ muốn xông ra ngoài.
Ai! Thụy Hiên, ngươi muôn đi đâu a? – Mộc Dĩnh Nhiên vươn tay kéo hắn lại.
Ta muốn đi cứu Mẫn Liên! Buông!!! – Thụy Hiên giãy dụa, gấp đến độ nước mắt cuồng rơi, một lòng chỉ nghĩ đến việc tiến cung cứu thân muội muội khỏi ma thủ.
Ngô – Mộc Dĩnh Nhiên trực tiếp che lại môi hắn, uy hắn uống viên thuốc.