Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Sâu trong khu rừng thuộc hoàng gia, mấy chục người áo đen đang vây quanh một nam tử hắc y.
"Gia, lúc bọn thuộc hạ đuổi vào sâu trong rừng đã tìm được ngựa của nhiếp chính vương nhưng vẫn không thấy người đâu, tuy nhiên lại phát hiện cái này bên cạnh sườn núi, đoán rằng nhiếp chính vương đã ngã xuống sườn núi rồi."
Nam tử áo đen nhận lấy mảnh vải rách do hắc y nhân đứng phía sau dâng tới. Vải gấm thượng hạng dùng tơ vàng chỉ thêu long văn (họa tiết hình rồng), ngay cả râu rồng cũng được thêu vô cùng tinh tế, vừa nhìn đã biết là đồ trong cung. Nam tử áo đen nheo mắt vò chặt mảnh vải trong bàn tay, ra lệnh cho người sau lưng: "Sườn núi này là do lúc trước tiên đế muốn vây quét con mồi đã sai người đào ra khe núi sâu, chỉ có duy nhất một lối ra. Các ngươi canh chừng ở lối ra, lần này chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại."
"Dạ!"
Đợi hắc y nhân lui ra hết, nam tử áo đen mới chậm rãi đi về phía doanh trạ.
"Gia, ngài đã trở lại, xảy ra chuyện lớn rồi!" Có thị vệ nhanh mắt nhìn thấy hắn, lập tức tiến lên.
"Chuyện gì?" Nam tử thản nhiên mở miệng, trong đôi mắt sáng như ngọc không hề có chút xao động nào.
"Thị vệ được phái đi tìm nhiếp chính vương chết hơn một nửa, những người trở về được báo lại trên đường gặp phải một đám thích khách võ công cao cường, chỉ sợ là nhiếp chính vương đã gặp phải bất trắc. Kiến vương tự mình dẫn một nghìn ngự lâm quân vào rừng trước, Hiền vương đích thân cưỡi ngựa đi, không chỉ vậy, Đoan vương với hộ vệ của ngài ấy không hiểu sao lại bị ngất trong rừng, Tấn vương phi mất tích, hiện giờ doanh trướng bị hỏng, vương gia cũng đừng đi loạn nữa."
Trong lòng nam tử áo đen cả kinh, ánh mắt khẽ xao động. Người của hắn vừa gặp hắn xong, cũng không báo lại chuyện này, như vậy chứng tỏ kẻ bọn thị vệ gặp phải không phải người của hắn...... Chẳng lẽ còn có người khác muốn đẩy nhiếp chính vương vào chỗ chết sao?
***
Bùi Sắt cảm thấy đầu rất nặng, toàn thân từ trên xuống dưới đều như bị kim châm, đau đến muốn rách ra.
Nàng nhếch miệng mở mắt ra, trong tầm mắt mông lung đột nhiên phát hiện có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, con ngươi đen nhánh như vực sâu không thấy đáy, giống như sơ sảy một cái là lập tức bị hút vào.
"A ——" Nàng hét lên một tiếng, hoảng sợ xòe tay che mắt lại, miệng kêu loạn: "Cút ngay...... Cút ngay...... Đồ đáng chết, mau cút ra chỗ khác......"
"Ngươi nói ai là đồ đáng chết?" Đột nhiên một giọng nói rời rạc vang lên trên đỉnh đầu nàng, Bùi Sắt kinh hãi, dù đang la hoảng cũng lập tức ngưng bặt.
Nàng có chút khó tin thả tay xuống nhìn về phía cái bóng kia, đến lúc nhìn rõ là ai thì "vụt" một cái liền bật lên, rồi lại bởi vì đau nhức trên đùi đột nhiên truyền tới mà ngã lăn ra đất, đau tới nhe răng trợn mắt.
"Ai ui ——" Nàng kinh hô ôm chân.
"Ngu ngốc!" Người bên cạnh chỉ lạnh lùng phun ra một chữ rồi lại thản nhiên ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nhàn nhã nướng con mồi trong tay.
"Ngươi mới ngu ngốc!" Bùi Sắt giận đến kêu lên, nhìn thấy hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo quét tới thì bị dọa tới mức rụt cổ lại, không dám nói thêm lời nào.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, mọi thứ tối đen như mực, hòn đá phía dưới ấn vào người trên người sinh đau, Bùi Sắt nhớ lại chuyện bị lăn xuống núi lúc trước, xem ra đau đớn trên người chính là do những cục đá này gây ra.
Chỉ là, tại sao U Ly cũng ở nơi này?