Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612
Nàng không biết viết bút lông, chữ viết ra không chỉ to mà còn cong vẹo.
"Không được, chữ lớn như vậy, U Ly liếc một cái là thấy."
Nghĩ nghĩ, nàng rút ngân trâm xuống chấm vào mực trên bút lông, dùng trâm viết xong mới yên tâm.
Nhìn nguyện vọng mình đã viết, nàng chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện, sau đó mới đứng dậy đi về. Thình lình có một người lao tới, suýt chút nữa Bùi Sắt bị đẩy ngã, lại được người nọ đỡ lại.
"Là ngươi..."
Mùi thơm ngát thoảng qua chóp mũi, Bùi Sắt ngẩng đầu, người trước mắt một thân áo trắng, trước sau như một tao nhã tuấn mỹ, mặt mày ôn nhuận.
"A Sắt."
U Ly tìm theo tiếng mà đến, nhìn thấy người đứng trước mặt nàng, vẻ mặt hơi trầm xuống, khẽ nhấp miệng: "Lúc dạ tiệc Tấn vương có bệnh nhẹ nên không tới, thì ra là ở chỗ này."
Lúc này U Cầm Ca mới thu lại ánh mắt đặt trên người Bùi, nhắm mắt đáp: "Xem ra kỹ xảo của chất tử không qua mắt được hoàng thúc, chỉ là thật sự không ngờ, hoàng thúc mà lại cũng tới nơi này..."
Hắn nhìn lướt qua Bùi Sắt, không có chút kinh hoảng khi bí mật bị phát hiện, ngược lại còn hơi hất cằm lên, bày ra tư thái đùa cợt: "Cô nương này hình như đã gặp qua ở nơi nào, đã nhiều năm như thế, không thể ngờ được hoàng thúc vẫn còn hứng thú với nữ nhân..."
U Ly đưa tay tới, vững vàng ôm Bùi Sắt vào trong ngực, hắn nhếch môi cười lạnh: "Việc này không nhọc Tấn vương lo lắng."
Kéo Bùi Sắt chuyển sang hướng khác, nhảy lên chiếc thuyền đã được chuẩn bị trong hồ, phía sau, vẻ mặt U Cầm Ca đột nhiên trở nên cô đơn, hắn nhìn bóng lưng của Bùi Sắt, lâu sau mới mọi ngườiở nụ cười chua sót, xoay người đi về hướng ngược lại.
Sắc trời càng thêm tối, người bên hồ lại không vãn chút nào, thuyền đậu bên bờ tiến vào trong hồ, lúc này U Ly mới đèn Khổng Minh cầm trong tay đặt lên ván thuyền, gọi Bùi Sắt đứng phía sau: "Mau, bây giờ gió hướng vừa đúng, chắc chắn đèn không thể không bay lên."
Bùi Sắt ngẩng đầu, nhìn vô số ngọn đèn đang bay lượn, vừa vặn một chiếc đèn không nhanh không chậm lướt qua, nàng đáp ứng, nhanh chóng vén váy đi theo lên thuyền.
Tóm lại vẫn có chút không quen khi dập dềnh trên mặt nước, nàng gần như là vừa bước lên boong thuyền lập tức túm chặt vạt áo U Ly. U Ly cười ha ha một tiếng, vén vạt áo ngồi xuống, sau đó chỉ chỉ chân mình.
Bùi Sắt xấu hổ, chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, may mà là chạng vạng, cũng không có ai nhìn ra trạng thái lúng túng của nàng, nàng nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai nhìn về phía bên này mới thả lỏng người di chuyển bước chân, ngồi xuống đùi U Ly.
Nhìn bộ dáng thật cẩn thận của nàng, U Ly hơi có vẻ hờn giận nhìn thoáng qua, hắn nửa ôm Bùi Sắt, sau khi đốt đèn Khổng Minh trong tay mình mới xoay người đưa hộp quẹt cho Bùi Sắt: "Cầm."
Bùi Sắt cuống quít nhận lấy, đợi hai người đồng loạt thả tay ra, hai ngọn đèn Khổng Minh từ mặt hồ chậm rãi bay lên, ánh sáng lấp lánh theo gió nhẹ khi thì lắc lư bất an, Bùi Sắt liếc mắt một cái liền thấy đèn Khổng Minh của U Ly, mặc dù cách xa những vẫn nhận ra trên đó trống không, trong lòng không khỏi có vài phần tiếc nuối. Chẳng lẽ U Ly không có tâm nguyện gì sao?
"Nàng viết cái gì?"
Ngăn cách ánh lửa, hai con ngươi sáng long lanh của U Ly xuất hiện trước mặt mình, Bùi Sắt vô thức nhìn về phía đèn Khổng Minh đã bay đến giữa không trung một cái, nhẹ nhàng thở ra, nhếch miệng cười nhìn về phía hắn nói: "Ngươi cũng chưa nói cho ta biết tâm nguyện của ngươi là gì, tại sao lại muốn ta nói cho ngươi?"
Hình như U Ly nhíu mày, lại rất khó phát hiện, hắn nắm tay Bùi Sắt, cầm bút viết xuống lòng bàn tay nàng mấy chữ, hắn viết thật sự, xụ mặt xuống, sau khi viết xong thì nhìn sang chỗ khác nói với nàng: "Những chữ này đọc thế nào?"
Sắc mặt Bùi Sắt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, lúc viết nàng đã quên rằng mình viết chính là chữ giản thể của thế kỷ hai mươi mốt, mà chữ của thời đại này mặc dù nàng miễn cưỡng biết được một ít, lại quả quyết không viết. Vậy mà U Ly lại thấy được chữ nàng viết, hơn nữa còn đã gặp qua là không quên được viết lại rõ ràng từng chữ. Mà lúc này, chữ hắn viết trong lòng bàn tay nàng chính là nguyện vọng nàng vừa ước, ước cho hắn an khang trường thọ.
"Nói ra liền không linh nữa!" Bùi Sắt bĩu môi nhanh chóng thu tay từ trên người hắn đứng dậy, thúc giục: "Được rồi, đèn Khổng Minh cũng thả xong rồi, ta có chút mệt, chúng ta trở về đi."
U Ly thản nhiên gật đầu nhưng không di chuyển, đợi khi Bùi Sắt nhảy lên bờ, hắn mới bắt kịp, nụ cười trên môi biến mất.
Mùng một đầu năm chính là ngày vui vẻ nhất, Bùi Sắt cố gắng dậy thật sớm, muốn cùng ăn bữa sáng với U Ly, chỉ là lúc đi tới đại đường lại phát hiện ở đó tụ tập rất nhiều người, tất cả đều là vương gia, có mấy người Bùi Sắt từng gặp, có mấy người còn lạ mặt.
Lúc mọi người nhìn thấy nàng đều hơi sững sờ, nhưng U Cầm Ca dẫn đầu phản ứng trước, mỉm cười nhìn về phía U Ly nói: "Lần này hoàng thúc cũng nên giới thiệu chứ, vị này..."
"Nàng là ai, các ngươi vốn đều biết, nay cũng chỉ là thay đổi khuôn mặt thôi." U Ly cười như không cười liếc nhìn mọi người, vươn tay ôm Bùi Sắt nói: "A Sắt, tới đây."
Sắc mặt Bùi Sắt trắng bệch, mất tự nhiên nhìn thoáng qua mọi người, thấy những người có mặt ở đây khẩn trương, nàng chỉ cảm thấy bước chân có chút phù phiếm. May mà đi được vài bước, U Ly đã đỡ nàng đi về chỗ ngồi của mình. Sự thân mật giữa hai người, mọi người ở đây thấy rất rõ ràng, sắc mặt không khỏi đại biến.
"Hoàng thúc quả nhiên thật bản lãnh, mới mấy tháng không thấy, chẳng những có thể làm cho người ta khởi tử hồi sinh, còn thay đổi một thân phận khác cho hoàng tẩu, hoàng thúc làm như vậy chẳng phải là làm tổn thương tình cảm thúc cháu của chúng ta sao?" Ninh vương U Quý Minh bước nhanh tới, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
U Ly thản nhiên quét mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt của mọi người ở đây đều khác nhau, không khỏi nhếch môi cười nhạt nhìn về phía U Cầm Ca nói: "Tấn vương,, ngươi có quyền lên tiếng nhất trong chuyện này, hãy nói xem, bổn vương có thương tổn tình cảm thúc cháu này không?"
Tuy hắn đang cười, trong mắt lại cực kỳ âm trầm, mọi người ở đây không khỏi ngừng thở, tập trung nhìn về phía Tấn vương U Cầm Ca.
Vốn là khiếp sợ, giờ cũng hóa thành hư không, trên mặt U Cầm Ca sớm khôi phục vẻ ôn nhuận, hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt Bùi Sắt, sau đó đặt chén trà xuống, đứng dậy cúi người lễ phép nói: "Thê tử của điệt nhi đã sớm bệnh nặng bỏ mình, huống chi nhiếp chính vương và vương phi tình đầu ý hợp, điệt nhi hà tất phải ép buộc."
"Hoàng huynh ―" U Quý Minh thấy hắn nói như vậy, gần như là tức tới mặt đỏ tai hồng mà lại không thể làm gì được, đành phải lui ra ngồi một bên uống rượu giải sầu.
Mọi người thấy Tấn vương cho Ninh vương ăn canh bế môn*, đều không dám nói gì nữa, việc không liên quan đến mình thì không nên bàn tới, ngay cả U Hi Nhiên lúc trước có quan hệ tốt với Bùi Sắt, lần này một câu cũng không nói, bộ dáng hoàn toàn không đếm xỉa đến, để cho một đám người nghi hoặc không thôi. (*Đóng cửa không tiếp.)
U Ly thu hồi tầm mắt từ trên đám người kia, giống như cực kỳ vừa ý với cục diện bây giờ, hắn khẽ lắc ly rượu, trấn an nhìn Bùi Sắt một cái, sau đó đứng lên đi đến chính giữa đại đường nói: "Ngày mùng tám tháng đầu tiên là ngày tốt, bổn vương tính cùng kết liền cành với vương phi*, hôm nay tìm các ngươi tới cũng là vì việc này, rượu mừng bị trễ của hoàng thúc này, các ngươi ai cũng không được phép từ chối!" (*Trích điển tích “Chim liền cánh, cây liền cành”, ý chỉ sống cùng nhau.)
Hắn hào sảng uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn về phía mọi người, một đám vương gia mặc dù sắc mặt khác nhau nhưng tới cùng cũng không dám cãi lời, đồng loạt đứng dậy uống một hơi cạn sạch.
Đợi tới lúc tất cả mọi người đều cáo từ, Bùi Sắt lập tức trút giận, u oán trách cứ U Ly: "Trước khi ngươi công bố thân phận vậy mà cũng không nói với ta một tiếng, để ta chuẩn bị mọt chút, mà cục diện bây giờ, ngươi để cho Tấn vương lúng túng như vậy, thật là không ai chịu nổi mà!"
"Nàng đây là đang nói chuyện giúp Tấn vương sao?" U ly không chút để ý lắc lư ly rượu.
"Cái này gọi là bang lý bất bang thân (giúp người có lý, không giúp thân thích)! Cướp đoạt lão bà của người ta còn chưa tính, giờ lại còn làm cho người ta lúng túng, nhiếp chính vương như ngươi thật quá vô pháp vô thiên rồi!" Bùi Sắt trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy, tâm tình sáng sớm vốn là tốt, bây giờ gần như là bị hắn làm cho đảo lộn hết, nhưng cũng may mấy chuyện tiếp theo ít nhiều cũng để cho nàng hòa hoãn xuống, không đến mức tâm tình không xong.
U Ly cũng không để cho nàng đi, một tay kéo nàng lại, hắn cúi người đè lại cổ tay nàng, có chút ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Ta cũng chỉ là thử xem Tấn vương lớn mật tới đâu, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là không dám làm rõ, cứ như vậy, ngược lại bổn vương phải càng thêm đề phòng, còn về phần những kẻ khác..." Hắn cúi xuống, giống như nghĩ đến cái gì, vẫn chưa tiếp tục đề tài, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Bùi Sắt sáng quắc. "Ví như bổn vương không mạnh tay cướp người, làm sao có thể túm nàng tới tay!"
Hắn vuốt dọc chóp mũi Bùi Sắt, thừa dịp nàng không chú ý mạnh mẽ chặn ngang ôm lấy nàng, Bùi Sắt hét lên một tiếng, theo bản năng ôm cổ hắn, mà lúc này U Ly từ trong lòng nàng ngẩng đầu, vẻ mặt si mê nói: "Thơm quá..."
Bùi Sắt bị hắn đùa đến cười ha hả, nhịn không được vỗ vỗ đầu hắn mấy cái: "Sắc quỷ nhà chàng!"
Nhất thời U Ly ngừng động tác nhìn về phía nàng, Bùi Sắt hoảng sợ, nhận ra động tác vừa rồi của mình, nhất thời sợ tới mức rụt tay lại, lập tức U Ly nheo mắt, nhưng lại cười yếu ớt hôn lên môi nàng nói tiếp: "Thơm quá!"
Lúc này hai người đã đi ra ngoài đại đường, không ít hạ nhân nhìn thấy động tác thân mật của hai người, khuôn mặt Bùi Sắt đỏ bừng, vùi đầu vào cổ hắn không dám ngẩng lên.
Không khí vui mừng của năm mới chậm rãi trôi qua theo thời gian, không có chút nào là chậm lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, mấy ngày này, Bùi Sắt bị quản gia dẫn đi xem cái này thử cái kia, gần như mệt đến ngất ngư, nhưng nhìn tân phòng rực rỡ hẳn lên, tất cả trong đó đều là thứ mình thích, tâm tình của nàng không khỏi tốt hơn.
Đến ngày mùng bảy đầu năm, tất cả mọi thứ bên trong phủ đều đã đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng sau khi U Ly lâm triều, nàng lại nhận được ý chỉ của thái hậu, bảo là muốn mời nàng tiến cung ngắm hoa, nhất thời trong lòng cực kỳ không yên.
Quan hệ giữa Lăng Họa Phiến U Ly, dù U Ly chưa nói rõ với nàng, nhưng cảnh nàng ta và U Ly dây dưa ở ngự hoa viên lần trước nàng đã thấy rõ ràng, không nói đến rốt cuộc Lăng Họa Phiến có thích U Ly hay không, cho dù không thích, nam nhân có ái muội với mình lại có người mới, dù thế nào nàng ta cũng sẽ không cam tâm tình nguyện.
Sau khi trang, nàng mới ngồi lên xe ngựa trong cung, một mình vào cung.
Lúc cung điện nguy nga xuất hiện trước mặt mình, Bùi Sắt vẫn giữ vẻ thảnh thơi bình tĩnh, theo thái giám dẫn đường đi tới ngự hoa viên.
Một đoạn đường thật dài, Bùi Sắt đi mãi cũng có chút chột dạ, rất không dễ dàng tới nơi, trên trán nàng đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Cũng do từ khi mang thai tới nay, mỗi ngày nàng đều ở trong vương phủ không đi đâu cũng không làm gì, cho nên hôm nay mới thấy mệt thế này.
Sờ sờ bụng dưới, tuy nhiên cái gì cũng không sờ được, nhưng nàng lại thấy an lòng, công công dẫn đường phía trước lúc này đã dừng bước, dùng chất giọng ỏn ẻn nói: "Vương phi, thái hậu đang ở trong đình phía trước, vương phi trực đi tới là được, nô tài xin phép cáo lui trước."
Bùi Sắt gật đầu, công công kia lui về phía sau, rời đi theo con đường lúc đến. Bùi Sắt chậm chạp hít thở, đứng đó một lúc lâu, sau đó mới cảm giác thân thể tốt hơn rất nhiều, đi về phía đình nghỉ.
Loáng thoáng giống như có tiếng nói chuyện, nàng nghe được trong đó có một giọng đúng là của thái hậu Lăng Họa Phiến, còn một giọng khác nàng nghe không ra, chỉ nghĩ đến có lẽ là nương nương trong cung, không khỏi càng lúc càng cẩn thận.
Đi vòng qua rừng hoa đào có thể nhìn thấy đình nghỉ rất rõ ràng, cũng chính lúc này, Bùi Sắt mới nghe rõ được tiếng nói chuyện phía trước.