Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xong lễ cưới, cả ba người đều tự lái xe đưa Bảo Trâm về nhà Trí Bảo. Sau này, nơi này sẽ là ngôi nhà chung của bốn người và các con của họ. Biệt thự rộng lớn, sang trọng bật nhất trong khu nhà giàu. Trên xe, Bảo Trâm hỏi hai người Chương Dương cùng Ngọc Hải.
- Hai người làm như vậy liệu có đáng không chứ? Sau này hai người sẽ không hối hận sao?
Chương Dương đang lái xe cười nói.
- Sao gọi là đáng hay không đáng? Vì sao lại phải hối hận? Cưới được em chính là đáng nhất. Không cưới được em sau này anh mới sẽ phải hối hận nhất.
Ngọc Hải ngồi cạnh cũng đáp lời.
- Đây là những gì anh nợ em, dù có phải dùng hết đời này yêu thương em, anh vẫn cảm thấy không đủ. Anh có thể mất hết tất cả nhưng tuyệt đối không thể mất em.
Bảo Trâm lắc đầu thở dài, cô không biết liệu có nên tin tưởng không? Như hiểu được suy nghĩ của Bảo Trâm, Trí Bảo ngồi cạnh nắm lấy tay cô âu yếm nói.
- Nếu còn sợ thì hãy để tự nhiên đi! Thời gian sẽ chứng minh hết tất cả.
Bảo Trâm mím môi lại không đáp lời. "Có lẽ anh ta nói đúng! Thời gian sẽ chứng minh tất cả, hãy cứ thuận theo tự nhiên đi!"
Đến nhà, cả ba người đều thay phiên bế Bảo Trâm vào phòng. Hôm nay cô đã mệt lắm rồi, nếu bình thường thì không sao nhưng do đang mang thai thì đúng là mệt thật. Nhưng ba người Trí Bảo, Chương Dương cùng với Ngọc Hải thì lại rất vui, họ không thấy mệt nhọc là gì. Cuối cùng cũng cưới được vợ yêu, có đâu mà mệt.
Do là bầu con so, nên dù đã được ba tháng bụng Bảo Trâm cũng không lớn gì mấy, chỉ thấy hơi nhô lên thôi. Lúc mặc áo cưới, người khác cũng không biết là cô đang mang thai. Duy chỉ có ba mẹ Bảo Trâm là biết, nhưng họ cũng không nói gì. Họ cũng biết tính tình Bảo Trâm, nếu không như vậy làm sao Bảo Trâm có thể dễ dàng đồng ý lấy chồng được chứ. Ông Ân không phải cũng dùng cách đó để cưới được bà Lệ còn gì. Con rể chỉ học theo cha vợ thôi.
Tuy rằng đã ba tháng, thai nhi đã hoàn toàn ổn định. Nhưng cả ba người cũng không đụng vào Bảo Trâm. Đứa con là sợi dây duy nhất cột Bảo Trâm lại với họ, nên họ phải giữ gìn, bảo vệ cẩn thận mới được. Nhưng đến tháng thứ 5, thì họ không bỏ qua cho cô rồi. Lúc này, thai nhi đã hoàn toàn vững vàng và khỏe mạnh. Tuy vậy, họ cũng không lăn lộn cô quá mức. Một tuần mỗi người chỉ được một lần thôi.
Bốn tháng sau, thì Bảo Trâm đã sinh ra một đứa bé gái xinh đẹp, khấu khỉnh. Nhìn mặt thôi là biết con ai rồi. Giống hệt Trí Bảo như khuông đúc. Cả nhà đều yêu thương, nâng niu như báo vật. Đặt tên là Dương Thiên Hương, bởi trên người cũng có mùi hương hoa cúc nhàn nhạt như mẹ vậy.
Tuy nhiên, thương thì thương cũng không qua vợ yêu được. Sau 6 tháng, họ lại ném cô bé sang cho ông bà ngoại cùng chơi với cậu Út. Rồi tiếp tục hành hạ Bảo Trâm. Hình như cả ba người chồng đều có kế hoạch sẵn hay sao. Mà sang năm, Bảo Trâm lại sinh cho Chương Dương một đứa con trai giống hệt hắn. Sang năm nữa, lại sinh cho Ngọc Hải cũng là một bé trai cũng giống hắn luôn.
Cả hai đứa bé đều theo họ của cha chúng. Con của Chương Dương là Đoàn Chương Minh. Con của Ngọc Hải là Kiều Ngọc An. Sinh xong cho cả ba người, Bảo Trâm cũng kế hoạch luôn, sinh nhiều mệt lắm, dù họ có dư sức để nuôi mấy chục đứa nhưng cũng không thể bắt cô sinh hoài được. Ban đầu cô cũng dự định sinh hai đứa thôi, mà phải cách vài năm mới được. Nhưng chẳng hiểu sao, họ cứ làm cô sinh liên tục năm một. Thật là, cô đúng là đấu không lại ba cái tên gian xảo này.
Cũng may, họ đều biết canh cho cô sinh trong kỳ nghĩ hè. Nên không ảnh hưởng đến chương trình học. Vì cô sinh thường nên ở cữ một tháng là có thể sinh hoạt bình thường trở lại. Với lại cả ba người chồng đều ra sức tẩm bổ cho cô, nên sức khỏe cô hồi phục rất mau.
Đặc biệt hơn cả là, dù cô đã là mẹ của ba đứa con nhưng thân hình cô cũng vẫn cân đối, và càng hấp dẫn hơn nữa. Nơi đó cũng không có rộng ra, khiến cả ba người chồng đều không lúc nào mà không nhớ đến. Lúc cô nằm trong tháng, làm họ nhịn thật khó chịu. Nhưng vì con phải cố thôi. Cô không chịu sinh nữa, tuy bề ngoài họ ra vẽ tiếc nuối nhưng trong lòng thì đang nở hoa a. Họ tha hồ mà hàng ngày ăn thịt cô rồi.
Vài năm sau, cả ba người cha cùng dắt tay ba đứa con của mình cùng đi dạo công viên. Mọi người xung quanh nhìn mà thấy ngưỡng mộ vô cùng. Chỉ cần nhìn vào là biết con ai liền. Càng ngưỡng mộ hơn là cả ba đứa bé đều xương hô ba người họ là cha, và phân biệt họ theo tên, cha Bảo, cha Dương và cha Hải.
Nhưng mà, bổng nhiên họ ngửi được mùi hoa cúc nhàn nhạt đâu đó. Theo hương thơm họ thấy xuất hiện một người phụ nữ, tuy không xinh đẹp nhưng lại duyên dáng, hấp dẫn khiến họ không thể rời mắt. Hương thơm là phát ra từ người phụ nữ ấy, đó là mùi tự nhiên của cơ thể chứ không phải nước hoa. Nhiều người đàn ông có suy nghĩ, nếu như họ có được người vợ như vậy thì sẽ nâng niu như báu vật.
Tuy nhiên, khi người phụ nữ đến gần sáu cha con, thì cả ba đứa trẻ cùng hô lên.
- Mẹ!
Rồi nhào lại ôm lấy cô, cô cũng tươi cười dang tay ôm lấy cả ba đứa. Mấy người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, chấm hỏi đầy đầu. Không biết ai là chồng cô và ai là con cô. Nhưng đâu đã hết, khi họ thấy cảnh tượng tiếp theo thì hóa đá luôn. Bảo Trâm bế đứa con gái, Trí Bảo một tay bế con trai của Chương Dương, một tay choàng vai cô. Ngọc Hải thì bế con mình cũng một tay choàng vai cô. Chương Dương thì dang tay choàng vào vai hai người Trí Bảo và Ngọc Hải. Cả nhà cứ thế mà đi ra về. Tuy có nhiều lời xì xầm nhưng họ không để ý, ai muốn nói gì thì nói. Họ không có nuôi mình. Nói đã, mỏi miệng thì hết thôi.