Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Hoạ Bình ngẩng đầu nhìn Xuân Hồng, phát hiện ra mặc dù nàng ta đang nói với mình nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm xuống đất. Không hiểu sao trong lòng nàng ta có chút không thoải mái: “Ngươi ra ngoài đi, mấy lời này ta nhớ kỹ rồi.”
Từng trận gió bắc thổi vào phòng, ánh nến phập phồng. Xuân Hồng đi qua, đóng cửa sổ lại, cúi người hành lễ: “Đêm đã khuya rồi, di nương nghỉ sớm đi.”
Nhìn theo bóng dáng đại nha hoàn rời đi, Lý Hoạ Bình rơi vào trầm tư. Nếu bàn về lòng trung của Xuân Hồng với nàng ta, nàng ta không hề nghi ngờ gì.
Đêm hôm đó, Lý Hoạ Bình tự mình suy nghĩ rất lâu sau mới ngủ. Vài ngày sau, nàng ta đột nhiên dậy rất sớm, vừa qua giờ Mão liền dẫn nha hoàn đến cửa ‘Đức Huệ uyển’, đợi thỉnh an Tần thị.
Nàng ta ngoan ngoãn hơn rất nhiều, vâng lời đứng, đến ghế cũng không ngồi.
Lý di nương như vậy, thực khiến Tần thị lấy làm kinh hãi, không ngừng tự hỏi, không biết nàng ta lại định làm chuyện gì nữa……
Cho dù Lý Hoạ Bình có cố gắng tỏ ra dịu dàng đến đâu, Tân Đức Trạch cũng chưa từng đến ‘Lê Hương cư’. Không phải hắn ta không thích Lý di nương, mà đến cả hậu viện hắn cũng không đến. Tin tức mà Dương Lâm mang về gần đấy khiến hắn như đứng trong đống lửa ngồi trên đống than, quả thực nuốt không trôi.
Diệp Liên quả thực là Tứ tiểu thư của Phủ Trấn quốc tướng quân, tuy nói rằng năm đó vô tình chọc giận Diệp Chí Thắng nên bị trục xuất khỏi gia môn. Nhưng mà, dù sao cũng là nhi nữ ruột thịt, chắc hẳn trong lòng cũng đã sớm hối hận rồi. Càng không nói đến, sau khi nữ nhi mất chỉ để lại một mình ngoại tôn đơn côi lẻ bóng.
Tân Đức Trạch vốn nghĩ mãi không ra, vì sao Diệp Cẩn Du lại đột nhiên đến thăm Tân gia? Vì sao dung mạo của hắn và Cố Vọng Thư lại giống nhau đến thế? Trong bữa tiệc, trông thì thấy hắn ôn hoà có lễ với mình, nhưng giọng nói lại vô cùng sắc bén…… Bây giờ tất thảy những điều này xem ra cũng có manh mối rồi…..
Hắn thở dài một hơi, làm sao bây giờ? Cố Vọng Thư ở Tân gia chịu nhiều gian khổ…..Phỏng chừng Diệp gia cũng đã biết hết rồi.
Lần này đúng là phiền phức rồi.
Trong lòng có chuyện nên xử lý công vụ cũng không được tập trung, sau khi liên tiếp phê sai mấy công văn, Tân Đức Trạch lấy lý do cơ thể không thoải mái, xin về trước.
Hắn cũng không về nhà mà đến tiệm may của Tân phủ tìm Nhị đệ thương lượng.
Tân Đức Dục đang ở trong phòng thượng hạng bàn bạc với ông chủ mấy tiệm vải, nói mùa đông đến rồi, để mọi người làm thêm tơ lụa và len dạ……Đương nói chuyện thì tên sai vặt đi vào, thì thầm vào tai hắn mấy câu.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, làm phiền các vị rồi. Ta còn chút việc phải xử lý, chúng ta hôm khác lại nói.” Hắn nói xong liền đứng dậy, chắp tay hành lễ.
Mấy người kia cũng vội vàng đáp lễ, sau đó cáo từ.
Một lúc sau, Tân Đức Trạch được sai vặt dẫn đến.
“Đại ca, uống miếng trà trước đã.” Tân Đức Dục rót một chén trà Thiết Quan Âm đưa cho hắn, hỏi: “Sao giờ này lại đến đây, xảy ra chuyện gấp gì sao?”
Tân Đức Trạch nhận chén trà, uống liền mấy ngụm, khoát tay, ý bảo đám nô tài hộ vệ trong phòng lui hết ra ngoài. Sau đó tự mình đóng cửa rồi mở miệng: “Có tin tức về thân thế của Tứ đệ rồi.”
“Nhị để đoán quả không sai, Diệp Cẩn Du chính là cữu cữu ruột của hắn.”
Tuấn mi của Tân Đức Dục khẽ nhíu: “Xưa nay đều nghe nói, người Diệp gia vô cùng che chở con cháu…..”
“……Không thì, chúng ta trực tiếp đưa Cố Vọng Thư đến Diệp gia thăm hỏi.” Tân Đức Trạch có phần do dự.
“Đại ca, không thể làm như vậy. Làm vậy càng khiến chúng ta bị động. Nếu Diệp gia nghĩ chúng ta đã biết Cố Vọng Thư là ngoại tôn của Diệp gia, còn đối xử hà khắc với hắn như vậy……Không phải sẽ càng tức giận sao.”
Nam nhân đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài: “Ta suy nghĩ cả một buổi sáng, cũng không nghĩ ra biện pháp nào, nên mới đến tìm đệ bàn kế hoạch.”
Hai huynh đệ vô cùng giống nhau, đặc biệt là khi nhíu mày, nhìn giống như ruột thịt.
Có lẽ vì Tân Đức Dục được Tân lão thái thái nuôi từ nhỏ, thường xuyên ở cùng với Tân Đức Trạch, thời gian lâu dần, sắc mặt động tác đều mô phỏng giống nhau.
“…..Ta bỗng nhớ đến một việc. lần này Tứ đệ có thể chuyển ra khỏi sài phòng, Hà nhi đã góp công rất lớn.” Tân Đức Dục suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ…..”
“Ý đệ là, Hà nhi…..” Nam nhân tiếp lời.
“Phải, ta thấy Tứ đệ là người có ân tất báo, huyng không nhận ra sao? Mỗi lần chúng ta cùng nhau dùng bữa, Tứ đệ vô cùng săn sóc Hà nhi.”
Tân Đức Trạch vỗ trán: “Chỉ là, Hà nhi vẫn còn nhỏ, hết năm cũng mới bảy tuổi, nàng có thể giúp được cái gì…..”
“Cố Vọng Thư chắc chắn sẽ quay về Diệp gia, điều khác ta cũng không dám nghĩ. Chỉ mong, sau khi hắn trở về, đừng ôm hận Tân gia, thù địch với chúng ta là được.”
Tân Đức Dục không nói chuyện, hắn nhớ lại dáng vẻ mỗi lần Cố Vọng Thư chiều chuộng Tiểu cô nương, lắc đầu nói: “Nàng cũng không cần làm gì, chỉ cần trước khi Tứ đệ rời khỏi Tân gia, ở cùng với hắn nhiều một chút, khiến hắn vui lòng là được rồi.”
“Bởi vì Hà nhi còn nhỏ, hai người lại là thúc chất, như vậy mới càng theo lẽ tự nhiên.”
“Đến khi, hắn thực sự đến Diệp gia, mới càng quan tâm Hà nhi….sẽ không đối địch với Tân gia chúng ta.”
“Đừng dạy nàng phải làm gì cả, cố ý có khi lại phản tác dụng.”
Nam nhân gật đầu, hàn huyên với hắn thêm mấy câu, sau đó đứng dậy về Tân phủ. Tân Đức Dục biết trong lòng Đại ca sốt ruột, cũng không ngăn cản, tự mình đưa hắn xuống lầu rồi tiễn lên xe ngựa.
Tân Hà đang nằm dưới hành lang “Liên Uyển” hóng nắng, hiếm khi ấm áp, sớm ra nàng đã để chúng nha hoàn bê ghế tựa ra.
Gần đây do cổ tay bị thương, cả ngày nàng không nằm thì cũng ngồi, cả người lười biếng. Nữ công cũng không động đến chút nào.
Thực ra vết thương nhỏ này của nàng đã sớm khỏi rồi. Bởi vì không muốn đến ‘Phương Phỉ Các’ nên ỷ lại nói rằng da thịt chưa lành hẳn.
Mấy nha đầu sấp sấp tuổi nàng đã làm xong công việc mà chúng bà bà giao phó, cho nên túm năm tụm ba lại chơi đá cầu. Cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.
Vân Linh vừa định trách cứ các nàng mấy câu đã bị Tân Hà giang tay ngăn lại. Vì nhà các nàng nghèo nên tuổi còn nhỏ đã bị bán vào Tân phủ làm nha hoàn, hiếm khi có được niềm vui trẻ thơ, nàng cũng không nỡ tước đoạt điều này.
“Tiểu thư, hay là người cùng các nàng đá cầu đi….” Vân Đoá ngồi ở bên mạnh khâu vớ đông, thấy nàng nhìn chăm chút nên tưởng nàng cũng muốn chơi đùa.
“Không…..” Tân Hà cự tuyệt. Mặc dù bề ngoài nàng là một đứa trẻ, nhưng bên trong đã là một Đại cô nương rồi, nàng cũng không muốn chơi mấy thứ trò chơi trẻ con này.
Vân Đoá và Vân Linh nhìn nhau cười, tiểu thư bây giờ lười cả nhúc nhích, có thể nằm nàng sẽ không ngồi, mà có thể ngồi thì nàng sẽ không đứng.
Tân Hà còn định nói chuyện thì Thải Phong đã đẩy cửa đi vào, thấy khung cảnh trong viện liền nở nụ cười: “Ai da, náo nhiệt quá.”
“Thải Phong tỷ tỷ đến, đám trẻ con mau đi chỗ khác chơi đi…..” Vân Linh đi đến đón.
“Ta đến mời tiểu thư đến bên chỗ phu nhân dùng bữa, hiếm khi Đại lão gia về vào ban trưa, giờ đang ở ‘Đức Huệ uyển’, muốn gặp tiểu thư.”
“Phụ thân về rồi sao?” Tân Hà hỏi, tỏng trí nhớ của nàng, phụ thân rất hiếm khi về vào ban ngày, phần lớn đều là bận bịu đến đêm muộn mới xử lý xong công vụ.
“Vâng, tiểu thư cùng nô tỳ qua đó đi.” Thải Phong cười nói: “Xem ra Đại lão gia có chuyện muốn nói.”
Có chuyện gì mà phụ thân phải đặc biệt phái người đến gọi nàng? Tân Hà thầm nghĩ trong lòng.
Đợi khi nàng đến ‘Đức Huệ uyển’, vậy mà lại thấy phụ thân đang đi đi lại lại trong đình viện, xem ra vô cùng gấp gáp.
“Phụ thân.” Nàng đi đến bên cạnh Tân Đức Trạch, cúi người hành lễ.
Nam nhân xoay người lại, nhìn nàng hồi lâu rồi mới xoa búi tóc nàng: “Vào phòng thôi, mẫu thân đang chờ con.”
Tần thị đã biết tất cả mọi chuyện từ phu quân, thấy nữ nhi rảo bước đến cửa, bước nhanh lên hai bước ôm nàng vào lòng.
“Mẫu thân?” Tân Hà nghi hoặc mở miệng, hôm nay cả phụ thân lẫn mẫu thân đều vô cùng kỳ lạ.
Tân Đức Trạch phẩy tay để nha hoàn bà từ trong phòng lui hết ra ngoài, hắn cố gắng giải thích đơn giản về chuyện của Cố Vọng Thư cho nữ nhi nghe.
“…..” Tân Hà giật mình, sự kinh ngạc này không phải giả vờ, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không biết Cố Vọng Thư có nhà ngoại lợi hại như vậy làm hậu thuẫn. Như vậy xem ra cũng không khó lý giải vì sao kiếp trước sau khi rời khỏi Tân gia, chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi Tứ thúc có thể ngồi lên vị trí Nội các thủ phụ.
Tân Đức Trạch thấy nữ nhi thật lâu không nói một lời, nghĩ rằng nàng còn nhỏ, nghe không hiểu. Lại nhẹ nhàng giải thích: “Phụ thân đến tìm con, cũng không bắt con làm cái gì. Chỉ cần cứ giống như bình thường, đến thăm Tứ thúc nhiều một chút……”
“Tứ thúc từ trước đến giờ đều thương con, con đến thăm, hắn nhất định sẽ rất vui.”
Tân Hà gật đầu, giả vờ hồn nhiên: “Con biết rồi thưa phụ thân.”
“Hà nhi ngoan….không được làm phiền Tứ thúc đọc sách, cũng không được cãi lại Tứ thúc.”
“Hắn là trưởng bối, nói gì thì con nghe đó là được.” Tần thị xoa mặt nữ nhi.
“Vâng, mẫu thân.”Tân Hà đồng ý, ý tứ của phụ mẫu rất rõ ràng, chính là để nàng đi lấy lòng Cố Vọng Thư, sau khi về Diệp gia đừng thù địch Tân gia. Chỉ là, nói thật khéo. Nàng còn muốn nói một câu, thực ra nàng đã biết trước, sớm đã đi lấy lòng rồi.
Một nhà ba người an ổn ăn cơm trưa, xem thời gian, bên học đường cũng sắp tan học rồi. Tân Hà để Thải Phong sắp vào trong cặp lồng một con vịt muối, nàng vừa mới ăn món này, thấy không tệ, thịt hấp vừa tới lại không ngấy. Chuẩn bị mang cho Tứ thúc.
Tần thị nghĩ rằng nữ nhi thích, tự mình đi chuẩn bị, đến cả nước chấm cũng chuẩn bị xong xuôi.
Tân Hà ăn uống no đủ, để Vân Linh cầm cặp lồng rời khỏi ‘Đức Huệ uyển’. Tân Đức Trạch nhìn dáng vẻ hoạt bát của nữ nhi, lắc đầu, hắn dặn dò nhiều như vậy, có lẽ đều vô ích rồi……Một đứa bé mới chưa đầy bảy tuổi thì biết nói cái gì đây, có khi đến cả lời hắn nói nàng cũng nghe không hiểu.
Đúng giữa trưa, mặt trời treo giữa đầu, sau khi lập đông, ánh nắng cũng không còn gắt nữa, chiếu lên khiến cả người Tân Hà đều ấm áp.
Chủ tớ hai người đi đến ‘Thanh Đình Cư’, đến nơi mới nghe chúng nha hoàn nói là Tứ lão gia còn chưa về.
Tân Hà sai Thu Quế, Thu Cúc mang ghế bành đến hành lang, nàng ăn no, buồn ngủ rồi, chi bằng ngồi đây đợi hắn. Còn có thể phơi nắng sưởi ấm.
Cố Vọng Thư bị tiên sinh cho ở lại kiểm tra chế nghệ (*), hắn trả lời trôi chảy. Lão tiên sinh cũng có chút vừa lòng. Biết rằng đây có lẽ là đồ đệ xuất sắc nhất mà mình dạy ra.
(*) Chế nghệ: Là bài văn trong các kì thi ở cổ đại, còn được gọi là Bát Cổ Văn vào hai triều Minh – Thanh.
Cứ trì hoãn như vậy, lúc hắn về có chút muộn. Vừa đi vào đã thấy Tiểu cô nương dùng khăn che mặt, nằm xiêu vẹo trên ghế bành mà ngủ. Mà đại nha đầu của nàng cầm lồng thức ăn đứng ở đằng sau, còn giơ lòng bàn tay giúp nàng tránh nắng.
Ghế cứng như vậy mà nàng còn nằm xiêu vẹo, không thấy sợ sao? Hắn dở khóc dở cười.