Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngụy Đại Pháo cùng Trần Nhị Dát rốt cục đợi được đến ngày ba mươi tết, hai mươi ba tháng chạp gần hết năm cũ hai người đem văn phòng tiến hành tổng vệ sinh một lần. Không quét tước không biết, đánh quét mới biết, phòng làm việc này lại ở lâu như vậy vẫn là mới như thế. Ngoại trừ trên tường quấn hơn 200 tấm mạng nhện, trong chậu rửa mặt mọc đầy rêu xanh ở ngoài, những thứ khác cũng còn sạch sẽ.
Trần Nhị Dát phụ trách chùi pha lê, hắn ngoại trừ dùng khăn lau, còn tìm đến cái đao nhỏ, sử dụng cái xẻng. Hết sức chăm chú ở nơi đó sát sát, giống như một người phụ nữ đảm đang tạo được một bầu không khí ấm áp gia đình. sau lại giống như một kẻ lang thang trên đường phố cầm cái xẻng đi tìm kiếm cuộc sống riêng của họ.
Đại Pháo nhìn hắn đến chảy chảy nước miếng, Nhị Dát chính là Nhị Dát, đều già đến độ này vẫn làm cho người ta mê luyến. Nhị Dát sau khi lau xong như một đứa bé nhảy nhót, cười ha ha liên tục.
“Đại Pháo Đại Pháo ngươi mau đến xem cái này, đối diện tầng của chúng ta không ngờ lại nhiều tầng lầu như vậy, oa, pha lê sạch bong như thế, chúng ta có thể nhìn rõ ràng lúc nào là ban ngày, lúc nào là đêm đen. Thật vui vẻ!”
“Nhìn ngươi cười đến không có đức hạnh như thế? Ngần ấy tiểu thành tích mà đã kiêu ngạo thành như vậy. Ngươi nếu nhìn thấy thành tích của ta không bị hù chết mới là lạ?”
“Là cái gì, ta muốn xem, ta muốn xem.” Nhị Dát chui qua muốn thưởng thức thành quả của Đại Pháo.
Đại Pháo muốn ngăn hắn, thế nhưng đại não lão hóa lập tức chưa kịp phản ứng. Nhị Dát thấy thành phẩm chưa thành của Đại Pháo gần như kinh ngạc nói không ra lời, “Trời ạ, Đại Pháo, ngươi có biết ngươi vì chúng ta làm cái gì không? Ta thật yêu ngươi, ta cảm thấy ta không xong rồi, ta hạnh phúc ngay cả chết tâm đều có. Ai u, dìu ta một hồi!”
Nhị Dát run run rẩy rẩy ngồi xuống, Đại Pháo trong lòng rất là tự hào về bản thân mình. Hắn đối với kết quả này quá thoả mãn, may là chưa hề sống chết làm cho xong lại cho Nhị Dát xem, bằng không Nhị Dát không chừng gần như chịu không nổi.
Hiện ra ở trước mặt Nhị Dát chính là một tái ti vi trắng đen 16 inch, hắn mang tới phòng này từ năm đầu tiên, TV là hảo hảo ở nơi đó, sau đó Nhị Dát yêu thích hướng về phía trên ti vi, bởi vì hắn cảm thấy trên ti vi diện tích rất lớn rất rộng, có thể để thật nhiều thật nhiều đồ vật.
Ngay sau đó, hắn liền đem tất thối, chuối tiêu, túi đựng đồ, hết thảy đều gộp lại đặt trên ti vi, bên cạnh. Dần dần lâu ngày, những thứ đồ này càng ngày chồng càng nhiều, TV cũng là do nhiều loại rác rưởi bao trùm phía trên nên lâu ngày không thể tìm ra được, vì vậy mà cũng tấp xó vào đấy.
Lần này Đại Pháo cũng ngẫu nhiên mới phát hiện, hắn thấy được bên trong chồng mục nát đó, trong lòng vẫn ôm một tia hi vọng nhìn thấy thứ gì đó có thể ăn, hắn bới loạn một hồi, mới hơn 20 phút vơ được đến cái TV, vốn muốn đem nó mang đi ra cho Nhị Dát một niềm vui bất ngờ. Nhưng dáng dấp như vậy ắt hẳn cũng đủ rồi.
Đại Pháo cùng Nhị Dát làm một buổi trưa, cuối cùng đem TV hoàn toàn nhổ ra, ha ha, lần này tết đến có thể xem cảnh người ta đón tết rồi. Hai người đều hưng phấn đến không chịu được.
Đến buổi tối, hai người đồng thời làm vằn thắn. Đại Pháo phụ trách hòa bột, Đại Pháo cùng 5 kg bột, nhào bột xong, vừa đi vào bồn rửa cọ cọ rửa sạch 4kg bột dính trên tay. Nhị Dát phụ trách nặn, bởi vì vẫn là một người sống, tay nghề Nhị Dát không phải là tốt bình thường, nhìn những mỗi cái sủi cảo đều là hình dạng không giống nhau, một cái như đầu đường mèo hoang, một cái vừa giống như thỏi vàng ròng. Đại Pháo hài lòng vô cùng, trong lòng thầm khoa truong chính mình không có khả năng làm được như Nhị Dát.
Nhìn dáng vẻ chăm chú của hắn, lông mi dầy đặc buông xuống mí mắt, trên mặt mông lung ý cười, Đại Pháo cả người khô nóng lên, nhưng là đang phải làm việc, Đại Pháo nỗ lực khắc chế chính mình.
Nhị Dát xoay đầu lại. hài lòng nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt vo thành một nắm.
Đại Pháo linh cơ hơi động: “Nhị Dát, ngươi đem nụ cười chỉnh lại xán lạn một điểm, đem răng ngươi lộ ra.” Nhị Dát nghe lời nghe theo, lần này được rồi, Đại Pháo lộ ra hàm răng vàng, dục vọng của chính mình rốt cục bị đè xuống.
�
“Đại Pháo, xin lỗi, ta không thể đem sủi cảo bao thành một hình dạng, ta nỗ lực, nhưng là vẫn không được.”
“Không có chuyện gì, bảo bối, ngươi đã rất đáng gờm, không có khác biệt lớn, lại như trâu cùng đàn, khác nhau ở chỗ nào? Kỳ thực ta cũng có lỗi với ngươi, vừa nãy ta nhìn thấy bột không có dính liền với nhau, liền dùng 502. Ngươi sẽ không trách ta xa xỉ lãng phí chứ?”
“Đại Pháo, không cần nói xin lỗi, vừa nãy sủi cảo của ta bọc không được, vừa nãy còn mang 502 ra dùng dùng, hì hì. . .”
Hai người thật vui vẻ gói kỹ sủi cảo, buổi tối cùng ăn khỏi nói có bao nhiêu hạnh phúc, sủi cảo thật cứng rắn, cắn thật mạnh khiến nhân bánh tan ra , bọn họ cảm thấy vậy cũng giống như ái tình bọn họ, kiên cường, tuy rằng không bị thế nhân cho phép, nhưng cũng còn muốn vẫn chấp nhất, như thế, vĩnh viễn cắn tới nhân bánh còn không bằng tìm kích động.
bột rất là dính răng, bọn họ cảm thấy dùng cái này để hình dung cảm tình như keo như sơn của bọn họ không thể nào thích hợp hơn. Đại Pháo còn đang cố ý ẩn giấu bên trong sủi cảo một nhẫn đồng, đây là hắn đã điều hắn đã từng đáp ứng Nhị Dát, ngày hôm nay ở cửa hàng bên ngoài đã thấy cái nhẫn này, Đại Pháo tâm kích động mà mua đồ. Hắn hi vọng Nhị Dát có thể ăn được.
Kết quả buộc Nhị Dát ăn hai bát lớn sủi cảo, cũng không ăn đến được.
Cuối cùng Đại Pháo vỗ vỗ cái trán đã nhăn thành một đoàn, hối hận vạn phần.
“Xong, nhất định là đang ở trong nồi, do da nhân bánh mỏng quá, nhân bánh đều lộ ra, chắc chắn lúc ấy quên dùng thêm 502. Vừa nãy ta xoạt nồi nghe thấy đinh đương một tiếng, có đồ vật từ trong nước di chuyển, nhẫn của ta, ô ô. . . .”
Đại Pháo như một đứa bé mà gào khóc lên. Tiếng khóc rất bi thương, đến nỗi với đem hàng xóm 3 bên đều nghe tới.
Nhìn thấy bên ngoài tụ có bốn, năm mươi người, Đại Pháo cũng không tiện khóc, cuối năm, khóc lóc không may mắn. Tuy rằng trong lòng vẫn là rất đau lòng chiếc nhẫn kia, nhưng vẫn là mạnh mẽ nhịn được.
Đồng thời nhìn xuân muộn, thời điểm gần đến 12h, hai người cùng tới vùng đất trống trường học thả pháo, Nhị Dát cầm dốt pháo, cứ đốt một cái tiếp một cái, tiếng sấm rung trời. Đại Pháo đốt một cái pháo hoa, mặc dù không bay lên mà cháy trên mặt đất. Đem quần Nhị Dát cũng đốt, nhưng bọn họ vẫn rất vui vẻ, rất ít khi được náo nhiệt như thế. Hơn nữa năm nay bọn họ là những người yêu nhau nhất đã được cùng nhau.
Một năm mới, lại một khởi đầu mới.
====Kết thúc ===