Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi cô tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở một nơi vừa lạ lại vừa quen, nhưng nơi này không phải phòng ngủ của cô....
Cảm giác được hơi ấm ở bên cạnh, hơi ấm đó lại còn rất đỗi quen thuộc, cô nhìn sang thì nhìn thấy anh đang ngủ bên cạnh, tay của anh vẫn cứ nắm chặt tay của cô không buông....
Trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng lại chợt nhận ra, cô sắp phải rời xa anh thì lòng liền không nỡ...
Nhưng nếu như cô không rời khỏi anh thì mẹ cô sẽ ra sao? Nghĩ rồi, cô quyết định chôn vùi cảm giác đau đớn này thật sâu thật sâu và sẽ không để nó lấn áp tâm trí của bản thân..
Cô ngồi dậy, muốn rút tay lại nhưng không được, nhận thấy điều gì đó không đúng, cô còn không hiểu con người anh hay sao chứ, đã thức rồi lại cứ giả vờ ngủ...
Cô dứt khoát giật tay lại, xoay người bước xuống giường, vừa bước đi thì ngay lập tức anh lên tiếng:" Bà xã, em định đi đâu?"
-" Khoang đã, anh nên gọi lại thì hơn, thứ nhất tôi không phải bà xã của anh, thứ hai... tôi muốn đi đâu thì cũng không liên quan gì đến anh hết"_ Cô quay lại, đối diện với anh, dõng dạc tuyên bố
-" Bà xã à, em đang giỡn với anh à, chúng ta đã là vợ chồng, con cũng đã có, em còn không thừa nhận"_ Anh bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô
-" Sao? Chúng ta có con?! Ý của anh là em đã mang thai sao?"_ Cô nhìn anh hỏi kỹ
-" Đúng vậy, con của chúng ta đã được hơn 1 tháng rồi"_ Anh mỉm cười nhìn cô
Câu nói của anh, từng chữ từng chữ cứ lập lại trong đầu cô, có phải ông trời đang đùa với cô không, ông muốn cô rời khỏi anh, lại khiến cô mang thai đứa con của anh, rốt cuộc cô phải làm sao đây chứ.
Nhìn thấy sắc mặt không vui của cô, anh hỏi:" Sao vậy, em không vui sao?"
Cô nhìn anh rồi đẩy mạnh anh ra, cố tình giữ khoảng cách cho cả hai....
-" Chúng ta li hôn đi"_ Cô nhẹ nhàng lên tiếng
Ngay tức khắc bản thân anh như hóa đá, cô nói muốn li hôn sao?
-" Bà xã à, em đùa hơi quá rồi đó"_ Anh nhìn cô, trong lòng hi vọng điều đó chỉ là giả
-" Tôi không có rảnh để mà đùa với anh, chúng ta hãy li hôn đi, tôi muốn đi khỏi nơi này, sau này chúng ta sẽ không liên quan gì nhau nữa"_ Cô biết bản thân mình làm như vậy, đối với anh là không công bằng một chút nào, nhưng mà, cô chỉ đành làm vậy, những gì cô nợ anh, cô sẽ trả cho anh... ở kiếp lai sinh...
-" Sao lại không liên quan, đứa bé trong bụng em là con của anh, là con của hai chúng ta đó"_ Người như anh sẽ không bao giờ rơi nước mắt, nhưng trong lúc này, nước mắt của anh lại không kìm được mà rơi xuống
-" Nó không phải là con của anh, nó là con của tôi, là của riêng một mình tôi"_ Cố gắng để bản thân không được khóc, cô tuyệt tình nói ra lời khiến cả hai đều đau khổ
-" Kỳ Anh, em đừng nói như vậy có được không?"_ Anh thực sự là đau đến mức ngạt thở, tim của anh giống như có ai đó bóp nghẹt vậy
-" Tôi nói anh nghe không hiểu phải không, tôi muốn li hôn đó, sao anh mặt dày quá vậy"
-" Đúng, anh mặt dày như vậy đó, nếu đã mặt dày thì anh không cần sợ gì cả"_ Anh bước đến chỗ cô, bế cô lên
Ngay lập tức, anh nhận được sự phản đối của ai kia....
-" Tư Đồ Thần, anh muốn là gì, mau buông tôi ra"_ Cô vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi anh
Anh vẫn cứ như vậy bế cô đặt xuống giường, nhanh chóng cưỡng đoạt môi cô...
-" Ưm... ưm"_ Đổi lại được chỉ là tiếng kháng cự không thoát ra được của cô
Anh hôn cô đến ngạt thở, sau đó lại di chuyển xuống cái cổ trắng nõn của cô...
-" Không, buông tôi ra, tôi không muốn, mau buông ra"_ Cô kháng cự không ngừng, vùng vẫy cố gắng thoát khỏi anh nhưng là hai tay của cô đã bị anh giữ chặt
-" Tư Đồ Thần, anh mau buông tôi ra"
Anh vẫn cứ mặc kệ mà tiếp tục công việc dang dở, cô càng phản kháng thì anh càng thích, cảm giác chiếm đoạt được cô đối với anh thật sự là kích thích đối với anh...
Nhận thấy sự phản kháng của mình chỉ là vô ích đối với anh, cô đành nhắm mắt mặc kệ tất cả, mặc anh muốn làm gì thì làm, nếu đã là cô nợ anh thì cứ để cô trả cho anh...
Thấy cô không phản kháng nữa, anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, lên tiếng hỏi:" Em không phản kháng nữa sao?"
-" Sao hả, đây không phải là đều anh muốn sao"_ Cô nhìn anh, trong lòng thật xót xa
-" Kỳ Anh, có phải em có điều gì đó giấu anh không?"_ Anh đau lòng nhìn cô, hy vọng cô sẽ nói thật cho anh biết
-" Không có, em không giấu anh điều gì cả"_ Cô vội né tránh ánh mắt của anh, cảm giác giống như là bị anh nhìn thấu vậy
Nhìn thấy cô có ý né tránh như vậy thì anh cũng đã hiểu được phần nào...
-" Em không nói cũng không sao, dù gì anh cũng đã biết nguyên nhan vì sao em lại làm vậy rồi"_ Anh đứng thẳng dậy, bước đến đứng trước cửa sổ
-" Sao cơ?! Anh đã biết rồi sao, là ai đã nói cho anh biết"_ Cô ngồi bật dậy, nhìn anh hỏi
-" Là ai nói không quan trọng, quan trọng là một việc nghiêm trọng như thế mà em lại giấu anh, lại còn muốn li hôn, em có biết là anh rất đau lòng hay không"_ Anh đối diện với cô, ánh mắt tràn đầy sự đau lòng
-" Em xin lỗi, em không cố ý giấu anh đâu, nhưng mà anh cũng biết là bà nội đã nói là nếu như em nói cho anh hay ba biết thì mẹ em sẽ bị giết, em phải cứu mẹ ra khỏi nơi đó, anh phải biết là, trong suốt 20 năm qua, em đã không được gặp mẹ, bây giờ lại biết mẹ đang bị giam ở một nơi như vậy, em không thể nào nghĩ được cách nào khác"_ Cô bật khóc, trong lòng cô hiện đang rất rối, không biết phải làm thế nào