Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ch/3t tiệt, Giang Diễm, anh là đồ cầm thú, tôi nghe nói có một nữ sinh trung học đến tìm anh, anh còn đưa người ta về nhà, thế còn Thời Hoan thì sao? Anh bắt cá hai tay à?"
"Sáng nay chưa rửa não à?" Giang Diễm đi ra ban công, tiện tay đóng cửa lại.
Tiếng nói đứt quãng, nghe không rõ lắm.
"Em gái tôi! Một đứa trẻ con."
"Trong đầu cô toàn là rác rưởi? Tôi không phải là cầm thú."
Anh cũng không cần phải lặp đi lặp lại hai từ trẻ con mãi như vậy.
Tôi nhớ lại sự dũng cảm của mình ở quán nướng, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tôi chụp lấy ba lô, nhưng lại sờ thấy một cái hộp trên ghế sofa.
001*
Siêu mỏng*.
*"001" và "siêu mỏng" ám chỉ một loại bao cao su. Đây là một chi tiết để nhấn mạnh sự ngượng ngùng và rối bời của nhân vật chính khi phát hiện ra món đồ này trong nhà Giang Diễm.
Đầu óc tôi lập tức rối tung, cuống quýt kéo áo khoác của anh che lại.
Không biết anh ấy có định dùng cái này với cô gái tên Thời Hoan kia không?
Anh định đưa cô ấy về qua đêm phải không?
Tôi vừa làm gì ngu ngốc thế này?
Chắc chắn anh nghĩ tôi phiền phức và vướng víu, phá hỏng chuyện tốt của anh.
Tôi lục tìm điện thoại trong ba lô, đặt vé chuyến tàu cao tốc sớm nhất vào ngày mai, rồi đặt phòng khách sạn gần đó.
Khi Giang Diễm gọi điện xong bước ra, vừa đúng lúc thấy tôi đang thu dọn đồ đạc.
Anh cau mài, bước nhanh đến giật lấy ba lô của tôi, không kiên nhẫn nói: "Lâm Hi, tùy hứng cũng phải có chừng mực!"
"Em không có."
"Vẫn còn không tùy hứng à?"
Chúng tôi đứng cãi nhau mãi.
Cuối cùng, anh bực bội vò đầu, "Hai phòng, đủ cho em ngủ!"
"Xin lỗi, em đã làm phiền anh." Tôi cúi gập người 90 độ, thành thật xin lỗi.
Giang Diễm ngây người, "Lâm Hi... thôi được rồi..."
Anh thở dài nói: "Anh đi đây." Cứ như thể tôi đang vô lý vậy.
Anh cúi xuống nhặt áo khoác trên ghế sofa, mặt tôi biến sắc bước nhanh tới, muốn giữ áo khoác lại nhưng bị anh nhanh tay hơn.
Áo khoác bị giật đi, anh vẫn còn chút ngờ vực, ánh mắt dừng lại trên hộp vuông vức trong tay tôi.
Không khí trở nên ngột ngạt.
Thứ này thật sự làm người khác khó xử.
Cầm nó thì kỳ, vứt đi lại càng kỳ hơn.
Giang Diễm như bị điểm huyệt.
"Ch/3t tiệt!"
Một lúc lâu sau, anh mới chửi thề một tiếng, gần như buồn cười mà hỏi, "Ở đâu ra vậy?"
Tôi kinh ngạc nhìn anh, "Sao anh hỏi em?"
"Chẳng lẽ là em mang theo nó đến tìm..."
"Giang Diễm!" Tôi vội vàng ngắt lời anh.
Giang Diễm cũng dường như nhận ra điều gì đó, im lặng.
"Ngồi xuống." Anh căng thẳng nói, dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy, đôi mắt đen láy khóa chặt lấy tôi.
"Lâm Hi, anh không biết em đã trải qua cú sốc gì mà lại hành động ngớ ngẩn như hôm nay. Anh có thể không chấp nhất, coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Nhưng em phải hiểu, em còn nhỏ, em thậm chí chưa đủ mười tám, đôi khi nhầm lẫn giữa sự phụ thuộc và tình cảm, dẫn đến những hành động không phù hợp."
"Anh cũng không phải loại người có suy nghĩ đen tối với một đứa trẻ."
"Trước đây anh đã nói với em rồi, nếu em chưa rõ, anh nói lại lần nữa."
"Anh chỉ coi em là em gái, không có suy nghĩ khác, em hiểu không?"
Luôn là như vậy.
Trước mặt anh, tôi không có chỗ để trốn tránh sự nhục nhã và khó xử này.
Cả lòng tự trọng và thể diện của tôi đều mất sạch.
Tôi bật khóc rồi nhanh chóng lau nước mắt, "Không phải của em."
"Được rồi, được rồi, là của anh."
"Ch/3t tiệt, thật sự không phải của em." Tôi không kìm được nữa, hét lên, "Nó rơi ra từ áo khoác của anh, anh tự mình hẹn hò rồi... lại đổ lỗi cho em... anh còn dám chối."
"Thật của anh à?"
Giang Diễm cúi xuống nhìn áo khoác đang cầm trên tay, dường như nhớ ra điều gì, anh chửi thề một câu.
"Đúng là của anh thật."
"Lâm Hi..."
Tôi nắm chặt ba lô, vội vàng lùi ra xa Giang Diễm.
Giang Diễm ngơ ngác một lúc, rồi cười.
"Giờ mới sợ à? Muộn rồi!"
"Anh vừa nói anh..." Tôi ngượng ngùng không dám nói hết câu.
Nụ cười trên mặt Giang Diễm càng rạng rỡ hơn, "Thì em tự đến mà, anh là một người đàn ông bình thường!"
Tôi thật sự hoảng hốt.
"Anh... anh đừng lại gần, em sẽ báo cảnh sát..."
"Được rồi, không đùa em nữa, lại đây."