Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói thật, đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn anh gần như vậy.
Nhưng khi anh đang ngủ thì đây là lần đầu.
Lông mi dài, sống mũi cao. Đến cả đôi môi cũng rất đẹp.
Anh không có bạn gái.
Vậy tôi chạm vào một chút, chắc không sao chứ?
Tôi đưa tay, đầu ngón tay chạm vào môi anh, nhưng lại rụt về.
Đã làm thì làm cho đáng.
Hay là hôn một cái.
Tôi nín thở, từ từ tiến lại gần.
Nhưng ngay khi tôi sắp hôn, người trên giường đột ngột mở mắt.
Tôi giật mình, mặt đỏ bừng, vội vàng lùi lại nhưng bị Giang Diễm giữ chặt.
"Em định làm gì?"
Giọng anh khàn khàn.
"Anh ngủ say quá, em kiểm tra xem anh còn thở không."
"..."
Giang Diễm cười khẽ, kéo tay tôi đặt lên ngực anh.
"Cảm nhận được không?"
Hành động như thế làm tôi như có luồng điện chạy qua.
Trong đầu tôi như nổ tung, tay nóng rực, mặt cũng nóng rực.
Tôi bật thốt lên, "Anh rắn chắc quá."
Giang Diễm siết chặt tay tôi, ánh mắt ngạc nhiên.
Nhận ra mình vừa nói gì, tôi muốn cắn đứt lưỡi mình, vội vàng chữa lại, "Ý em là ngực anh rắn chắc."
Giang Diễm thả tay tôi ra, một lúc lâu sau, anh mới nói, "Nhịp tim."
"..."
"Anh, chị Thời Hoan lần trước, chị ấy tốt mà, hai người không quen nhau sao?" Tôi chuyển đề tài.
Nhìn vào ánh mắt dò xét của Giang Diễm, tôi vội nói, "Anh Diệp Tùy nói vậy."
"Không hợp."
Tim tôi đập mạnh.
Như đang nằm mơ vậy.
"Ồ." Tôi không kìm được nụ cười trên môi.
"Được rồi, muộn rồi, về nhà đi."
Tôi không muốn đi chút nào.
"Mẹ hôm nay không có ở nhà..."
"Thế cũng không được, ngoan, nghe lời."
Ra khỏi cửa, tôi lại thò đầu vào, "Anh, mặc dù anh đã lên đại học, nhưng cũng đừng lơ là việc học nhé."
Nói xong tôi chạy đi.
Cả đêm, tôi đều trong trạng thái cực kỳ phấn khích.
Đến nỗi mơ một giấc mơ điên rồ, tỉnh dậy mặt đỏ bừng.
Tôi nhanh chóng rửa mặt, vừa lúc gặp mẹ về.
Mẹ tôi trông có vẻ rất vui.
"Hi Hi, chuyện chú Trương đi nước ngoài đã được quyết định, trong thời gian này sẽ làm thủ tục, cả gia đình mình sẽ qua đó định cư."
Tôi nghe tin như bị dội một gáo nước lạnh.
"Không phải nói chú Trương chỉ đi công tác thôi sao?"
"Thay đổi đột xuất, cơ hội phát triển ở nước ngoài tốt hơn."
"Nhưng con muốn học đại học trong nước, quan trọng hơn hết mẹ lấy đâu ra tiền để chi trả cho việc du học của con?"
"Con học đến mức ngu ngốc rồi à? Chú Trương có tiền mà."
"Mẹ, con không muốn mang ơn ai và phải nhìn sắc mặt người khác sống , thà ở trong nước yên ổn mà học."
Con gái chú Trương, Trương Tuyết, luôn có thái độ thù địch với tôi và mẹ.
Mẹ tôi cau mày, "Đều là người một nhà mà ăn nói cứ như người dưng? Thôi, chuyện này không bàn thêm nữa, đừng có nói lung tung trước mặt chú Trương làm cả nhà mất vui."
"Vâng."
"À đúng rồi." Mẹ tôi chuyển chủ đề, "Em gái con nói con nhận một cuộc điện thoại vào tối qua, mãi đến 11 giờ mới về? Con đi đâu vậy?"
"Anh Giang Diễm bị bệnh, chú Giang không có nhà, nên con đi thăm anh ấy."
Mẹ tôi cau mày, "Giang Diễm chẳng phải đang học đại học sao? Sao lại tự dưng về nhà? Có phải đến tìm con không?"
Tôi không hiểu mẹ tôi lấy đâu ra kết luận đó, "Không phải. Anh ấy đến tìm con làm gì?"
Mẹ nhìn tôi một lúc, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, "Không phải là tốt rồi, mẹ và chú Giang không còn liên quan nữa, con cũng ít liên lạc với Giang Diễm đi."
Tôi còn định nói gì đó, nhưng điện thoại của mẹ reo lên.
Vào phòng, tôi cầm điện thoại lên, mấy lần không biết phải nói với Giang Diễm chuyện tôi sắp đi nước ngoài thế nào.
Sau khi hoàn thành kỳ thi thử, tôi mới nhận ra dạo gần đây tôi và Giang Diễm rất ít khi liên lạc với nhau.
"Anh, em sắp thi đại học rồi, anh có về không?"
Phía bên kia trả lời rất nhanh, nhưng ngắn gọn.
"Về."
Nghe vậy tảng đá trong lòng tôi mới buông xuống.
Gặp mặt rồi nói sau.