Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ cùng đồn ghành đến Bất Chu sơn, nơi được xem là chỉ có trong truyền thuyết, lại không ngờ được bị lạc nhau.
Khi cả hai lần nữa gặp lại, Trương Tịch Nhan đã thành một Đại tông chủ uy danh lừng lẫy, cũng là Đại tư tế của Vu tộc, tiền đồ không thể hạn lôuowjng, địa vị không mấy ai sánh bằng.
Còn Liễu Vũ thân thể sớm đã chết, hồn phách bám vào hoa thần cổ tu luyện thành cổ yêu.
Liễu Vũ bị thương rất nghiêm trọng, chi phí trị liệu rất đắt đỏ, dược liệu thì rất khó tìm, đại phu thì không tiện để mời. Trương đại lão đào tim móc phổi chủ động hỗ trợ điều trị. Cô tu luyện công pháp có vấn đề, sớm đem mình tu luyện chút nửa thì chết đi, vì thế Trương đại lão cầm tay mà chỉ dẫn lại từ đầu, tận tình hỗ trợ dạy dỗ con đường tu luyện chính xác.
Liễu Vũ: ta tự lập tự cường là một nữ cương nhân sao có thể tiếp nhận được đại lão sủng ái cùng bao dưỡng, ta là muốn ra ngoài lang bạc tự mình phấn đấu... Ách.. bên ngoài thật nguy hiểm, đại lão cứu mạng...aaaaaaa
Lời tác giả: bộ này thật sự vừa ngọt vừa sủng, hãy tin tưởng ta, không ngược chút nào đâu. Thật đó!!!!
Một câu tóm tắt: văn chương tình yêu hệ tu luyện.
Lập ý: sinh mệnh không ngừng, không ngừng vươn lên, vô luận bản thân ở hoàn cảnh ác liệt như thế nào, vô luận kẻ thù bên ngoài cường đại cở nào, cũng phải dũng cảm mà sống sót sống thật tốt, chính mình phải thật hạnh phúc. Theo đuổi nhân sinh của chính mình.