Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lô Sâm tính toán, trong lòng đắc ý: "Còn chú tôi cũng mới lên chức, hơn nữa còn là cán bộ thành chính của Đế Đô, thế lực gia tộc lại tăng lên không ít. Diệp Huyền, cậu chỉ bằng khuôn mặt, làm sao mà tranh cùng tôi được?”
Lô Sâm rất tự tin, cảm thấy cơ hội giẫm Diệp Huyền ở dưới chân đã đến.
Không thể bỏ qua!
Bắt đầu bôi đen Diệp huyền!
Lô Sâm ở phía sau âm dương quái khí nói: "A, Diệp Huyền, không phải cậu lái xe trở về sao? Xe của cậu đâu? Ở chỗ nào?"
Diệp Huyền căn bản không để ý tới hắn.
Diệp Huyền hiểu rất rõ Lô Sâm. Hắn chỉ là đang ra vẻ mà thôi.
Có giải thích với hắn thì hắn vẫn nói nhảm, chỉ lãng phí tình cảm và miệng lưỡi.
Với người rác rưởi, phun lời rác rưởi, đây không phải là sở trường củdìệp Huyền, càng không phải là chuyện mà Diệp Huyền yêu thích.
Không để ý hắn cứ kệ hắn nhảy nhót đi thôi.
Lô Sâm thấy Diệp Huyền không để ý đến hắn, hắn càng thêm phách lối, hắn nghĩ Diệp Huyền đang giả bộ mà thôi.
"Ha ha, thật xa trở về cũng nên để mọi người nhìn thử chứ, năm đó cậu đẹp trai nhất lớp, giờ ở Đế Đô thế nào rồi? Lái xe trở về cũng không cho chúng tôi nhìn?"
Lô Sâm càng nói càng đắc ý: "Diệp Huyền, cậu nói lái xe về không phải là giả vờ đó chứ? Đúng là! Ngay cả nhà cũng không có, nào có tích lũy được cái gì? Đầu năm nay, ở Đế Đô hai năm, cậu có thể mua được xe gì? Hắc hắc •• đừng giả bộ, giả bộ sẽ gặp sét đánh đó."
Lưu Hoa nghe Lô Sâm càng nói càng không tưởng tượng nổi, hắn phẫn nộ, muốn bênh vực kẻ yếu thay Diệp Huyền: "Lô Sâm! Cậu đừng mắt chó coi thường người khác! Cậu tưởng chỉ bằng trong nhà có mấy đồng tiền bẩn là có thể đi ngang à? Xem thường Diệp Huyền? Nói cho cậu biết, Diệp Huyền có ••• "
Diệp Huyền lắc đầu, ngăn không cho Lưu Hoa nói tiếp, quay đầu nhìn về phía Dư Thắng Nam: "Sắp tới thời gian hẹn chưa? Đi gặp thầy Trương quan trọng hơn."
Đối với đồ rác rưởi Diệp Huyền còn chẳng muốn nói nhiều.
Mục đích hắn trở về đúng là để thăm thầy Trương.
Giả bộ với Lô Sâm?
Diệp Huyền nhàn rỗi đến nhức cả trứng à?
Dư Thắng Nam cũng hiểu Lô Sâm rồi, hắn nhíu mày.
"Diệp Huyền nói đúng! Chúng ta gặp nhau không phải là để thăm Thầy Trương sao? Xe gì có hữu dụng hay không?"
Dư Thắng Nam không chút khách khí nói với Lô Sâm: "Cậu có phải đến thăm thầy không vậy? Không thì về nhà đi."
"Tôi đi a."
Lô Sâm không đợi Diệp Huyền đáp được câu nào đã phải yên, sắc mặt nghẹn đỏ lên, nhưng nhìn chung quanh bạn học không có một ai ủng hộ hắn, họ còn đưa mắt nhìn sang nên hắn cũng chỉ đành tạm thời nuốt xuống.
"Hừ! Diệp Huyền, cứ lừa dối đi. Nhưng mà đi thăm thầy Trương cũng tốt, tôi đã chuẩn bị kỹ càng, đến lúc đó để cho mấy người biết, xã hội này ai tốt hơn ai!"
Lô Sâm thầm hạ quyết tâm.
Một đoàn người đi vào bệnh viện nhân dân số 1, thăm hỏi thầy.
Ở ngoài phòng bệnh, Diệp Huyền thấy vợ của thầy Trương, cô Ngô Lệ Hoa và con Trương Trình Trình17 tuổi.
Trương Trình Trình nhỏ tuổi hơn Diệp Huyền, hiện ở đang học lớp mười hai.
Nhưng lúc Diệp Huyền nhìn thấy Trương Trình Trình thì lại khá ngoài ý muốn.
Trong trí nhớ, mấy năm trước Trương Trình Trình vẫn là một cô bé còn chưa lớn, cả ngày chạy đến trường học của bọn họ lấy cớ tìm thầy Trương, cô bé luôn đi đằng sau mình, mở miệng một tiếng là anh Diệp, anh Diệp làm như rất thân thiết, nữ sinh trêu chọc nói, cô bé này mê muội Diệp Huyền rồi.
Nhưng mấy năm về sau, Trương Trình Trình lại trở nên •••
Rất xinh đẹp!
Siêu cấp xinh đẹp!
Nữ sinh 18 tuổi lớp mười hai, lại có rất nhiều người mẫu mỹ nữ hâm mộ đố kỵ dáng người cực phẩm đó, cao 170 cm, bờ eo thon A4, chân tiên hạc, đơn giản hoàn mỹ đến không có thể bắt bẻ.
Dáng người, 95 điểm!
Mà giá trị nhan sắc xinh đẹp giống như tiên tử, thanh lệ xuất trần, thanh thuần vô cùng. Mấy mỹ nữ nổi tiếng trên internet nhìn thấy Trương Trình Trình cũng sẽ tự ti mặc cảm.
Trương Trình Trình xinh đẹp như vậy, lúc này cô mở một đôi mắt to, khóc đến đỏ bừng, lê hoa đái vũ, dù sao ba của cô vừa mới bị chẩn đoán chính xác là ung thư gan, không có hi vọng chữa khỏi, cái này khiến cho cô tuyệt vọng và đau thương.
Nhìn thấy Trương Trình Trình 18 tuổi thay đổi là thế, xinh đẹp như vậy, các bạn học đều âm thầm ngạc nhiên.
Phú nhị đại Lô Sâm vừa nhìn thấy thì mắt cũng sáng lên!
Con chó này không đổi được đớp cứt, nhìn thấy mỹ nữ là mê, nhìn thấy tiểu tiên tử xinh đẹp Trương Trình Trình thì càng ưa thích ghê gớm.
"Mẹ của tôi ơi, khó trách bình thường thầy Trương chưa từng để tôi nhìn thấy con gái thầy, hóa ra Trương Trình Trình lại xinh đẹp như vậy? Hắc hắc hắc, lần này đến bệnh viện đúng là rất có thu hoạch."
Lô Sâm nhìn chằm chằm tiểu tiên tử mỹ lệ Trương Trình Trình, âm thầm thèm nhỏ dãi.
"Anh Diệp?"
Nhìn thấy Diệp Huyền, đôi mắt ngập nước của Trương Trình Trình ngạc nhiên mở to, khó có thể tin được thốt lên một tiếng.
Mấy năm không thấy, Trương Trình Trình vẫn thích Diệp Huyền không hề thảy đổi, vẫn mê muội như xưa.
"Trình Trình, đã lâu không gặp."
Diệp Huyền quen xoa đầu Trương Trình Trình, giống như anh trai yêu thương em gái.
Lô Sâm sắc mặt âm trầm muốn chảy ra cả nước.
Ai nấy đều thấy được, Trương Trình Trình vẫn rất mê muội Diệp Huyền!
Lô Sâm: Mẹ nó! Rõ ràng tôi mới là công tử có tiền có thế, sao lại không bằng thằng nhãi nghèo Diệp Huyền có duyên với phụ nữ này? Ngay cả Trình Trình thấy hắn cũng hận không thể ôm ấp yêu thương? Khuôn mặt đep thì làm ăn được gì?
Lô Sâm càng đố kỵ Diệp Huyền.
Tiểu tiên tử dính sát vào Diệp Huyền, rưng rưng muốn khóc nói: "Anh Diệp cha em, cha em •• mắc ung thư gan!"
"Anh biết." Diệp Huyền gật gật đầu: “Anh sẽ cố hết sức giúp thầy Trương."
"Trình Trình!" Sắc mặt Ngô Lệ Hoa không tốt lắm, nói ra: "Con gái phải chú ý hình tượng một chút."
Kỳ thật Ngô Lệ Hoa không phải cố ý nhằm vào Diệp Huyền, trước kidìệp Huyền mượn một vạn đến giờ bà vẫn còn nhớ.
Năm đó lúc đi học Diệp Huyền sinh bệnh, thầy Trương thay mặt thanh toán một vạn tiền chữa trị, bà Ngô Lệ Hoa coi tiền như mạng vẫn rất có ý kiến với mình, thiếu chút ly hôn cùng thầy Trương.
Nhưng mà, Ngô Lệ Hoa cũng cảm thấy Diệp Huyền ở xa vẫn chạy tới thăm, mình nói vậy thì không tốt, bà hòa hoãn một chút mới nói: "Diệp Huyền, cô nhanh mồm nhanh miệng, có đôi khi nói chuyện quá thẳng, cháu đừng để trong lòng a, bây giờ nhà nghèo, lão Trương thế nào cháu cũng biết, một vạn kia..."
Diệp Huyền vội vàng nói: "Có ạ, có! Ân tình của cô thầy cháu vẫn ghi nhớ trong lòng."
Đúng lúc này, một nhóm người mặc áo khoác trắng đi theo một bác sĩ già đi tới.
Hóa ra là chủ nhiệm Mã ngoại khoa đến kiểm tra phòng.
Ngô Lệ Hoa nhìn thấy bác sĩ già tới, cũng không nói thêm gì nữa, bà lập tức đi tới, vội vàng hỏi: "Mã chủ nhiệm! Bệnh tình lão Trương thế nào rồi?"
Trương Trình Trình và các bạn học cũng xúm lại, lo lắng cho bệnh tình thầy Trương, lao nhao hỏi thăm.
"Đúng vậy, Mã chủ nhiệm, cháu biết ngài là chuyên gia cấp quốc gia về ung thư gan, xin ngài nhất định phải cứu cha cháu!" Trương Trình Trình lệ rơi đầy mặt.
Diệp Huyền cũng đi tới, dù sao mục đích chuyến đi này của hắn chính là để giúp thầy Trương, đương nhiên hắn cũng quan tâm bệnh tình của thầy.
"Ừm, chúng tôi vừa mới tiến hành hội chẩn, thầy Trương còn có thể cứu!"
Mã chủ nhiệm vừa nói đã khiến Ngô Lệ Hoa và Trương Trình Trình mừng rỡ vô cùng, khó có thể tin.
"Nghe tôi nói!"
Mã chủ nhiệm nghiêm mặt nói: "May là, thầy Trương đi kiểm tra sức khoẻ phát hiện ra, chạy chữa tương đối kịp thời, trước mắt ung thư gan còn chưdì căn, cho nên còn có cơ hội chữa trị."
"Thật sao? Lão Trương còn cứu được?"
"Quá tốt rồi!"
Trương Trình Trình kéo tay Diệp Huyền, kích động muốn nhảy lên.
Các bạn học nghe nói như thế, cũng nhao nhao một người làm quan cả họ được nhờ.
Diệp Huyền nhẹ nhàng thở ra.
May quá. Thầy Trương người tốt có phước lành.
"Nhưng là!"
Mã chủ nhiệm thở dài một tiếng: "Cũng chỉ là có cơ hội mà thôi!"
"Cái gì?"
Ngô Lệ Hoa và Trương Trình Trình vừa mừng rỡ lại từ trên trời rớt xuống Địa Ngục, lạnh cả người: "Có ý gì?"
Mã chủ nhiệm lắc đầu nói: "Mặc dù không di căn, nhưng khối u đã đến giai đoạn cuối, quá lớn, đã bỏ qua thời gian tốt nhất để giải phẫu can thiệp cắt bỏ. Thời gian đã hết rồi!"
"Với trình độ của tôi, cũng không dám giải phẫu cho hắn, nếu không sẽ lập tức di căn, tuổi thọ của bệnh nhân sẽ không quá 3 tháng!"
"Cái gì?"
Hi vọng đến mà lại mất, Ngô Lệ Hoa và Trương Trình Trình nước mắt lại chảy ra.
Diệp Huyền nói: "Ngài nói, còn có một chút hi vọng, là chuyện gì vậy? Tiền không phải là vấn đề!"
Mã chủ nhiệm nhìn Diệp Huyền, cuối cùng lắc đầu nói: "Tiền không là vấn đề... Mấu chốt là mọi người có mạng lưới quan hệ mạnh hay không."
Mạng lưới quan hệ?
Diệp Huyền nghĩ đến luật sở Quyền Cảnh và tập đoàn chữa bệnh Hòa Thuận.
Một cái là luật sở cao cấp nhất Đế Đô, một cái là bệnh viện cao cấp nhất Đế Đô.
Luận mạng lưới quan hệ, mình tuyệt đối ra sức!
Diệp Huyền tự tin nói: "Mời Mã chủ nhiệm chỉ rõ."