Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, trong lòng Chu Nguyên đầy ý xấu.
"Ha ha, thằng nhóc nghèo này, một tháng đưa hàng chuyển phát nhanh khổ cực như vậy, mới kiếm được một chút, làm sao chịu nổi sự hấp dẫn của 100 vạn chứ?"
"Nói đi, mau nói đi. Nói mày đồng ý vì 100 vạn mà rời khỏi Thanh Nịnh. Tao lập tức phát video này cho Thanh Nịnh, để cô ta thấy rõ mày đòi tiền không cần mặt mũi. Cứ như vậy, dù mày đẹp trai đi nữa, có thể thu hút con gái đi nữa, cũng đừng mong được Thanh Nịnh ưu ái."
"Đến lúc đó, dù phát hiện là bị lừa gạt, muốn hợp lại cùng Thanh Nịnh cũng không thể nào đâu. Thanh Nịnh cao ngạo như thế, tao hiểu rất rõ ràng. Hắc hắc."
Hóa ra, Chu Nguyên không hề hào phóng khẳng khái như vậy, muốn cho 100 vạn buộc Diệp Huyền phải rời khỏi Thanh Nịnh.
Đó căn bản chỉ là một âm mưu.
Cái "Thẻ” mà hắn nói “bên trong có 100 vạn", thực ra chỉ là gạt người, đó là thẻ trống.
Chu Nguyên không chỉ lừa gạt Diệp Huyền mà hắn sớm đã chuẩn bị kỹ càng.
Điện thoại di động của hắn, đặt ở chỗ cao đã bắt đầu lén lút thu hình lại.
Chỉ là, Chu Nguyên cũng không biết, ngay từ đầu Diệp Huyền cũng âm thầm sắp xếp, mà lại còn cao tay hơn hắn nữa.
Diệp Huyền đang chờ Chu Nguyên tới cửa, sao lại không chuẩn bị sẵn sàng?
Hắn đã lén lút mở chức năng thu hình.
Chu Nguyên vẫn còn rất trẻ, sờ mông một cái là Diệp Huyền đã biết hắn muốn thả rắm gì.
Lừa tôi?
Tôi cho anh bị phản ngược lại.
Diệp Huyền tiếp tục diễn kịch, hắn lắc đầu: "Anh đừng có mơ! Tôi không đồng ý!"
"Cái gì?"
Chu Nguyên trừng lớn, thẹn quá thành giận nói: "Tao cho mày 100 vạn! Mày lại không muốn? Mày điên rồi? Hay là choáng váng?"
Diệp Huyền cười lắc đầu, thể hiện khát vọng, trung trinh với tình yêu: "Tiền, không phải là vạn năng! Tình yêu, không mua được bằng tiền!"
"Đánh rắm!"
Chu Nguyên thấy Diệp Huyền hoàn toàn không làm theo ý mình, hắn nổi trận lôi đình, cũng không đoái hoài tới phong độ nữa, tức tối mắng to: "Chỉ cần tình yêu? Trên thế giới này nào có tình yêu? Mày chỉ là một tên đi đưa chuyển phát nhanh, làm sao mà xứng với Thanh Nịnh? Mày biết trong nhà cô ấy có nhiều tiền không? Chút tiền lương của mày có thể nuôi nổi cô ấy?"
Hắn càng nói càng kích động, hôm nay hắn bị Diệp Huyền cướp đối tượng hẹn hò nên đã giận lắm rồi, không cách nào ức chế nổi mà bạo phát, hét to:
"Mày biết tao là người như thế nào không? Trong nhà tao có nhiều tiền? 100 vạn này chỉ là tiền tiêu vặt! Tao tùy tiện nhổ một cọng tóc gáy cũng lớn hơn eo mày."
Nhìn Chu Nguyên dần dần thất thố, Diệp Huyền không cười nữa, có vẻ như nhục nhã, hắn kiên quyết từ chối nói: "Thanh Nịnh không phải là hàng hóa, cô ấy là vô giá.
"Mẹ nó!"
Chu Nguyên xuất thân là công tử đại gia tộc, đâu có tin tưởng vào tình yêu, cảm xúc bộc phát, hắn không cẩn thận nói hết lời trong lòng ra: "Mày ngốc a? Có tiền không muốn lại muốn tình yêu? Ông đây căn bản không tin tưởng tình yêu gì cả, mà thằng nhãi như mày cũng dám hi vọng vào tình yêu xa vời?"
"Ồ?"
Diệp Huyền "lòng đầy căm phẫn", giận dữ: "Anh không tin tình yêu, sao lại muốn theo đuổi Thanh Nịnh?"
"Còn không phải là vì nhà Thanh Nịnh giàu •• được rồi, nói mày cũng không hiểu."
Chu Nguyên cũng không nghĩ nhiều như vậy, không để ý mà noi hết lời trong lòng ra.
Diệp Huyền thiếu chút cười bể cả bụng, nhưng mặt ngoài vẫn vô cùng phẫn nộ:
"Tôi không nói nhảm với anh! Tôi sẽ không tặng Thanh Nịnh cho người có động cơ xấu xa như anh! Dù 100 vạn cũng không được!!"
Giờ khắc này, tế bào toàn thân Diệp Huyền đều tràn đầy kỹ năng diễn xuất!
"Phú nhị đại như anh, cho là có tiền là có thể mua được hết thảy sao!"
"Không, không được!!"
Sau khi Diệp Huyền nói xong, hắn giận rời đi!
Chu Nguyên tức đến mức oa oa kêu to.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi..."
Diệp Huyền đi xa rồi thì tiện tay tắt video, gửi cho Thanh Nịnh.
Thanh Nịnh vừa mới ngồi lên xe của quản gia, nhìn thấy Diệp Huyền gửi tới Wechat, cô vui vẻ mở ra.
Xem.
Thanh Nịnh tức đến mức vành mắt đỏ lên.
"Không ngờ, mẹ nhất định bắt mình gặp cái tên Chu Nguyên kia, lại là tên mặt người dạ thú như vậy, động cơ không thuần khiết!"
"Mẹ tìm ai thế này?"
"Đây không phải là đẩy con vào hố lửa hay sao?"
Thanh Nịnh càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng uất ức, đồng thời đối với biểu hiện của Diệp Huyền, cô còn cảm động hết sức.
Dù sao, vì duyên phận với mình, thậm chí ngay cả 100 vạn Chu Nguyên đưa mà Diệp Huyền cũng không cần.
Diệp Huyền kiên quyết đến mức nào?
Thanh Nịnh thấy Diệp Huyền đi ba gác chuyển phát nhanh còn tưởng Diệp Huyền là nhân viên chuyển phát nhanh thật.
Chu Nguyên nói không sai, Diệp Huyền khổ cực như vậy, một tháng cũng không kiếm được mấy ngàn, lại vì tín ngưỡng tình yêu, vì duyên phận với cô, mà quả quyết từ chối sự dụ hoặc của 100 vạn.
Đây là cái gì?
Đây là yêu cô sao.
So với người xem mắt vừa rồi thì tỏ ra ngưỡng mộ, luôn miệng nói thích mình như thế nào, Chu Nguyên có khác gì rác rưởi?
Hắn là rác không thể thu về được!
Hình người súc sinh!
Mặt người dạ thú!
Thanh Nịnh nén nước mắt, gửi video cho Liễu Như, sau đó kéo Chu Nguyên vào danh sách đen.
Về sau, cô không muốn nhìn thấy người này nữa.
Liễu Như còn đang mong đợi, Chu Nguyên và Thanh Nịnh hẹn hò sẽ thành công.
Bà còn đang nói chuyện phiếm với mẹ của Chu Nguyên.
Mẹ Chu Nguyên còn đang khen con trai bảo bối: " Chu Nguyên nhà tôi à, sở trường khác thì không có, nhưng mà tính tình ôn nhu, tính cách thiện lương, biết thương con gái, đặc biệt là lo cho gia đình là một người đàn ông tốt. Nếu Thanh Nịnh gả cho nó, cả đời này sẽ được hưởng phúc rồi."
Liễu Như cũng hơi đồng ý, bà từng gặp Chu Nguyên một lần, cảm giác bối cảnh gia đình đối phương, ăn nói tướng mạo, trình độ năng lực, đều khá phù hợp với mong muốn của mình.
Lúc này, Liễu Như cũng nhận được tin nhắn Wechat của Thanh Nịnh.
"Chờ một lát, Thanh Nịnh gửi Wechat, hẳn là kết thúc hẹn hò rồi."
Liễu Như mỉm cười nói.
"Tốt lắm tốt lắm, mau nhìn xem "
Mẹ Chu Nguyên thúc giục nói: "Hai đứa hẹn hò trễ thế à? Thật đúng là vừa thấy đã yêu."
Mỉm cười ấn mở xem tin, Liễu Như biến sắc.
Má ơi!
Đây là cái gì?
Sắc mặt của Liễu Như cũng trở nên rất khó coi.
Đặc biệt là Chu Nguyên còn dứt khoát nói với Diệp Huyền "Nếu không phải nhà Thanh Nịnh giàu", câu nói này quá là kinh khủng!
Mục đích rõ ràng như thế?
Liễu Như là tổng giám đốc bá đạo, sao có thể bán hạnh phúc của con gái mình được?
Độ thiện cảm trong nháy mắt đã thành số âm.