Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong cơn tức giận Liễu Như gửi video cho mẹ của Chu Nguyên, sau đó kéo vào danh sách đen, về sau cả đời không qua lại với nhau nữa.
Mẹ Chu Nguyên xem hết video này thì tức đến ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, bà điện thoại thế nào Liễu Như cũng không tiếp, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, gửi video cho Chu Nguyên.
Sau đó, gọi điện thoại mắng to một trận.
Chu Nguyên nhận điện thoại của mẹ, mặt mày hoang mang, sau khi thấy video Diệp Huyền quay, thấy được màn biểu diễn mình tức hổn hển đã nói hết lời thật lòng phơi trần cho thiên hạ, hắn tức giận đến mắt trợn trắng lên: "Tôi %%@!"
Vốn định lừa Diệp Huyền, không ngờ Diệp Huyền lại phản lại!
Lừa mình!
Diệp Huyền, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ.
...
...
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Càng gần ngày giải phẫu.
Nhà thầy Trương dựa theo kế hoạch lúc trước, đi tới kinh thành.
Trùng hợp là bệnh viện Yên Kinh lại gần vương phủ của Diệp Huyền.
Diệp Huyền: A? Trùng hợp quá, chỉ cần là khu chợ trung tâm thì cách vương phủ của mình không quá xa!
Trước khi tới, thầy Trương có tỉnh lại gọi điện thoại tới cho Diệp Huyền.
Thầy vừa cảm ơn Diệp Huyền đã liên hệ bệnh viện và chuyên gia, còn quyên tiền chữa trị, hai là căn dặn Diệp Huyền tuyệt đối không nên tốn tiền bậy bạ.
Diệp Huyền khổ sở nói: "Không cần dùng tiền nữa, thầy ở đâu ạ?"
THầy Trương suy nghĩ một chút nói: "Ở nhà em cũng được. Tóm lại không cho phép tốn tiền."
Diệp Huyền: Ây!
Ở nhà em? Tốt a.
Đây là thầy nói đó.
Thế là, Diệp Huyền bèn sắp xếp cho thầy ở nhà mình —— cũng chính là bên trong Kỳ Vương phủ.
Vì nghênh đón thầy giáo, Diệp Huyền gọi 20 nhân viên quét dọn đến quét dọn một loạt phòng cho khách.
Phòng khách Vương phủ có khoảng hai mươi phòng, đều là phòng lớn.
Sáng hôm sau thầy Trương đến, Diệp Huyền nhận được điện thoại của lớp trưởng Dư Thắng Nam.
"Diệp Huyền!"
Dư Thắng Nam vẫn hào sảng như vậy: "Bọn mình đi cùng thầy Trương, sắp đến nhà cậu rồi, nhanh xuống lầu đón bọn mình nhé?"
"Ồ? Cậu cũng tới?"
Diệp Huyền có chút ngoài ý muốn.
"Đương nhiên!"
Dư Thắng Nam hào sảng nói: "Nhà thầy giờ không có đàn ông, chỉ có hai mẹ con cô, đi nơi khác chạy chữa, làm sao bọn mình yên tâm? Không riêng gì mình, ngay cả Lô Sâm, Yên Nhạc cũng cùng đi. Là Lô Sâm thuê một chiếc xe thương vụ, đưa mọi người tới."
"Nói bậy!"
Lô Sâm ở bên giả bộ nói: "Rõ ràng là xe Mercedes-Benz xe thương vụ của nhà mình!"
"À."
Diệp Huyền cười cười: "Các cậu đều đến rồi? Vậy đợi gặp nhé."
Một lúc sau.
Điện thoại lại vang lên.
Tiếng Lô Sâm hổn hển vang lên.
"Diệp Huyền! Cậu đưa địa chỉ sai hả? Bọn mình xoay trái rẽ phải, tìm không thấy khu chung cư nào, chỉ có một tòa vương phủ thôi?"
"Mình mở cửa rồi! Vào đi."
Diệp Huyền cúp điện thoại, ấn nút trên máy tính.
Cửa lớn Vương phủ chầm chậm mở ra.
Trước ổng, một chiếc Mercedes-Benz bảo mẫu mới tính •••
Lô Sâm đã nghẹn lâu lắm rồi, muốn giả bộ một đợt: "••• "
Thầy Trương: "•• "
Ngô Lệ Hoa: "•• "
Trương Trình Trình: "••• "
Dư Thắng Nam và các bạn học: "••• "
Chấn kinh!
(ΩДΩ)!
"Ông trời ơi."
Cô Ngô Lệ Hoa trợn mắt hốc mồm, nửa ngày mới miễn cưỡng nói ra một câu: "Đây là đâu vậy? Diệp Huyền ở lại đây?"
Thầy Trương tức giận đến dựng râu trừng mắt: "Đã bảo Diệp Huyền không nên tốn tiền tầm bậy! Sao nó lại sắp xếp chỗ này? Một đêm ở vương phủ tốn bao nhiêu tiền chứ? Thật sự là làm loạn!"
Trương Trình Trình sợ ba mình giận, ảnh hưởng thân thể nên khuyên nhủ: "Ba không nên tức giận, đợi gặp anh Diệp hỏi là biết."
Lô Sâm cũng tằng hắng một cái: "Thầy nói đúng ạ, một đêm ở đây cũng không thấp hơn mấy vạn. Diệp Huyền quá kiêu căng rôi, vì khoe khoang trước mặt thầy và bạn mà còn muốn tốn tiền nhiều như vậy. Em thấy không đáng!"
Mấy người xuống xe, Diệp Huyền đi ra đón thầy Trương.
Ngô Lệ Hoa oán giận nói: "Diệp Huyền, thầy không vui đâu, nói em tiêu tiền bậy bạ. Em làm gì nha? Sao khách khí với thầy như vậy? Tiêu nhiều tiền nhưu thế làm gì."
Diệp Huyền vô tội nói: "Thầy ơi, thầy bảo em làm như vậy mà."
"Ai bảo em làm như vậy?"
Thầy Trương dựng râu trừng mắt.
Diệp Huyền vô tội nháy nháy mắt nói: "Là thầy gọi điện thoại nói, nói ở ở khách sạn quá mắc, muốn ở nhà thôi. Em không thể làm gì khác hơn là để thầy ở trong nhà. Nơi này chính là nhà em mà."
Thầy Trương ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ra nó rộng vô cùng: "••• "
Trương Trình Trình phì một tiếng, bật cười.
Dư Thắng Nam, Yên Nhạc cũng phì cười.
Ngô Lệ Hoa thọc vào thầy Trương: "Lão Trương, đây chính là lỗi của ông rồi! Không liên quan đến Tiểu Diệp! Ông bảo vậy thì Tiểu Diệp không cách nào nói không."
Thầy Trương lộn xộn trong gió •••
Nói tới nói lui, đều là tại tôi?
Cái này ••
Tôi cũng không biết nhà Diệp Huyền ở Đế Đô lại là một tòa vương phủ tứ hợp viện a?
Hóa ra, Diệp Huyền có một tòa tứ hợp viện!
Thầy Trương cũng không biết nên nói cái gì.
Muốn nói khó xử nhất, không ai qua được Lô Sâm.
Hắn phải nói hết lời, vất vả lắm mới mượn một chiếc Mercedes-Benz bảo mẫu mới mua của nhà mình.
Xe này là xe chuyên dụng của rất nhiều minh tinh, không gian bên trong cực lớn, lại mười phần xa hoa, còn lắp đặt phòng giải trí và tắm rửa, còn có quán bar vàghế sô pha.
Hắn lấy cớ nói là thầy Trương người yếu, trên đường đi nếu như ngồi xe lửa sợ xóc nảy, không tốt đối với thân thể bệnh nhân, kiên trì muốn mượn chiếc này đưa thầy Trương đi. Kỳ thật là bởi vì lần trước Lô Sâm giả vờ thất bại, đầy bụi đất, trở về càng nghĩ càng không phục, hắn dứt khoát lái một chiếc xe xa hoa nhất tới tìm lại mặt mũi.
Chiếc này cũng hơn một trăm vạn đấy.
Dọc đường đi, các bạn học đều khen không dứt miệng.
Lô Sâm cũng lâng lâng, cảm thấy mặt mũi đã về rồi.
Kết quả ••
Đến nhà Diệp Huyền.
Mặt mũi lại rơi trên mặt đất!
(Lô Sâm khóc huhu ~~~)