Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Viện Viện giật mình không thôi: "Diệp Huyền, không phải là con của cô sao?"
Ngô Lệ Hoa thở dài, giải thích toàn bộ quá trình.
"Ai, Lão Trương nhà tôi cả đời này dạy học trồng người, thành công lớn nhất có lẽ chính là dạy dỗ một học sinh giống như Diệp Huyền."
"Hắn chỉ là một học sinh của chồng tôi mà thôi!"
"Vậy mà chồng tôi bị bệnh, hắn lập tức cho tôi 100 vạn, còn liên lạc với chủ nhiệm Phương Thanh Sơn nổi tiếng nhất bệnh viện Yên Kinh nữa!"
"Oa!"
Các y tá đều mở to hai mắt!
100 vạn, có lẽ ở Đế Đô này cũng không tính là chuyện quá chấn động.
Nhưng chủ nhiệm Phương Thanh Sơn!
Không ai hiểu rõ hơn các bác sĩ y tá ở bệnh viện Yên Kinh, điều này có ý nghĩa gì?
Ý là •••
Dùng tiền cũng mua không được mối quan hệ cường đại!
Ngay cả phòng chủ nhiệm của bệnh viện Yên Kinh cũng không dám hứa nhất định có thể mời được chủ nhiệm Phương Thanh Sơn. Dù sao chủ nhiệm Phương Thanh Sơn cũng có tiếng quá, bệnh nhân tìm ông chữa bệnh ung thư cũng quá là nhiều.
Các y tá xì xào bàn tán.
"Phương chủ nhiệm? Trời ơi! Là Phương chủ nhiệm đó!"
"Tôi nghe nói chủ nhiệm Phương, ngay cả mấy chủ nhiệm của bệnh viện chúng ta muốn mời nhưng quả thực là không hẹn được đó."
"Phương chủ nhiệm đâu dễ mời như vậy!"
Bác sĩ nam cũng chấn kinh hơn nhóm y tá rất nhiều.
Họ quá rõ ràng, chuyên gia Phương Thanh Sơn có nghĩa như thế nào?
Thật là, cùng tiền cũng không mời nổi!
Khi đến một cấp độ nhất định, tài nguyên khan hiếm, tiền bạc sẽ trở nên rất bất lực, rất yếu ớt.
Cái cần chính là •• quan hệ xã hội!
Phải có quan hệ xã hội mạnh, địa vị xã hội rất cao, mới có cơ hội lấy được tài nguyên khan hiếm!
Chủ nhiệm Phương Thanh Sơn đồng ý chữa nghĩa là giữ được mạng!
Cứng rắn như vậy đó!
Nhân viên chuyển phát nhanh này rốt cuộc là ai?
Ngô Lệ Hoa vừa cảm kích vừa nói: "Chúng tôi chỉ là quan hệ thầy trò, Diệp Huyền lại để chúng tôi ở trong nhà của hắn. Rất gần rất gần đó, vừa rồi tôi cùng con gái đẩy lão Trương, mười phút là đi tới ~."
Các y tá tiếp tục vỡ tổ!
"Đẩy đi tới?"
"Mười phút? Mẹ nó! Vậy là ở chung quanh đây sao?"
"Nhưng chung quanh bệnh viện Yên Kinh chúng tôi, nào có khu dân cư? Nơi này tấc đất tấc vàng a."
"Nghe dì này nói hình như thật gần, nói cách khác là rất có tiền đó."
Các y tá bệnh viện Yên Kinh có kiến thức rộng rãi.
Chỉ mấy chi tiết, đã suy đoán ra một chân tướng trí mạng!
Diệp Huyền, là phú hào khiêm tốn! Lại còn đi đưa chuyển phát nhanh!
Ngô Lệ Hoa cảm kích nói: "Trong nhà hắn có 6 hoa viên, còn có hồ nữa, nói có lợi cho ông nhà mau chóng khôi phục. Diệp Huyền rất tốt."
"Cái gì?"
Các y tá, bác sĩ kinh hoàng!
Trong nhà có •••6 hoa viên? Còn có hồ?
Đây là nơi thần tiên nào chứ?
Chúng tôi làm sao không biết, chung quanh bệnh viện Yên Kinh còn có nơi như vậy?
Có mấy bác sĩ gia đình có điều kiện ưu việt, trước đó còn không phục với Diệp Huyền.
Ha ha, trăm vạn? Tôi cũng không bỏ ra được!
Nhưng •••
Trong nhà Diệp Huyền có hồ, đi10 phút là tới, bọn hắn trầm mặc thật!
Có một bác sĩ nam yên lặng mở bản đồ điện thoại, tìm chung quanh bệnh viện Yên Kinh, bắt đầu xem xét nào có hồ, lại đi 10 phút có thể đến?
Kết quả •••
Hắn hít một hơi lạnh!
"Vương phủ! Kỳ Vương phủ!"
"Đúng đúng!"
Mắt Ngô Lệ Hoa sáng lên: "Chúng tôi ở Kỳ Vương phủ đó! Xem trí nhớ của tôi này!"
"Phốc!"
Bác sĩ nam phun máu!
Tự cho là mình có cảm giác ưu việt, cuối cùng không còn sót lại chút gì!
Các y tá lại lại mắt sáng rực lên, rối rít nói: "Tô Viện Viện, cô có cần anh Diệp Huyền này không?"
"Không muốn thì nhường cho tôi đi, soái ca tốt như vậy, làm bạn trai thì quá tuyệt vời!"
"Hì hì, cho tôi Wechat của hắn có được hay không?"
Tô Viện Viện tức giận nói: "Này, các cô không có tiết tháo hả?!"
Chúng y tá cùng nhau nói: "Tiết tháo là cái gì? Vừa vào cửa thì sâu như biển, từ đây tiết tháo là người qua đường..."
Chúng bác sĩ, bảo an, oa khóc, uất ức quá.
Rất nhanh, Diệp Huyền đã nộp viện phí xong quay lại, đưa biên lai thu phí cho Tô Viện Viện.
Chúng y tá nhao nhao vô cùng nhiệt tình, tìm Diệp Huyền muốn xin Wechat.
"Anh đẹp trai, thêm tôi xin Wechat nhé?"
"Cho xin số điện thoại nhé? Có thời gian đi ra ngoài chơi không?"
Diệp Huyền lại phong khinh vân đạm, nhìn Tô Viện Viện một chút rồi kiên định nói: "Xin lỗi, tôi không thêm bạn gái, Wechat làm việc."
Một đám các y tá, thất vọng.
Đồng thời cũng hối hận muốn chết!
Ruột cũng đen.
Vừa rồi thật không nên xem thường Diệp Huyền!
Giờ mượn gió bẻ măng, đã không còn kịp rồi.
㐃 Ư ư!
Diệp Huyền kiên quyết từ chối các y tá muốn thêm Wechat, ngược lại khiến cho Tô Viện Viện phì cười.
Nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ chúng sinh.
Diệp Huyền đang ám chỉ, hắn muốn mình làm bạn gái, còn cho thấy thái độ của hắn.
Hắn không phải là một người tùy tiện.
Điều này khiến cho Tô Viện Viện có cảm giác an toàn.
Một cô gái sợ nhất là bạn trai mình làm loạn khắp nơi không phải sao?
"Em tên là Tô Viện Viện à?"
Diệp Huyền thản nhiên nói: "Tối tan làm cùng nhau ăn cơm nhé?"
Nữ thần y tá Tô Viện Viện gật đầu đồng ý.
Mấy bác sĩ nam tan nát cõi lòng •••
Các y tá thì ghen tị
(╯ ru)┻┻┻!
Trước mặt mọi người vung thức ăn cho chó, có nghĩ đến tâm tình của chúng tôi không?
Diệp Huyền nhẹ nhõm làm xong các loại thủ tục cho thầy Trương nhập viện, thuận tiện hẹn được nữ thần y tá, sau đó lại đến phòng bệnh thăm viếng thầy Trương.
"Thầy an tâm nằm viện, lúc nào cần em sẽ đến ngay."
"Aizz, Diệp Huyền!"
Thầy Trương cảm kích không thôi: "Em đi mau đi. Em sắp xếp quá tốt rồi, ảnh hưởng đến em thầy cũng ái ngại."
Ngô Lệ Hoa cảm động đến rơi nước mắt: "Diệp Huyền, em đi đi. Ở đây có dì rồi. Trình Trình đi đưa tiễn anh Diệp đi!"
Trương Trình Trình lưu luyến không rời, đưa Diệp Huyền ra ngoài.