Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đợi nửa ngày không thấy Tề Xảo, Trần Thần lo lắng vòng ra sau bình phong, sau đó…. Choáng váng…
Tề Xảo thanh tú sạch sẽ mặc kiện áo mỏng manh, bả vai và cánh tay dưới lớp sa mỏng bán trong suốt như ẩn như hiện, bên trong là váy quây màu trắng, hai dải băng uốn lượn thật dài, choàng bên ngoài là áo sa mỏng màu lam đạm thêu chỉ bạc hoa lan chuông, ôm sát thắt lưng nhỏ nhắn khiến Tề Xảo thoạt trông gầy hơn, dường như chỉ cần một tay cũng có thể bao trọn. Vạt áo dưới chân thêu một hồ hoa sen nở rộ, lá sen thêu quanh gấu áo, chỉ cần bước đi sẽ tạo nên vô số gợn sóng.
Tề Xảo vốn có khí chất tựa một gốc trúc xanh thuần khiết trong sơn cốc kỳ ảo, sau khi mặc bộ quần áo này thật khiến người ta mù con mắt. Hơn nữa làn da còn nhuộm màu hồng thẹn thùng… Trần Thần nuốt nước miếng.
Tề Xảo hơi đỏ mặt, hai tay che trước ngực, luống cuống nhìn Trần Thần.
“Này… Nhìn đẹp không?” Y vô cùng căng thẳng! Bản thân không xinh đẹp, giờ mặc y phục lỗng lẫy nhường này, y sợ chính mình làm hỏng hết vẻ đẹp của nó luôn.
Trần Thần nghiền ngẫm, đại não trống rỗng không nghe rõ Tề Xảo nói gì, ngốc ngốc đứng im.
“A Thần? Ngươi sao thế?” Tề Xảo quơ quơ ngón tay trước mặt Trần Thần, chưa kịp rụt về đã bị Trần Thần nắm chặt.
“A Xảo… Ngươi thật đẹp!”
Được người trong lòng khen ngợi, Tề Xảo ngượng ngùng cúi đầu, để lộ vành tai hồng hồng.
“Mình lớn lên xấu thế nào sao ta không biết! A Thần, ngươi đừng lừa ta!”
Trần Thần ôm Tề Xảo vào lòng, hai tay vòng quanh thắt lưng nhỏ gầy, “Không lừa ngươi! Thật đó! A Xảo nhà ta đẹp cực kỳ! Đẹp mù con mắt ta luôn!”
Tề Xảo cố nhịn cười, ngẩng đầu nhìn Trần Thần, đôi con ngươi trong veo.
“Thật hả? Không gạt ta?”
Trần Thần hung hăng gặm môi y, “Thật mà! So với vàng còn chói lóa hơn!”
Tề Xảo xì cười. Dù biết anh nói thế để dỗ mình, y vẫn rất vui vẻ.
—— Dĩ nhiên Tề Xảo không biết đây thật là những gì Trần Thần nghĩ trong lòng, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà!
Trần Thần ôm Tề Xảo ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược tỉ mẩn chải mái tóc dài của Tề Xảo, nhìn mái tóc đen như mảnh vải trải dài, ngón tay anh ngứa ngáy luồn vào trong tóc, trượt nhẹ xuống. Cảm giác man mát như tơ lụa khiến Trần Thần thoải mái thở ra một hơi. Anh cuối cùng đã hiểu vì sao nam nhân hiện đại lại thích bạn gái nuôi tóc đen, xúc cảm này thật khiến người yêu thích, còn anh thì mê muội mất rồi. Trần Thần say mê vuốt mái tóc dài của Tề Xảo.
Tề Xảo để anh vuốt tóc mình, biểu tình say mê của anh làm y cảm thấy bản thân không hẳn xấu toàn diện. Ít nhất, y có mái tóc khiến Trần Thần yêu thích.
Mải mê hơn nửa ngày, Trần Thần tỉnh táo lại nhưng không nỡ thả tay. Anh cầm lược chải đầu cho Tề Xảo.
Trần Thần vén hết tóc lên, chỉ để một lọn tóc dài xõa trước ngực, tóc mái chải ngược về phía sau để lộ vầng trán rộng nhẵn nhụi và vết bớt đỏ trên thái dương. Trần Thần mở hộp trang sức của Tề Xảo, muốn tìm một cái kẹp tóc thích hợp cài cho y. Nhưng nhìn vào bên trong, anh liền nhíu mày.
Hộp trang sức không tính là lớn, nhưng bên trong chỉ có mấy thứ linh tinh: Hai cây trâm, một cặp vòng ngọc, một vòng cổ, vài chiếc ghim cài tóc, vẻn vẹn có vậy. Dù Trần Thần không biết những ca nhi khác có bao nhiêu, nhưng chị họ Trần Thần ở hiện đại có nguyên một tủ phụ kiện, nên anh biết trang sức một ca nhi bình thường nhất định không ít như của Tề Xảo.
Cúi đầu thấy Tề Xảo có vẻ sợ hãi nhìn mình, Trần Thần thở dài. Tức giận gì cũng biến mất! Chỉ còn lại đau lòng.
Đem Tề Xảo ôm trọn, vỗ nhẹ lưng y, Trần Thần vừa hôn vết bớt đỏ trên trán Tề Xảo vừa càm ràm.
“A Xảo ngốc, sao cứ làm khổ bản thân vậy! Thích cái gì thì mua! Đừng tiết kiệm!”
Cảm nhận sự yêu thương và đau lòng của Trần Thần, Tề Xảo nhịn không được cọ cọ trong ngực anh.
“Không sao! Ta không thích mấy thứ rườm rà đó! Không thực dụng! Cần nhiều làm gì! Ngươi đừng lo lắng!”
Trần Thần ôm chặt Tề Xảo hơn.
“Ngươi đừng hòng gạt ta! Ca nhi nào mà không thích trang sức!”
Nhìn Tề Xảo còn muốn biện bạch, Trần Thần trực tiếp ngắt lời.
“Về sau nghe lời ta! Mấy thứ này chẳng đẹp gì cả! Trước mắt cứ giữ lại, ta sẽ làm cho ngươi cái khác đẹp hơn mà không ca nhi nào có! Chờ ta làm xong, ngươi phải đeo đấy! Nghe chưa!”
Đối mặt với sự săn sóc của Trần Thần, Tề Xảo vốn chẳng thể cự tuyệt. Hơn nữa nào có ca nhi không thích trang sức đâu! Y tất nhiên cũng không ngoại lệ. Ngày trước thấy chính mình xấu xí, đeo hay không đeo đều như nhau. Hiện giờ, có một gia nhi hy vọng y đeo đồ tranh sức mà hắn tự tay làm, y sao có thể từ chối!
“Được! Ta sẽ đeo.” Tề Xảo cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Thần nhìn A Xảo nhu thuận thấy đáng yêu muốn chết. Anh lại hôn thêm cái nữa.
Nụ hôn sâu ấm áp và dịu dàng qua đi, Trần Thần buông Tề Xảo ra. Anh giúp Tề Xảo còn đang bận thở dốc chỉnh lại y phục và đầu tóc. Trong đống trang sức đơn giản anh lựa một chiếc ghim ngọc trai và một cây trâm bạc cài lên đầu Tề Xảo. Trần Thần cầm bút vẽ mi cho Tề Xảo, còn lại bỏ qua. A Xảo nhà anh chẳng cần trang điểm vẫn đẹp nhất!
—— Còn tại sao Trần Thần biết làm mấy thứ này, đây hoàn toàn là công lao của bà chị họ ác ma ban tặng! Chị họ anh trước khi kết hôn đã lười lại còn thích chưng diện, không tự mình làm mà bắt anh học, sau đó trang điểm giúp cô. Sau khi kết hôn liền huấn luyện ông chồng! Lúc này Trần Thần mới được giải thoát. Nhưng lúc này anh thật lòng cảm ơn bà chị họ ác quỷ! Nếu không bị cô ép buộc, anh sẽ không biết cách chưng diện cho A Xảo!
—— Vậy mới nói, đàn ông ấy mà, chỉ có vợ là quan trọng nhất, không có chị gái em gái gì sất!
Vừa lúc đến giờ cơm tối, hai người dắt tay nhau đi vào đại sảnh. Dọc đường để lại vô số cọc gỗ, từ tiểu tư kinh ngạc cho đến tiểu thị hầu ngây ngốc đều đứng như trời trồng, trừng mắt há mồm không biết phản ứng ra sao.
“Kia…. Là… thiếu phu nhân à…….”
“Hình như thế…”
“Là… Thiếu phu nhân….”
“Chắc ta đang nằm mơ!”
“Ta cũng chưa tỉnh ngủ!”
“…”
“Au…. Sao ngươi lại cấu ta?”
“Đau không?”
“Tất nhiên là đau!”
“Vậy đây không phải mơ…”
“…A….”
“Nhưng vẫn cảm thấy so với mơ còn mông lung hơn…”
…
Chẳng để tâm đến những người này, Trần Thần cười tươi nắm tay Tề Xảo bước vào đại sảnh. Mọi người ngồi đằng kia vừa ngẩng đầu, nhìn Tề Xảo phía sau Trần Thần đều sửng sốt.
Tề cha ngỡ ngàng mở to mắt, chậm chạp đứng dậy, vô thức lại gần Tề Xảo.
“Cha.” Tề Xảo bấu lấy dải băng trước ngực, vừa thấp thỏm vừa thẹn thùng mở miệng.
Một đường bị vây xem, nhìn biểu tình ngốc lăng của mọi người, Tề Xảo mơ hồ ý thức được: Mình hình như đã trở nên xinh đẹp. Hiện giờ biểu tình của cha cũng như vậy, y càng cảm thấy mình thực sự đẹp hơn rồi!
Tề Xảo khó nén vui sướng và ngượng ngùng liếc Trần Thần một cái, được anh dịu dàng mỉm cười cổ vũ.
“Con… Là A Xảo? A Xảo nhà ta?”
“Cha, con là A Xảo.”
Tề cha không tin, vươn tay khẽ chạm hai má Tề Xảo, nhìn từ trên xuống một lượt.
Bị cha quét mắt nhìn đến sởn da gà, Tề Xảo tội nghiệp trộm quay đầu nhìn Trần Thần, hy vọng anh đến giải cứu mình.
Trần Thần buồn cười nhìn Tề Xảo lúng túng. Y vô thức làm nũng khiến tâm anh mềm nhũn.
“Cha, đây là A Xảo. Y chỉ thay quần áo mới mà thôi, ngài đừng phản ứng như vậy, y sẽ thẹn đó!”
“A! Đúng! Là thẹn thùng, là thẹn thùng!” Tề cha tỉnh ngộ thả tay, cho Tề Xảo ánh mắt tán thưởng và tự hào. Nếu cẩn thận quan sát, sẽ nhận ra ông ngoài sự vui mừng còn có nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt.
“Không hổ là con ta, chỉ cần đổi y phục một cái đã trở nên xinh đẹp nhường này!”
“A Xảo nhà mình vẫn luôn xinh đẹp! Chủ yếu là do không thích chưng diện mà thôi!” Tề lão gia tử dùng ánh mắt “may cho nhà ngươi nhặt được bảo bối” nhìn Trần Thần.
Trần Thần gật đầu, “Đúng vậy! A Xảo rất đẹp! Ta may mắn lắm mới nhặt được một bảo bối quý giá này!”
Tề lão gia tử nghẹn họng, oán hận trừng trừng nhìn Trần Thần.
Bị mọi người trêu chọc, Tề Xảo đỏ mặt, xấu hổ bĩu môi.
“Mọi người… Đừng nói nữa! Mau ăn cơm đi!”
“Rồi!” Trần Thần tủm tỉm kéo tay Tề Xảo, cùng nhau ngồi vào bàn.
Kiều quản gia vẫn luôn ngồi im quan sát, sau khi Tề Xảo yên vị, ông mới thản nhiên buông một câu: “Rất hợp.”
Tề Xảo cười ngọt ngào. Đối với Kiều quản gia luôn chiếu cố mình, nghiêm khắc như trưởng bối trong nhà, y tận tâm kính trọng.
“Cám ơn Kiều quản gia!”
Kiều quản gia gật đầu, ngồi tại chỗ chờ cơm.
Không lâu sau, đồ ăn được bưng lên, người một nhà vui vẻ dùng bữa tối.
Sau khi ăn xong, đoàn người ngồi trong lương đình hóng mát, Trần Thần đem chuyện thổi thủy tinh nói ra.
Mọi người sau khi nghe xong đều kinh ngạc, dù là Kiều quản gia cùng Kiều Vân Thâm mặt than cũng mở to mắt nhìn anh.
“Trong suốt, có thể phản quang, tương tự thạch anh nhưng rẻ hơn nhiều… Là thủy tinh?” Tề cha cảm thấy khó tin ngoài sức tưởng tượng!
“Đúng vậy. Nguyên liệu chủ yếu làm ra nó là cát. Là loại cát nào thì ta không rõ lắm, nhưng chi phí chắc chắn rẻ.”
“Vậy…” Tề cha nuốt nước miếng, mông mất tự nhiên dịch dịch trên ghế, “Ngươi định dùng nó làm gì?”
“Đóng cửa sổ, làm cốc, bát đĩa, bàn, gương…. Có thể làm ra rất nhiều dụng cụ.”
Tề cha nhìn Trần Thần giống như kẻ ảo tưởng, ông cảm thấy đứa bé này thật khác người! Giống hệt thần tiên! Dùng gạch men sứ lát sàn, dùng thủy tinh làm cửa sổ… Ông nuốt nước miếng, đây là chỗ ở của thần tiên trên trời đúng không!
“A Thần, có thể làm ra thật sao?” Kiều quản gia nghiêm túc, chân mày nhíu chặt 1 mm, cảm thấy chuyện này hơi điên rồ.
Trần Thần mỉm cười gật đầu, “Ngài yên tâm, không thành vấn đề. Ngày mai ta đi tìm người, sớm ngày làm ra thủy tinh thật.”
Kiều quản gia suy tư một hồi, nghĩ cũng có khả năng, đồng ý.
“Mà này Vân Thâm, ngày mai phiền ngươi đến tiệm tơ lụa gặp chưởng quỹ Lý và Hải Đường, bảo họ dựa theo mẫu y phục lúc trước may gấp, tốt nhất là trong khoảng thời gian Duy thành oi nhất, để toàn bộ ca nhi trong thành đều mặc y phục của tiệm chúng ta.”
Kiều quản sự gật đầu đáp ứng.
Cứ như thế, trong cái nóng oi ả mùa hè, Tề gia lần thứ hai chìm trong bận rộn, mở màn khúc dạo đầu của thương gia đệ nhất Khánh quốc.
==============================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm này gõ 6000+ Mèo Lười muốn hộc máu~~~
PS: Cảnh ** lại bị cắt, nếu mọi người không đọc được thì nhắn lại nhé, Mèo Lười gửi cho bản đầy đủ.