Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
[Chạy mau]
Chung Yểu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào hai chữ trên tấm biển, lại nhìn cậu bé đang cố gắng giơ cao tấm biển bên dưới, cô cảm thấy mình như thể đang nằm mơ.
Tuy nhiên, ngay sau đó, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên, cùng với giọng nói non nớt của cậu bé, khiến cô bừng tỉnh trở lại.
Lưng cô toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Chung Yểu nhìn cửa rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thở vô thức dồn dập hơn.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Người bên ngoài cửa là ai? Là tên tàng hình đó sao? Hắn ta đến tận cửa rồi? Tại sao hắn ta lại có thể phát ra giọng nói đó, đó cũng là kỹ năng của hắn ta sao…
Vô số câu hỏi ùa vào đầu cô, như những quả bóng bay nở to khiến người ta khó thở. Chung Yểu mở miệng, vừa định gọi Vân Tố, thì bỗng thấy cậu bé bên dưới lại đột nhiên cử động.
Hình như cậu bé đã chú ý đến ánh mắt của Chung Yểu, cậu vội vàng nhảy lên hai cái, cố gắng thể hiện sự hiện diện của mình. Sau đó lại vội vàng lật tấm biển trong tay, để lộ hai dòng chữ viết ở mặt sau:
[Có kẻ xấu đang tìm anh trai!]
[Cháu thấy hắn ta đi lên rồi!]
Thấy rồi?
Có ý gì? Chẳng lẽ người ở bên ngoài cửa không phải là tên tàng hình, mà là bản thể của kẻ dùng máy tính sao?
Chung Yểu càng thêm hoang mang, cảnh giác nhìn chiếc cửa chống trộm vẫn đang reo không ngừng, vô thức nuốt nước bọt, sau đó chậm rãi lùi lại khỏi cửa sổ, định đi đến bên cửa, nhìn trộm tình hình.
Không ngờ vừa mới bước xuống ghế sofa, cô lại nghe thấy một tiếng hét vang lên bên dưới. Chung Yểu giật mình, vội vàng quay trở lại bên cửa sổ, nhìn thấy cậu bé bên dưới như thể bị ai đó đẩy ngã, ngã sấp xuống đất, sau đó ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trước mặt với vẻ mặt kinh hãi!
Tim cô lỡ một nhịp, Chung Yểu không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức vươn tay mở khóa cửa sổ. Cô vừa định đẩy cửa sổ ra, thì nghe thấy một tiếng thốt lên phía sau, theo bản năng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Vân Tố sắc mặt trắng bệch chạy ra từ phòng làm việc.
Tay cô ấy cầm một chiếc gương. Chính là chiếc gương trang điểm hai mặt mà cô ấy nhờ cậu bé ở tầng tám mua giúp. Tay kia cầm cây nặn mụn được tặng kèm.
Đầu nhọn của cây nặn mụn rất sắc, trong tình huống này, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến Chung Yểu sợ hãi. Cô quay đầu nhìn lại bên dưới, thì phát hiện cậu bé kia đã biến mất, trong bồn hoa trống trải, chỉ còn lại một tấm biển rơi trên đất.
Đã chạy trốn rồi sao? Chắc là vậy…
Kìm nén nỗi lo lắng trong lòng, cô chuyển ánh mắt sang Vân Tố, vừa định hỏi thì bỗng nghe thấy tiếng "cốc cốc", tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên.
Cùng lúc đó, còn có giọng nói giả giống đến mức gần như thật:
"Anh trai? Anh trai có ở nhà không? Anh trai…"
Âm cuối càng lúc càng chói tai, hai người có mặt đồng thời hít một hơi, cùng nhau nắm lấy tay đối phương, như thể sợ đối phương ra mở cửa.
Im lặng một lúc, hai người đồng thời phản ứng lại, nhanh chóng trao đổi một ánh mắt kinh ngạc.
"Chị cũng nhận ra có gì đó sai sai sao?"
"Em cũng thấy rồi sao?"
Hai giọng nói, gần như chồng lên nhau, trong tình huống này, lại càng thêm kỳ lạ. Vẻ mặt hai người lại thay đổi, cuối cùng Vân Tố lên tiếng trước:
"Cửa phòng làm việc, không có khóa."
Phát hiện này rõ ràng nằm ngoài dự tính của Chung Yểu, cô vội vàng đi đến xem cửa phòng làm việc, phát hiện quả nhiên…
Vị trí đáng lẽ phải có khóa, chỉ có vài lỗ tròn như hốc mắt bộ xương.
Cô lắc đầu trong sự không tin, lại nhanh chóng xoay người, kiểm tra tất cả những cánh cửa còn lại. Kết quả đều không ngoại lệ.
Không gian không khóa.
Cô và Vân Tố bị mắc kẹt, mắc kẹt trong không gian dị thường được thiết kế riêng để giết Vân Tố.
Nhưng tại sao? Vân Tố từng tổng kết, trong trường hợp có người bình thường ở cạnh, thì đối phương không thể mở không gian dị thường với cô ấy. Cô và Vân Tố trước đây đã từng ở riêng với nhau nhiều lần, cũng chưa từng gặp chuyện gì.
Dấu chấm hỏi lớn nhất xuất hiện, nặng nề đè lên đầu Chung Yểu, không thể giải thích, cũng không thể phớt lờ.
Tuy nhiên, chưa kịp suy nghĩ, tiếng gõ cửa giục giã lại vang lên. Lần này lại là một giọng nói khác.
"Vân Tố!" Giọng nói của Lâm Thương Thương vang lên từ bên ngoài cửa, giọng điệu đầy lo lắng, "Hai người có sao không? Vừa nãy tôi thấy cậu bé ở tầng trên chạy xuống với vẻ mặt hoảng hốt, nói là hai người gặp chuyện. Vân Tố! Vân Tố mở cửa ra đi, tôi biết cô ở bên trong."
"..."
Hai cô gái im lặng nhìn chiếc cửa chống trộm đang reo không ngừng, trong vẻ mặt kinh hãi, lặng lẽ xuất hiện thêm vài phần bất lực.
Một lúc sau, Chung Yểu cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng, hạ thấp giọng nói:
"Anh ta có bị ngốc không?
"Giả giọng như vậy, ai mà tin được chứ!"
Hơn nữa có thể nói chuyện có logic một chút không? Anh trai cô, tại sao lại gọi thẳng tên Vân Tố vậy?
Vân Tố lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu, dường như không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Dừng lại một lúc, cô ấy mới nói nhỏ:
"Có lẽ... Đúng là hơi kém thông minh thật."
Phải thừa nhận sự thật này khiến cô ấy hơi khó khăn. Dù sao cô ấy cũng đã bị kẻ kém thông minh ở bên ngoài giết chết tám lần. Nói chính xác là bảy lần, vì lần thứ tám là do cô ấy tự mình nhảy lầu.
Tuy nhiên, sau một hồi ồn ào, bầu không khí căng thẳng dường như đã giảm đi không ít. Chung Yểu thậm chí còn lấy hết can đảm, chủ động tiến lại gần khóa cửa thông minh để xem thử.
Không ngoài dự đoán, ngoài hành lang trống trải, cô không nhìn thấy gì cả.
Vô thức hít sâu một hơi, cô lại cẩn thận lùi về bên cạnh Vân Tố, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:
"Nếu chúng ta trực tiếp mở cửa, sau đó lao ra ngoài. Em thấy có khả thi không?"
Vân Tố không nghĩ ngợi gì mà lắc đầu.
"Không thể lao ra ngoài được." Cô ấy khẳng định, "Không gian bên ngoài là giả. Cho dù có lao ra khỏi cửa, thì ngay trước khi bước qua ngưỡng cửa, vẫn sẽ bị kéo trở lại trong nhà."
"Âm hiểm thế sao?" Chung Yểu cau mày, "Vậy thì cánh cửa này có ý nghĩa gì?"
Vân Tố khẽ lắc đầu. Cô ấy cũng không biết tại sao. Nhưng ít nhất theo như hiện tại, cách để phá vỡ không gian này, chỉ có hai cách là tấn công bằng gương và tháo tim.
Còn về loại cửa có khóa này, theo cô ấy thấy, không bằng nói là "lối ra vào", mà là một loại vách ngăn, một loại thứ đại diện cho biên giới của không gian dị thường.
"Tóm lại... Đừng mở cửa, chắc là được rồi."
Dừng lại một chút, cô ấy lại lên tiếng, ôm chặt chiếc gương trong tay.
"Lúc ở nhà Kiều Đăng Chí em cũng từng gặp trường hợp này. Chỉ cần không mở cửa là được."
Thấy cô ấy nói chắc chắn như vậy, Chung Yểu cũng không nói gì nữa, cô dựa sát vào Vân Tố, căng thẳng nhìn cánh cửa đang reo không ngừng trước mặt.
Không lâu sau, giọng nói của Lâm Thương Thương lại thay đổi, biến thành giọng nói của một người phụ nữ xa lạ. Vang lên vài lần, lại chuyển thành giọng nói của đàn ông. Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, như Vân Tố đã nói. Tiếng động bên ngoài, cuối cùng cũng dần dần biến mất.
Cùng với đó, khóa cửa xung quanh cũng trở lại bình thường.
Hai cô gái nhìn nhau, lúc này mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Vân Tố đặt gương và cây nặn mụn xuống, mắt đỏ hoe mở tủ lạnh, cố gắng tìm kiếm một chút ấm áp trong không gian ba độ C, Chung Yểu thuận tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, càng nghĩ càng thấy sai sai.
"Vậy tại sao lần này hắn ta lại có thể tạo ra không gian không khóa?" Cô không nhịn được hỏi, "Chị ở cùng em, lẽ ra là không được chứ?"
Chẳng lẽ lý thuyết cơ bản của họ sai? Người bình thường không phải là trở ngại khiến đối phương không thể mở không gian dị thường?
"Chắc là không phải đâu?" Vân Tố cầm một túi sữa chua que đi ra khỏi bếp, khẳng định nói, "Trước khi gặp mọi người, em luôn dùng cách này để bảo vệ bản thân, chưa từng gặp chuyện gì."
Nói xong, cô ấy nhai sữa chua que hai cái, lại như thể nghĩ đến điều gì đó, nhìn sang Chung Yểu: "Nhưng nghĩ theo một cách khác, liệu có phải là cách làm của em không sai, mà là do thân phận của chị..."
"Không thể nào." Chung Yểu lắc đầu, "Chị trưởng thành lâu rồi."
"Trước khi chết lần đầu tiên, em cũng không biết là mình có thể sống lại nhiều lần." Vân Tố đi đến, đưa sữa chua que cho Chung Yểu, "Hay là đợi chị Diệp Tâm về, hai người xác nhận lại xem sao. Cũng có thể giống như anh của chị nói, hai người có kháng thể mạnh. Nhưng có lẽ trong mắt đối phương, hai người cũng giống như bọn em?"
Vậy thì cũng không hợp lý chứ? Trước đây hai đứa tôi ở cùng nhau cũng không sao mà?
Chung Yểu dùng miệng ngậm lấy sữa chua que, có vẻ vẫn còn hoang mang. Nghĩ lại cô cũng thấy hơi sợ, may mà không có chuyện gì xảy ra, dù sao thì họ cũng không mở cửa.
"Không biết là quy tắc vớ vẩn gì, cứ nhất thiết phải gõ cửa... Chỉ khi vào nhà hắn ta mới làm vậy sao?"
Cô hơi tò mò hỏi Vân Tố để xác nhận, Vân Tố thực ra cũng không hiểu rõ lắm, do dự gật đầu: "Ít nhất là ở những nơi công cộng, hắn ta đều xuất hiện trực tiếp. Biết đâu cũng giống như ma cà rồng, không thể vào nhà riêng. Cần chủ nhà tự mình mở cửa hoặc mời vào mới được."
"..." Chung Yểu nghe vậy lại sững sờ, vội vàng hồi tưởng lại mấy tiếng cô đáp lại lúc nãy, xác nhận mình không nói bất kỳ lời nào như "mời vào", lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ lại cô lại thấy hơi sợ: "May mà cậu bé ở tầng trên đã nhắc nhở kịp thời, nếu không chị có thể thực sự ra mở cửa rồi."
Vân Tố sững sờ, trên mặt xuất hiện vài phần hoang mang, "Dương Dương? Cậu bé làm gì vậy?"
"Vừa nãy cậu bé đã ra hiệu ở bên dưới đấy." Chung Yểu vừa nói, vừa theo bản năng chỉ tay về phía cửa sổ phòng khách, "Hình như cậu bé thấy kẻ xấu đi lên, nên đã vội vàng giơ biển cảnh báo, may mà chị nhìn thấy."
Chỉ là không biết bây giờ cậu bé thế nào rồi. Đã chạy trở lại tòa nhà chưa? Cậu bé là người bình thường, kẻ chủ mưu kia chắc sẽ không làm gì cậu bé đâu.
Chung Yểu suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn không ngừng lo lắng, cô đang nghĩ xem nên lên lầu xác nhận như thế nào, thì ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt phức tạp của Vân Tố.
"Yểu Yểu, chị chắc chắn chứ? Vừa nãy chị thực sự nhìn thấy cậu bé đó sao?" Cô ấy nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo sự căng thẳng khó hiểu, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Chung Yểu, cô ấy càng rõ ràng nuốt nước bọt.
"Yểu Yểu, em không chắc có phải mình nhầm hay không. Nhưng theo như kinh nghiệm của em, khi bị mắc kẹt trong không gian dị thường, thì không thể nhìn thấy người bên ngoài không gian."
"..."
Chung Yểu dừng động tác nhai lại.
Sau đó cô bỗng nhiên "ồ" lên một tiếng, như thể hiểu ra.
"Không đúng, không đúng. Chị nhớ ra rồi, lúc đó chị nhìn thấy khóa cửa sổ."
Vừa nói, cô vừa nhanh chóng đứng dậy, đi về phía cửa sổ, vừa đi vừa nói:
"Trong không gian không khóa, chỉ có cửa chính mới có khóa, đúng không? Cho nên lúc chị nhìn thấy cậu bé đó, không gian dị thường chắc chắn chưa được mở, trên cửa sổ có khóa..."
Lời nói chưa dứt, cô đến bên cửa sổ, lời nói lại dừng lại.
Chỉ thấy cửa sổ phòng khách, không biết từ lúc nào, đã được mở hé ra.
Chung Yểu đứng sững người. Cô rất chắc chắn, vừa nãy cô chỉ mở khóa, nhưng tuyệt đối không mở cửa sổ.
Gần như cùng lúc đó, giọng nói của Vân Tố lại vang lên bên tai cô, trong giọng nói bỗng nhiên mang theo chút run rẩy:
"Cái đó, Yểu Yểu, hình như có thứ gì đó ở ngoài cửa sổ. Có thứ gì đó... Đáng sợ..."
Cô ấy không nhìn thấy, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được. Cảm giác áp lực quen thuộc, từng mang đến cho cô ấy vô số cơn ác mộng.
Cũng vào lúc này, hai người cuối cùng cũng nhớ ra, lời nói của Phương Diệp Tâm về khóa cửa trong "không gian không khóa".
Trong không gian này, chỉ có một nơi có khóa, chính là lối ra vào được thiết lập sẵn.
Nhưng cô ấy thực sự chưa từng nói, "lối ra vào" có khóa chỉ có một cái, cũng không nói cửa sổ không tính.
Như thể hiểu ra điều gì đó, sắc mặt của Chung Yểu lại trắng bệch, theo bản năng cô nắm lấy cánh tay của Vân Tố, kéo cô ấy ra sau lưng mình, bắt đầu liên tục lùi về phía cửa ra vào.
Chưa từng có cậu bé nào cả.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra. Người ở dưới lầu, người ở bên ngoài cửa, đều là "hắn ta".
Ngay từ đầu, họ đã rơi vào trò chơi "núi tuyết" do hắn ta dựng lên. Cho dù cho rằng bên nào là ma, thì cũng sẽ tạo cơ hội cho bên kia.
Khe hở cửa sổ bắt đầu mở rộng thêm, như thể đang bị ai đó dùng sức kéo ra từ bên ngoài. Chung Yểu nín thở. Cô lập tức đẩy Vân Tố chạy về phía cửa, tuy nhiên, ngay khoảnh khắc lao ra khỏi cửa, cô mới nhận ra, mọi chuyện đã muộn.
Hai người chạy ra khỏi cửa, nhưng ngay sau đó lại quay trở lại phòng khách.
Cửa sổ đã được mở toang, từ góc nhìn của Vân Tố, có thể rõ ràng nhìn thấy những đường nét màu xanh lá cây leo lên bệ cửa sổ.
Ánh mắt của Chung Yểu lại rơi vào cánh cửa bếp bên cạnh.
Lúc này cô mới phát hiện, không biết từ lúc nào, khóa cửa trên đó lại biến mất.
Cùng lúc đó.
Trước cửa đồn cảnh sát.
"Cái đó... Diệp Tâm?"
Lâm Thương Thương do dự nhìn Phương Diệp Tâm đứng bên cạnh. Kể từ khi lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua tin nhắn của Chung Yểu, sắc mặt của cô ấy liền trở nên khó coi.
Và sự bất an này, sau khi cô ấy cố gắng gọi điện cho Chung Yểu nhưng không thể liên lạc được, lập tức tăng lên gấp bội.
"Không sao chứ?" Anh ta lo lắng hỏi, "Hay là anh trở về xem thử."
"Cùng về đi." Phương Diệp Tâm mím môi, nhanh chóng quyết định, nhét tờ giấy trong tay vào lòng Kiều Đăng Chí, xoay người chạy về phía bãi đỗ xe.
Lâm Thương Thương vẫn chưa nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, anh ta theo bản năng chạy theo, chạy đến bên xe, chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã bị ánh mắt của Phương Diệp Tâm dọa cho ngoan ngoãn chui vào ghế lái. Trước khi vào, anh ta còn theo bản năng giơ hai tay lên.
Hành động thuần thục và nhanh nhẹn, nếu không biết còn tưởng Phương Diệp Tâm đang cầm hung khí trong tay.
Chiếc xe là do họ lái đến đây lúc ra ngoài, bởi vì sau đó họ còn định đi khảo sát địa hình ở những công viên gần đó, có xe sẽ thuận tiện hơn. Lý do mà sau khi đến đây lại mất nhiều thời gian như vậy, một phần là vì phải tìm chỗ đỗ xe tạm thời.
Ghế sau vang lên hai tiếng "ầm ầm", Phương Diệp Tâm cũng nhanh chóng chui vào, ngồi bên cạnh là Kiều Đăng Chí với vẻ mặt hoang mang nhưng vẫn cố gắng theo kịp nhịp điệu. Lâm Thương Thương liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi:
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì thế Diệp Tâm? Có liên quan đến bức thư đó không?"
"Ừm." Phương Diệp Tâm vội vàng đáp, đưa tay lên vuốt tóc, "Hy vọng là em nghĩ nhiều, nhưng vẫn nên trở về ngay thôi."
Kiều Đăng Chí tò mò nhìn cô một cái, thuận tay mở bức thư trong tay ra:
"Rốt cuộc là trong này viết gì thế? Thật lòng mà nói, tôi cũng không hiểu lắm..."
Nói chính xác, là hiểu được một nửa. Ví dụ như cái hội game đó, anh có thể đoán được, chính là chỉ những người bất bình thường như họ. Cái gọi là "trao đổi trực tuyến", rất có thể là chỉ những đường nét màu xanh lá cây kỳ lạ kia.
Còn có một số lời giải thích mơ hồ về cách diễn đạt của mình, thực ra là đang nói về sự hạn chế trong việc diễn đạt, đặc biệt là câu "nói ngược". Kết hợp với câu đầu tiên, gần như có thể xác định được.
"Tôi không thể nhìn thấy tương lai" - Tôi có thể nhìn thấy tương lai.
Người viết bức thư này, sở hữu năng lực dự đoán, không sai vào đâu được.
Vấn đề là đoạn "anh Cường" phía sau... Điều này khiến người ta hơi khó hiểu.
Kiều Đăng Chí cam chịu bắt đầu đọc lại bức thư lần thứ hai, tiện thể thốt lên một câu.
Phương Diệp Tâm nhìn anh một cái, rất trực tiếp nói: "Anh thử thay ‘anh Cường’ bằng kẻ chủ mưu xem sao."
Kiều Đăng Chí: "?"
Ồ, khoan đã… Đúng rồi.
Suy nghĩ kỹ lại, cuối cùng anh cũng hiểu ra.
Người đó thậm chí còn cố tình lái xe tông người, rõ ràng là nhắm vào kẻ chủ mưu. Chứng tỏ anh ta đã biết sự tồn tại của kẻ này. Mà trong thư, lại vừa hay lấy "cái chết của anh Cường" làm lý do để anh ta đến đây, mối quan hệ tương ứng giữa hai người họ, không cần phải bàn cãi.
Theo suy nghĩ này, Kiều Đăng Chí nhanh chóng lướt qua bức thư một lần nữa, không khỏi cau mày: "Khoan đã, cái chết của anh Cường…"
"Trong tương lai." Phương Diệp Tâm dựa lưng vào ghế.
Lần này Kiều Đăng Chí thực sự hiểu rồi. Nhìn lại toàn bộ bức thư, cảm nhận lập tức trở nên khác biệt.
[Rất xin lỗi, lần này tôi không thể kịp tham dự đám tang của anh Cường rồi.] - Rất xin lỗi, lần này tôi không thể kịp tham gia hoạt động tiêu diệt kẻ chủ mưu rồi.
[Dù vậy, vẫn có người trong hội không bỏ rơi tôi, mạnh mẽ bước vào cuộc sống của tôi... buộc tôi phải bước đi một bước chưa từng có] - Tôi sống an nhàn, nhưng lại vô cớ gặp họa sát thân, không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm cách đối phó với hắn ta.
[Chính là người đàn ông khiến chúng ta quen biết nhau theo cách này hôm nay, anh Cường.] - Kẻ chủ mưu kia, chính là kẻ thù chung của chúng ta bây giờ.
[Và theo như tôi biết, ít nhất anh ấy đã kết thành tình bạn thắm thiết với ba thành viên.] - Hắn ta đã giết chết ít nhất ba người.
Điểm này thực sự trùng khớp với suy đoán của Phương Diệp Tâm.
Cũng như, câu nói khiến người ta phải chú ý nhất.
[Và, tôi rất đau lòng về cái chết của anh Cường, nhưng tôi sẵn sàng chấp nhận kết quả này. Bởi vì anh Cường đã chết vì chúng ta, anh ấy không chết, thì người chết sẽ là người khác. Mong mọi người cũng có thể an ủi bản thân như vậy.] - Tôi rất đau lòng vì phải làm như vậy, nhưng không còn cách nào khác. Kẻ chủ mưu kia nhắm vào tất cả chúng ta, hắn ta không chết, thì chúng ta sẽ phải chết. Mong mọi người hãy chuẩn bị tâm lý.
Đây nào phải là thư.
Đây rõ ràng là thông báo âm mưu giết người.
Kiều Đăng Chí âm thầm hít một hơi, quay lại đọc lại nội dung phía trước, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
"Nhìn thấy ưu điểm của chúng ta... Chờ đã, ý anh ta là, kẻ chủ mưu đó, có năng lực nhận diện và theo dõi chúng ta?" Anh không nhịn được hỏi, "Cho nên kẻ đó mới có thể luôn bám theo Vân Tố?"
"Tôi đoán là vậy."
Lúc này, xe của họ vừa mới đi ra khỏi bãi đỗ xe, đang xếp hàng chờ qua cửa. Phương Diệp Tâm vừa tiếp tục nhìn về phía trước, vừa trả lời: "Hơn nữa đừng quên, kẻ đó còn có một chiếc laptop bảo bối."
Cô có lý do để nghi ngờ, "nắm bắt ưu điểm" trong thư, rất có thể là nghĩa đen. Kẻ đó có thể dùng laptop để nắm bắt hành tung của họ, và biết đâu trên màn hình laptop của hắn ta, họ chính là những chấm sáng nhỏ bé, di chuyển.
"Vậy "hội trưởng" là chỉ ai?" Ánh mắt của Kiều Đăng Chí lướt đến nửa sau của tờ giấy, anh không nhịn được cau mày, "Ở Nam Thành còn có người khác sao?"
Hơn nữa theo như miêu tả, năng lực của "hội trưởng" còn mạnh hơn tất cả mọi người, ánh sáng phát ra cũng vậy, thậm chí còn mạnh đến nỗi có thể che lấp người khác.
"Ờ..." Phương Diệp Tâm nghe vậy, lại hiếm khi do dự một chút, mím môi rồi mới nói, "Về câu hỏi này... Nói trước nhé, có thể là tôi tự mình đa tình."
Cô nhìn Kiều Đăng Chí, giọng nói trầm xuống: "Nhưng tôi cảm thấy, hội trưởng mà anh ta nói, không phải là tôi thì là anh. Xác suất là tôi cao hơn."
"..."
Kiều Đăng Chí khó tin há miệng: "Không, khoan đã... Sao cô lại nghĩ như vậy?"
"Đoán thôi."
Thấy thanh gác phía trước cuối cùng cũng được nâng lên, chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên đường, lúc này Phương Diệp Tâm mới chuyển ánh mắt trở lại điện thoại, tăng tốc độ nói:
"Anh nghĩ xem, người viết bức thư này, biết rõ mình có thể sẽ chết mà vẫn cố tình chạy đến đây, không thể nào là đặc biệt đến tông xe chứ. Hơn nữa nhìn từ cách diễn đạt của anh ta, có thể thấy anh ta cũng rất bất lực với việc phải vào đồn cảnh sát."
Tông xe thực sự là cố ý, nhưng toàn bộ sự việc này, giống như là nảy ra ý tưởng tạm thời, là một chiến lược cứu nguy trong lúc cấp bách sau khi phát hiện ra hành tung của kẻ chủ mưu.
Mà lần đầu tiên anh ta bị bắt là vào ngày 1 tháng Hai, ngay gần chung cư Thiên Tinh Uyển. Chứng tỏ lúc đó anh ta đã tìm đến đây rồi. Vậy anh ta đến đây làm gì?
Trong thư đã viết rất rõ ràng rồi. Anh ta biết ở khu vực này có đồng loại sinh sống, hơn nữa còn muốn liên kết với họ, cùng nhau giải quyết vấn đề lần này.
Mà trong số những đồng loại sống ở đây, nhất định có một người, chính là "hội trưởng" mà anh ta nói. Bản thân anh ta cũng biết rõ, người sẽ đến lấy thư, chỉ có thể là đồng loại ở chung cư Thiên Tinh Uyển đang bị kẻ chủ mưu vây hãm lúc đó. Vì anh ta đã đặc biệt đề cập đến giả thuyết "có thể cậu đã tìm thấy anh ấy rồi" trong thư, chứng tỏ phạm vi hoạt động của hội trưởng cũng ở gần đây, rất có thể là ở chung cư Thiên Tinh Uyển.
Mà cô và Kiều Đăng Chí, vừa hay đều phù hợp với hai điều kiện "bất bình thường" và "đã sống ở chung cư Thiên Tinh Uyển trước ngày 1 tháng Hai".
Nghĩ theo một cách khác, điều này cũng giải thích cho thắc mắc của Phương Diệp Tâm bấy lâu nay:
Sau khi Vân Tố đến chung cư này, đối phương không phải là không có cơ hội ra tay. Tại sao phải đợi đến ngày họ thiết kế bẫy Vân Tố, hắn ta mới cuối cùng ra tay?
Bây giờ nghĩ lại, có thể chính là vì sự tồn tại của "hội trưởng".
Vân Tố chạy vào chung cư, vừa hay chạy vào phạm vi ánh sáng của "hội trưởng". Cho nên đối phương không thể xác định vị trí của cô ấy từ xa, cũng không dám mạo hiểm ra tay. Hắn ta chỉ có thể điều khiển tên tàng hình hoạt động ở tòa nhà số tám, chờ đợi cô ấy xuất hiện rồi mới hành động.
Mà vào ngày họ bẫy Vân Tố, Vân Tố cuối cùng cũng xuất hiện. Đối phương lập tức tìm cơ hội ra tay, nhưng lại kéo cả Phương Diệp Tâm vào không gian dị thường.
Phương Diệp Tâm trước đây luôn cho rằng đối phương là cố ý, và rất kỳ lạ là hắn ta lấy sự tự tin ở đâu ra mà cho rằng có thể dùng AI ngu ngốc đó để giết chết hai người cùng lúc. Nhưng bây giờ nhìn lại, thực sự không thể nói chắc đối phương là cố ý hay vô tình.
Dù sao lúc đó cô đang ở trong tòa nhà, còn Kiều Đăng Chí thì ở cổng chung cư, cho dù ai là "hội trưởng", thì ánh sáng phát ra chắc chắn cũng có thể chiếu sáng đến màn hình laptop của kẻ chủ mưu kia. Hơn nữa Phương Diệp Tâm đã từng xác nhận với Vân Tố, lúc hai người họ đuổi theo nhau ở hành lang, xung quanh không có bóng dáng của tên tàng hình.
"Cho nên lúc đó, rất có thể kẻ đó chỉ biết Vân Tố chạy vào cầu thang bộ của tòa nhà số tám, nhưng vì bị ánh sáng của "hội trưởng" gây nhiễu, nên không biết tình hình cụ thể xung quanh Vân Tố... Cho nên muốn thử bắn bừa một phát cũng nên."
Chỉ là không may bắn trúng cô, gián tiếp khiến bản thân bị tông xe. Ngược lại còn lộ ra nhiều thông tin hơn.
Vừa nói, chiếc xe chậm rãi dừng lại ở một ngã tư, Phương Diệp Tâm nhìn đèn đỏ phía trước, vừa nói vừa khó chịu nhíu mày.
"Ừm... Nói như vậy, thực sự cũng hợp lý." Kiều Đăng Chí quan sát vẻ mặt của cô, vô thức cũng cau mày theo, sau đó suy nghĩ cúi đầu, "Nói như vậy, cũng không trách anh chàng lái xe ngược chiều kia lại đặc biệt chạy đến đây."
Vì tìm đồng loại là để liên kết, cho nên chắc chắn phải tìm người khiến người ta cảm thấy an toàn nhất trước. Điều này rất hợp lý.
Anh suy nghĩ như vậy, lén lút nhìn Phương Diệp Tâm một cái, lại nhanh chóng dời ánh mắt đi. Lâm Thương Thương đang lái xe không nhịn được hỏi:
"Vậy tại sao lại nói là xác suất là em cao hơn?"
"Vẫn là đoán thôi." Phương Diệp Tâm thở ra một hơi, ánh mắt lại rơi vào người Kiều Đăng Chí, "Anh có nghe nói chuyện về anh trai của cậu bé ở căn hộ 801 không?"
"..." Kiều Đăng Chí ngẩn người, theo bản năng nhìn sang Lâm Thương Thương đang lái xe, không ngoài dự đoán anh ấy cũng đang hơi nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe Phương Diệp Tâm nói.
"Được rồi, có vẻ Thương Thương đã kể cho anh nghe chuyện này rồi." Phương Diệp Tâm chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu ngay, cô cũng không cảm thấy bất ngờ. Dù sao thì Lâm Thương Thương, chính là kiểu người thích "chia sẻ dưa" như vậy.
Vì mọi người có mặt đều đã biết chuyện này, cho nên cô cũng không mất thời gian kể lại từ đầu, chỉ nhanh chóng nói ra vài từ khóa:
"Cậu bé ở căn hộ 801 cho rằng anh trai cậu bé có phép thuật."
"Thành tích học tập của anh trai cậu bé đột nhiên tăng vọt sau khi vào đại học. Hơn nữa vừa đi làm vừa học tập."
"Anh trai cậu bé rất năng động, ngoài công việc ra còn có thể làm thêm việc viết tiểu thuyết."
"Vài tháng trước, anh trai cậu bé đột nhiên muốn chuyển đến chung cư Thiên Tinh Uyển, hơn nữa còn chính xác dự đoán ngày giờ mình chết. Nhắc nhở một chút, đèn xanh rồi kìa."
"Cuối cùng, trong bức thư này có nói, anh chàng lái xe ngược chiều có năng lực dự đoán kia, từng nhắc nhở một người đi tìm "hội trưởng". Nhưng cuối cùng người đó lại chết."
Phương Diệp Tâm nói đến đây, dừng lại một chút. Kiều Đăng Chí liếc nhìn tờ giấy trong tay, suy nghĩ một lúc rồi tiếp nửa câu cuối: "Mà năng lực của người đó, rất có thể là dùng nhiều tài khoản và điều khiển."
"Tất cả đều ăn khớp với nhau." Phương Diệp Tâm thở ra một hơi, dựa lưng vào ghế, "Mà lúc đó, giữa tôi và anh, chỉ có tôi ở chung cư Thiên Tinh Uyển. Nếu tôi nhớ không nhầm, anh trai của cậu bé ở căn hộ 801 còn đặc biệt muốn mua căn hộ ở tòa nhà số tám."
"Có phải vậy không, Thương Thương?"
Phương Diệp Tâm thực ra không chắc chắn về câu cuối cùng, chỉ là có ấn tượng như vậy, nên cô nghĩ hay là xác nhận lại với Lâm Thương Thương.
"..." Lâm Thương Thương đang lái xe lại không trả lời.
Phương Diệp Tâm nhìn anh ấy một cái, cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức nghiêng người về phía trước, vừa định lên tiếng hỏi, thì thấy có người đang đi bộ qua đường phía trước, chiếc xe phanh gấp, khiến cô ngã ngửa ra sau.
"Thương Thương?" Lúc này Phương Diệp Tâm thực sự cảm thấy sai sai rồi, vội vàng gọi tên anh ấy.
"..." Đáp lại cô là sự im lặng càng thêm kỳ lạ của Lâm Thương Thương. Mãi một lúc sau, anh ấy mới nói với giọng điệu kỳ quái: "Chuyện đó, anh không sao. Anh chỉ là đột nhiên, nhớ ra một chuyện."
Phương Diệp Tâm cau mày, nghiêng người về phía trước, "Chuyện gì?"
"Ừm... Chính là hôm anh và Chung Yểu vừa mới đến đây, ngày 1 tháng Hai. Lúc đó anh xuống lầu mua trứng luộc đúng không. Lúc đó, anh gặp một người."
Lâm Thương Thương nhìn đường phía trước đã không còn ai đi bộ qua, vừa nhấn ga vừa nói trong sự toát mồ hôi hột: "Người đó nói đùa rằng hình xăm trên tay anh ta là ngày anh ta chết, còn nói là anh ta đang tìm người, một người chơi game giỏi, lại còn chơi một số môn thể thao ít người biết."
Game thủ nổi tiếng trên mạng kiêm người đã luyện tập parkour hai năm Phương Diệp Tâm: "..."
"Nhưng lúc đó anh ta lại mua căn hộ ở tòa nhà số bảy và tòa nhà số chín!" Thấy còn khoảng ba trăm mét nữa là đến chung cư, Lâm Thương Thương vừa tăng tốc vừa vội vàng nói, "Nếu anh ta thực sự là người dự đoán kia, thì anh ta phải biết em sống ở tòa nhà số tám chứ!"
Dù sao thì anh trai của cậu bé ở căn hộ 801 còn biết mua căn hộ ở tòa nhà số tám!
"Không, có lẽ còn có một khả năng khác." Kiều Đăng Chí suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên lên tiếng, "Chính là thực ra anh ta cũng không chắc chắn nội dung "dự đoán" của mình là hoàn toàn chính xác."
Đặt mình vào vị trí của anh chàng lái xe ngược chiều kia, chính là từng có người đến tìm anh ta giúp đỡ, anh ta dự đoán ngày giờ người đó chết và nơi ở của "hội trưởng", đáp án nhìn thấy lúc đó chính là "tòa nhà số tám". Nhưng một khoảng thời gian sau, người đó quả thực đã chết.
Anh ta lại không biết là do người nhà của đối phương làm hỏng việc, rất có thể anh ta cho rằng dự đoán của mình sai.
Cho nên lúc đến lượt anh ta đến tìm người, thì loại trừ đáp án sai là tòa nhà số tám trước. Hình như, có vẻ cũng hợp lý.
Chỉ là khiến anh chàng lái xe ngược chiều kia hơi đen đủi.
Liên tưởng đến việc trước đó không hiểu sao anh ta lại mai phục ở võ đường rồi bị bắt... Càng đen đủi hơn.
Kiều Đăng Chí thầm than trong lòng, bỗng nghe thấy một trận tiếng rung vang lên bên cạnh. Theo bản năng quay đầu lại, thì thấy Phương Diệp Tâm đang áp điện thoại vào tai, vẻ mặt như trút được gánh nặng:
"Tốt quá rồi, cuối cùng cũng gọi điện được. Tớ còn tưởng cậu..."
Lời nói chưa dứt, vẻ mặt cô bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Cái gì? Ồ... Ồ, được rồi. Họ sắp đến nơi rồi, tớ sẽ đến đó ngay, cậu đừng nghĩ nhiều. Cô ấy sẽ không sao đâu."
Cô gật đầu, cúp máy, toàn bộ quá trình không quá nửa phút. Kiều Đăng Chí luôn chú ý đến biểu cảm của cô lập tức lên tiếng: "Sao vậy? Thực sự gặp chuyện rồi sao?"
"Ừm." Phương Diệp Tâm vội vàng đáp, nghiêng người về phía trước, "Thương Thương, mở cửa cho em xuống đi. Em đi thẳng đến công viên."
"Hả?" Lâm Thương Thương đã giảm tốc độ chuẩn bị vào chung cư rồi, nghe vậy anh ta sững sờ, lập tức dừng xe.
Sau đó anh ta liếc nhìn Phương Diệp Tâm qua kính chiếu hậu, hơi lo lắng: "Công viên nào? Em tự mình đi sao?"
"Cái gần nhất ấy." Phương Diệp Tâm không do dự đáp, tự mình mở cửa xe, giọng nói nhanh nhẹn, "Lát nữa hai người trở về trước đi, Chung Yểu đang ở dưới lầu, hỏi cô ấy tình hình cụ thể."
Nói xong, lại là một tiếng "ầm", chưa để Lâm Thương Thương kịp phản ứng, cô đã đóng cửa xe, chạy nhanh ra ngoài.
Hai người còn lại nhìn nhau, lập tức nhấn ga, lái thẳng vào chung cư.
Đến bên ngoài tòa nhà, quả nhiên họ nhìn thấy Chung Yểu đang ôm cổ chân ngồi trước cửa tòa nhà số tám, bên cạnh là một cậu bé đang ngồi xổm, đi đến gần nhìn kỹ thì thấy lại là cậu bé ở căn hộ 801.
Nhìn tư thế ngồi của Chung Yểu từ xa, Lâm Thương Thương đã cảm thấy có gì đó sai sai, anh dừng xe rồi vội vàng chạy đến, quả nhiên thấy cô em gái đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
"Sao thế này?" Lâm Thương Thương lập tức ngồi xuống kiểm tra cổ chân cô, xắn ống quần lên, thì thấy nó đã sưng tấy lên rồi.
"Trời ơi, trật khớp rồi sao?" Kiều Đăng Chí đi theo phía sau, thấy vậy không khỏi cau mày, hỏi, "Vân Tố đâu?"
Chung Yểu cắn môi, cố gắng lên tiếng: "Lúc bọn em tách ra, cô ấy đang bị tên tàng hình đuổi theo, chạy về phía công viên."
Công viên... Kiều Đăng Chí lập tức nghĩ đến lời nói của Phương Diệp Tâm vừa nãy. Bên kia, Lâm Thương Thương đã thành thạo cõng Chung Yểu lên, đi vào tòa nhà.
Kiều Đăng Chí nhìn cậu bé đang im lặng đứng một mình, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh vẫn cảm ơn cậu bé, sau đó xoay người đuổi theo Lâm Thương Thương và Chung Yểu vào thang máy, lúc này anh mới biết được sự tình từ miệng của Chung Yểu.
Lúc đó họ bị mắc kẹt trong không gian không khóa, Vân Tố là người phản ứng nhanh nhất. Vì cô ấy có thể nhìn thấy đường nét màu xanh lá cây dưới chân của tên tàng hình, nên cô ấy nhanh chóng nắm bắt được tình hình.
Tên tàng hình đó vẫn chưa hoàn toàn vào nhà. Hắn ta vẫn đang chậm rãi leo cửa sổ.
Cho nên Vân Tố lập tức quyết định, gọi Chung Yểu lại, hai người phối hợp với nhau, dùng gương chiếu vào tên tàng hình đang leo cửa sổ, sau đó cầm cây nặn mụn, liên tục đâm vào gương.
Sau đó, cùng với tiếng la thét thảm thiết, không gian không khóa mà họ ở trong lại biến mất.
Nhưng họ cũng không dám ở lại trong nhà nữa. Đối phương đã có thể vào nhà rồi, ai biết được hắn ta có lại bẫy họ lần nữa hay không. Cho nên hai người không do dự, lập tức mở cửa chạy ra ngoài, lúc mở cửa thang máy, bên trong vừa hay có một gia đình đang chuẩn bị xuống lầu, họ đã tranh thủ đi nhờ xe.
Sau khi ra khỏi thang máy, đi về phía cửa ra vào, vì cùng đường với gia đình kia, cho nên cũng tương đối an toàn. Tuy nhiên, Vân Tố lại luôn có vẻ bồn chồn, hỏi ra mới biết, có một tên tàng hình, từ lúc họ ra khỏi thang máy, đã luôn bám theo phía sau.
Chung Yểu nghe vậy, tất nhiên cũng hơi lo lắng, vô thức bước nhanh hơn. Kết quả là vừa mới bước ra khỏi tòa nhà, cô bỗng nghe thấy Vân Tố kêu lên một tiếng kinh hãi, ngay sau đó cô cảm thấy lưng mình bị ai đó đẩy mạnh, chân trượt chân…
Chân trái giẫm mạnh xuống đất, cô mơ hồ nghe thấy tiếng "rắc".
Lúc đó Chung Yểu đã biết, xong rồi.
Trước đây cô từng bị gãy xương mắt cá chân, rất quen thuộc với cảm giác này. Quả nhiên, cơn đau kinh khủng nhanh chóng truyền đến từ cổ chân, cô cố gắng đứng thẳng dậy, nhưng phát hiện ra căn bản không thể đứng dậy được.
May mà vị trí cô bị ngã là ở bên ngoài tòa nhà, những người đi ra cùng lúc với cô đều chú ý đến tình trạng của cô, lập tức tụ tập lại, Chung Yểu vừa định trả lời, thì bỗng thấy Vân Tố bên cạnh đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, vẻ mặt sợ hãi và căng thẳng.
Ngay sau đó, như thể đã quyết tâm điều gì đó, cô ấy nắm chặt tay cô.
"Chị nói với chị Diệp Tâm, lát nữa đến công viên tìm em. Làm theo kế hoạch."
Vân Tố nhanh chóng nói xong một câu, sau đó đứng dậy, tiến đến chuông cửa, nhanh chóng bấm chuông căn hộ 801, gõ mạnh ba cái vào thiết bị đàm thoại, sau đó không do dự quay người chạy đi.
"Sau khi cô ấy rời đi, tôi liền từ chối lòng tốt của những người kia, sau đó gọi điện cho Diệp Tâm. Vừa mới cúp máy không lâu, cậu bé ở căn hộ 801 liền chạy xuống, nói là nhận được tín hiệu cầu cứu của anh trai. Tôi nghĩ chắc là do Vân Tố gõ cửa đàm thoại đấy."
Cậu bé cũng khá có trách nhiệm, thấy cô không thể đứng dậy, liền luôn ở bên cạnh chăm sóc, còn nói là sẽ giúp cô gọi xe cấp cứu.
Vấn đề là bây giờ cô không dám di chuyển, sợ thực sự bị đưa đi bằng xe cấp cứu, khi Phương Diệp Tâm họ trở về lại phải mất thời gian tìm cô.
Cho nên cô đã từ chối lòng tốt của cậu bé, cố chịu đựng ngồi chờ ở cửa, chờ đợi cho đến khi Lâm Thương Thương họ trở về.
Nói đến đây, Chung Yểu vẫn còn chút lo lắng, cô hỏi thăm tình hình của Phương Diệp Tâm. Biết cô ấy đã chạy đến công viên, cuối cùng cô cũng yên tâm hơn một chút.
Bên kia, Kiều Đăng Chí như thể nghĩ đến điều gì đó, vội vàng ấn thêm một cái trên bảng điều khiển thang máy, thay đổi điểm đến thành tầng mười.
"Nếu muốn làm theo kế hoạch, thì cứ đến nhà tôi luôn đi." Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Lâm Thương Thương bên cạnh, anh vội vàng bổ sung thêm một câu, "Dụng cụ lấy máu và đạo cụ đều ở nhà tôi. Hơn nữa nhà tôi cũng có hộp cứu thương và xe lăn."
"..."
Sao lại có cả xe lăn?
Hai anh em nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hoang mang trong mắt đối phương. Nhưng trong tình huống hiện tại, rõ ràng không phải là lúc để thắc mắc về vấn đề này.
"Vậy thì... Tức là kế hoạch được đẩy lên trước thời hạn, đúng không?"
Lâm Thương Thương điều chỉnh tư thế của Chung Yểu trên lưng, bất an hít sâu một hơi, sắp xếp lại một lần nữa:
"Tức là, bây giờ chúng ta sẽ đến nhà anh, trói anh lại, sau đó mang theo máu của anh đến công viên tìm người."
"Đúng vậy." Kiều Đăng Chí gật đầu, cũng có vẻ hơi căng thẳng, "Nhưng bây giờ Chung Yểu không thể di chuyển được, cho nên chỉ có thể nhờ vào anh thôi."
"..." Áp lực, đột nhiên trở nên lớn hơn.
"Mà nói chuyện này, nhà anh chắc là có đồ để trói người chứ?" Anh nghĩ nghĩ rồi hỏi lại, "Hừm, nhưng mà trói thế nào nhỉ? Đột ngột quá, tôi chưa kịp học."
"Không biết, tôi cũng chưa từng làm bao giờ." Kiều Đăng Chí nhanh chóng trả lời, "Nhưng tôi đại khái biết cách trói. Về nhà thử xem sao."
"..."
Hai người bên cạnh lại nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Kiều Đăng Chí coi như không thấy, nhắm mắt hít sâu một hơi, bước ra khỏi thang máy trước.
"Đừng hỏi tôi học ở đâu, tôi không muốn nhắc đến chuyện này, cảm ơn."
Bên kia.
Trong công viên nhỏ cách chung cư khoảng ba trăm mét.
Phương Diệp Tâm chạy nhanh vào trong, suýt chút nữa đâm vào một bác gái đang đi dạo. Vừa xin lỗi vừa nhanh chóng rời đi, ánh mắt cô quét qua bãi cỏ hai bên liên tục, tim đập thình thịch.
Công viên này là nơi gần chung cư nhất, lượng người qua lại cũng nhiều nhất, ngay cả khi bây giờ là ngày làm việc, vẫn có không ít người già và trẻ em đi dạo ở trong đây.
Cho nên, đối với họ mà nói, đây không phải là nơi thích hợp nhất để thực hiện kế hoạch. Nhưng lại là lựa chọn duy nhất hiện tại.
Chỉ là không biết bây giờ Vân Tố thế nào rồi. Nếu may mắn, thì lượng người đông đúc ở công viên này lại mang đến cơ hội thoát thân cho cô ấy, chỉ sợ là không may mắn như vậy.
Một màu xanh lá cây kỳ lạ bỗng nhiên lọt vào tầm mắt. Phương Diệp Tâm cúi người xuống, thì thấy trên bậc thềm đá trước mặt, có vài đường nét màu xanh lá cây đang leo lên trong im lặng.
Chỉ sợ là không may mắn, còn chưa kịp đợi cô ấy, đối phương đã tìm được cơ hội, nhốt cô ấy vào không gian dị thường.
Nhắm chặt mắt, Phương Diệp Tâm không cho phép bản thân do dự.
Hít sâu một hơi, cô trực tiếp vươn tay chạm vào những đường nét xanh lá cây kỳ quái kia.