Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Vân Phàm tiểu huynh đệ, cám ơn ngươi! Liệt Nha của ta, tất nhiên là tốt lắm!"
Đại hồ tử vỗ vỗ chân liệt nha khuyển, cười to nói: "Tiểu huynh đệ nói không sai! Không lợi hại thì làm sao chứ, Liệt Nha là tiên linh đầu tiên của ta, là đồng bạn vĩnh viễn của ta! Huống chi, Liệt Nha hiện tại đang trong thời kỳ còn nhỏ, chưa chắc không có khả năng tiến hóa , nói không chừng, sau này ta có thể giống như Thương Minh cung phụng như vậy, đem Liệt Nha tăng lên tới tam tinh, đến lúc đó muốn tiền có tiền, muốn mỹ nhân có mỹ nhân. . . Hắc hắc hắc ~~~ ha ha ha!"
Đại hồ tử dường như đã nghĩ thông suốt điều gì, trở nên tỉnh táo thoải mái cười to, dẫn tới tiểu thương chung quanh cảm thấy khó hiểu.
"Hồ Tử ca, ngươi đang cười cái gì vậy?"
"Đúng vậy Hồ Tử ca, chẳng lẽ đang nhớ tới cô nương nào sao? Nhìn ngươi cười kiểu đó, thật sự là quá mức phóng đãng."
"Ta có thể làm chứng, lần trước tại Bách Hoa lâu, Hồ Tử ca cũng cười y như vậy đó."
"Có thật thế không? Hồ Tử ca thật uy vũ a!"
"Ha ha ha ~~~ "
"Biến đi! Đám khốn khiếp các ngươi, bình thời ăn của ca, dùng của ca, bây giờ lại dám châm chọc ca, các ngươi có biết xấu hổ hay không? Mới vừa rồi ca ca ta đốn ngộ, là đốn ngộ có được hay không!"
"Phải phải phải, có lẽ ngộ đến mỹ nữ đúng không."
"Ha ha a ~~~ "
Mọi người lại cười đùa ầm ĩ một phen, đại hồ tử cũng lười không muốn giải thích nhiều.
. . .
"Tiểu huynh đệ, có chút việc ta vẫn chưa rõ ràng. . ."
Đại hồ tử vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tất cả mọi người gọi ta Hồ Tử ca, tại sao ngươi lại gọi ta là đại thúc, chẳng lẽ thoạt nhìn ta rất giống đại thúc hay sao?"
"Không giống lắm. . ."
Nghe được những lời này của Vân Phàm, đại hồ tử cảm giác tâm tình sảng khoái rất nhiều. Chẳng qua là khi hắn nghe được câu nói kế tiếp của Vân Phàm, nhất thời cảm thấy cả người ngây ra.
"Không giống lắm. . . mà vốn chính là như thế! Mộc gia gia đã nói, hồ tử mà râu mép càng nhiều, tuổi tác càng lớn, ngươi nhìn ngươi xem, râu mép dài như thế, tất nhiên ta phải gọi ngươi là đại thúc, nếu không để Mộc gia gia bọn họ biết được, sẽ nói ta không có lễ phép."
"Ặc!"
Vân Phàm thẳng thắn, làm cho đại hồ tử có chút khó lòng tiếp nhận, mặc dù hắn biết đối phương đơn thuần nói ra sự thật, nhưng. . . chuyện này có vẻ rất khó nghe!
". . ."
"Làm sao vậy đại thúc, tại sao mặt ngươi có chút đen vậy? Là trong người cảm thấy không thoải mái hay sao?"
"Không, ta. . . ta không sao, ta rất tốt."
Đại hồ tử nội tâm không yên, còn tiếp tục muốn cãi nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn ta xem. . . Ta là nam nhân phải không? Ta đường đường là một đại lão gia, râu dài không phải chuyện rất bình thường hay sao?"
"Đại thúc ngươi đương nhiên là nam rồi, nữ có thể có râu hay sao chứ?"
Vân Phàm thật tình đánh giá đại hồ tử một hồi, tựa hồ đang nghi ngờ, tại sao đối phương lại hỏi hắn một vấn đề kỳ quái như thế, thật sự là quá. . . Ách, Mộc gia gia dùng từ gì để nói tới nhỉ? Nga! Đúng rồi, chính là quá mức không văn hóa, đây cũng là thường thức cơ bản nhất mà.
"Coi là. . . Quên đi, coi như ta không nói gì cả, ngươi thích gọi như thế nào thì gọi, hoàn toàn không cần để ý tới ta."
Đại hồ tử đầu đầy hắc tuyến rối loạn, đã không còn hơi sức tranh cãi nữa. Thôi đi, chính mình đường đường là một vị tiên linh sư, chẳng những bị một tiểu oa nhi chưa đủ lông đủ cánh dạy dỗ, còn bị đối phương nhìn với ánh mắt coi thường, quả thực là con bà nó quá mức mất mặt.
Xem ra, sau lần này ra ngoài, nhất định phải nhớ xem kỹ ngày giờ mới được!
. . .
————————————
Bóng đêm mông lung, tinh quang nhè nhẹ rải trên mặt đất.
Một khu đất rừng trống trải, lộ ra một chút ánh lửa.
. . .
"Các vị huynh đệ, không ngừng đi đường mấy ngày qua, ta biết tất cả mọi người đã cực khổ rồi, cho nên khuya hôm nay thay phiên canh gác nghỉ ngơi một chút, sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục lên đường. Bất quá, một đoạn đường cuối cùng này, mọi người đều phải nâng cao tinh thần, ngàn vạn lần đừng để lật thuyền ngay trong giây phút cuối, đã nghe rõ ràng chưa."
"Nghe rõ rồi!"
"Không thành vấn đề, Hồ Tử ca yên tâm đi."
"Hồ Tử ca yên tâm."
. . .
"Háo tử, ngươi đi dàn xếp lục hành quy thật tốt, thuận tiện cho chúng ăn."
"Đã biết rồi, Hồ Tử ca."
"Ngưu nhị, ngươi tìm mấy người, đến phụ cận bố trí chút cảnh giới, chia ra đặt cạm bẫy."
"Được rồi Hồ Tử ca, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
. . .
Đừng xem đại hồ tử bình thời vừa nói vừa cười, chỉ khi nào nói chuyện công việc, cả người tựa như biến đổi bộ dáng, mà những người khác cũng cẩn thận tỉ mỉ thi hành công việc mà đại hồ tử giao cho, hiển nhiên vô cùng tin phục đại hồ tử.
Mà thừa dịp mọi người làm việc, Vân Phàm cũng không hề nhàn rỗi. Hắn kiếm củi nhóm lửa lên, cùng đại hồ tử cất tiếng chào, ngay sau đó hướng sâu trong rừng rậm chạy đi.
Rừng rậm tối đen như mực cũng không tạo thành quá nhiều trở ngại cho Vân Phàm, chỉ chốc lát sau, hắn đã bắt được ba con heo quay trở về thương đội. . . Tiếp theo, hắn đi tới bên dòng suối nhỏ, đem heo làm sạch sẽ, sau đó đặt trên giá nướng, cả quá trình hết sức gọn gàng, đại hồ tử thấy vậy cũng khẽ sững sờ, ngẩn người mà nhìn.
. . .
"Bùm bùm ~~~ "
Củi cháy bùng lên, ba con heo nướng vàng ươm.
Mà khi mùi thịt nướng thơm ngào ngạt lan ra , mọi người không chút lựa chọn ném lương khô trong tay qua một bên.
Có thịt nướng, làm gì có ai nguyện ý ăn mấy thứ khô khốc kia chứ?
Quả nhiên là thuật nghiệp có chuyên công a!
Nhìn Vân Phàm làm việc, đây mới gọi là chuyên nghiệp, đây mới gọi là thủ nghệ, thật không thể không nói, hắn quả thật đáng khen!
Kết quả là cả đám người vây quanh đống củi, ăn thịt nướng trò chuyện, thỉnh thoảng còn trêu đùa nhau mấy câu, đây chính là cuộc sống của bọn họ.
. . .
Sau khi ăn uống xong xuôi, mọi người liền tản đi.
Đại hồ tử đang chuẩn bị nằm xuống mặt đất, liền thấy Vân Phàm đi lên đỉnh một cây đại thụ bên cạnh, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một cái tượng điêu khắc còn chưa hoàn tất, chăm chú tạo hình, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Tiểu Phàm huynh đệ, ngươi tới trên cây làm gì vậy?"
"Nga, ta thích những địa phương cao một chút, có thể thấy được sao."
"Ách ~~~ sao không phải chỉ như vậy hay sao, có cái gì đẹp mắt đâu?"
"Lúc mẫu thân qua đời từng nói, nàng cùng phụ thân sẽ giống như sao trên trời như vậy, quan sát ta cùng muội muội, cho nên ta cũng phải thường xuyên quan sát bọn họ."
". . ."
Đại hồ tử bỗng nhiên trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
. . .
————————————
Cũng dưới phiến tinh không này, phảng phất hai thế giới bất đồng .
Mà lúc này, trong một thôn trang nhỏ cách xa vạn dặm, một lớn một nhỏ thân ảnh đang ngồi ở trong sân, lẳng lặng nhìn sao trên trời.
"Ngài thôn trưởng, ngài nói ca ca hiện tại đi đến nơi nào rồi?"
"Ta cũng không biết, ta nghĩ hắn đã tới nơi rồi sao, anh của ngươi di chuyển tương đối nhanh mà."
"Vậy ca ca sẽ không lạc đường chứ, gia gia ngươi không phải nói, thế giới bên ngoài thật rất to lớn hay sao."
"Nha đầu ngốc, anh của ngươi chính là thợ săn bản lĩnh nhất trong thôn, làm sao có thể lạc đường chứ? Yên tâm đi!"
"Nga, vậy có thể bị nguy hiểm hay không chứ? Gia gia ngươi từng nói thế giới bên ngoài rất nguy hiểm mà."
"Nha đầu ngốc, anh của ngươi lợi hại như thế, dĩ nhiên sẽ không có nguy hiểm!"
"Vậy thì chắc chắn là đã đến nơi rồi, ca ca rất lợi hại. . . Gia gia, có phải ca ca lúc này cũng giống chúng ta, đang ngắm sao trên trời chứ?"
"Phải, hẳn là vậy, anh của ngươi thích nhất là ngắm sao."
"Khanh khách khahcs, Mục Mục cũng đang ngắm sao đây, như vậy thật tốt !"
"Đúng vậy! Như vậy thật tốt ."
. . .
————————————
mTruyen.net