Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bất Diệt Thánh Linh
  3. Chương 6 : Ngộ quyền
Trước /412 Sau

Bất Diệt Thánh Linh

Chương 6 : Ngộ quyền

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sáng sớm hôm sau, mặt trời đỏ rực dần dần hiện lên ở phía chân trời.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, mọi người trong thương đội đã thức dậy từ sớm, tinh thần cũng càng thêm tỉnh táo.

Chẳng qua là so sánh với tâm tình thoải mái của mọi người, người kia lại cảm thấy trầm trọng rất nhiều.

...

Đêm qua đại hồ tử ngủ không ngon giấc, lăn qua lộn lại, trong đầu hiện lên là từng màn nói chuyện với Vân Phàm. Nhất là... hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bầu trời đầy sao mà rất nhiều người không bao giờ để ý, đối với một thiếu niên lại ẩn chứa nhiều ý nghĩa như vậy.

Đây là một thiếu niên chân thành thẳng thắn, đây là một thiếu niên tư tưởng rất đơn giản, có lẽ cử chỉ lời nói của hắn rất quê mùa, đôi khi nói chuyện quá mức chất phác, kiến thức đối với ngoại giới lại càng thiếu hụt, nhưng hắn chính là một thiếu niên thuần túy, lạc quan thoải mái, thật tình cố gắng, không cố ý che giấu, cũng không một lời dối trá.

Trong lòng đại hồ tử tràn đầy cảm khái, chính mình hành thương cũng nhiều năm, đi qua không ít địa phương, gặp qua không ít người, nhưng mà chưa từng có ai giống như Vân Phàm vậy, để cho tâm linh của hắn rung động đến thế. Hắn chợt nhận ra, chính mình tựa hồ càng ngày càng hiếu kỳ đối với thiếu niên này.

"Ta nói này Tiểu Phàm huynh đệ... Di! Người đâu rồi?"

Đại hồ tử đứng dậy ngắm nhìn chung quanh, lại không phát hiện được thân ảnh của Vân Phàm, thậm chí ngay cả đồng bạn trong thương đội cũng không có chung quanh.

"Con mẹ nó, người đâu rồi? Người nào chết hay sao mà như vậy?"

Đại hồ tử vội vàng nhìn về phía nơi xa, phát hiện mọi người đang vây quanh đống loạn thạch phía trước, không biết đang làm chuyện gì!

"Đám người kia, các ngươi làm trò gì vậy!"

Không suy nghĩ nhiều, đại hồ tử trực tiếp đi tới phía trước.

...

"Uy! Đám lười biếng các ngươi, chen lấn túm tụm ở đây làm trò khỉ gì thế? Không đi làm việc hay sao?"

"Hồ Tử ca, ngươi đã tới rồi sao, mau nhìn mau nhìn kìa..."

Đại hồ tử đá một cước vào trên mông Vương Tử Hạo, người sau cũng không tức giận, ngược lại hăng hái bừng bừng nhường đường cho hắn đi vào.

"A? ! Đây chẳng phải đang luyện Quân Thể quyền sao!"

Đại hồ tử nhìn theo ánh mắt của mọi người , chỉ thấy trên một chỗ đất trống trong rừng Vân Phàm thân hình tề động, một bộ quyền pháp đánh ra phong thanh vang dội, uy phong lẫm lẫm.

"Kỳ lạ thật, thì ra là tiểu tử này không chỉ là một thợ săn, còn là một võ giả, đúng là đã không nhận ra rồi!"

Đại hồ tử cười a a hai mắt nhìn chăm chú, hỏi Vương Tử Hạo bên cạnh nói: "Háo tử, ngươi thấy thế nào? Nhìn lâu như vậy , ngươi cảm thấy tiểu tử này luyện quyền thế nào?"

"Ặc, coi... coi như cũng được."

Vương Tử Hạo vừa mới trả lời, bên kia Ngưu Bằng châm chọc nói: "Coi như cũng được sao? Ta nói này háo tử, có phải hai con mắt của ngươi đã mù rồi hay không vậy, Tiểu Phàm huynh đệ quyền pháp sinh phong, huyết khí phủ khắp thân, rõ ràng là quyền pháp đạt đến hỏa hầu... Ngươi lại không biết xấu hổ nói là cũng được, không bằng ngươi đi lên cùng tiểu huynh đệ đánh vài chiêu xem thế nào? Hắc hắc hắc ~~~ "

"Ngưu nhị cẩu, ngươi đừng có mà đắc ý, có bản lãnh thì ngươi tới đánh đi...."

Vương Tử Hạo lần này thật sự không phản bác Ngưu Bằng, chẳng qua chỉ hậm hực nói: "Chúng ta đều là tiên đạo học đồ, không phải là võ đạo giả, căn bản cũng không thể mang ra so sánh với nhau được."

Quả thật, tiên đạo tuy được coi là vương đạo, nhưng trước khi trở thành tiên linh sư... Hoặc là nói, trước lúc có được tiên linh của mình, Vương Tử Hạo bọn họ bất quá chỉ coi là tiên đạo học đồ mà thôi, trừ thức tỉnh thiên phú cùng với biết được một chút thô thiển công phu quyền cước ra, cũng không mạnh hơn bao nhiêu so với võ giả bình thường. Rất đáng tiếc, thiên phú không thể coi là lực chiến đấu, cho nên, nếu như gặp gỡ võ giả giống như Vân Phàm đã luyện thành quyền pháp hỏa hầu, bọn họ đều cho rằng khó có thể thắng được đối phương.

Tiếng nói vừa dứt, Vương Tử Hạo trêu chọc nói: "Bất quá nói thật, tiểu tử này thật sựu rất chăm chỉ, đã ở chỗ này luyện một canh giờ rồi, chẳng lẽ hắn không biết mệt à? Nếu để cho đám võ sư trong Thương Minh nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng!"

"Nga! Ngươi nói tiểu tử này đã luyện quyền suốt một canh giờ sao?"

Nghe thấy đại hồ tử kinh ngạc, Vương Tử Hạo ra vẻ cảm khái nói: "Đúng vậy, tiểu tử này đã thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng, khi đó ta cùng mấy huynh đệ đúng lúc đang canh gác, liền đi tới chỗ này quan sát một chút, không nghĩ tới... Hắc hắc hắc, thật là một thiếu niên đầy nhiệt huyết!"

"Đúng vậy, thiếu niên chính là phải đầy nhiệt huyết và cố gắng như thế !"

"Di? Hồ Tử ca, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

"Khụ khụ, ta đang suy nghĩ, Thương Minh không phải thường xuyên chiêu thu thanh niên có tiềm lực ở khắp nơi sao, nếu như đem người này mời vào Thương Minh, có lẽ là lựa chọn không tồi đâu. Ha ha ha ~~~ "

Người khác có lẽ không hiểu rõ, nhưng đại hồ tử là tiên linh sư tự nhiên có ánh mắt sắc bén hơn người.

Theo hắn, Vân Phàm Quân Thể quyền, không chỉ đơn giản là luyện đến hỏa hầu. Theo hắn được biết, Quân Thể quyền vốn là luyện thể thuật mà đế quốc quân nhân phải tập luyện, từng chiêu từng thức đều được sáng tạo để giết địch, không sinh thì tử, chỉ có tiến mà không lùi, cho nên muốn muốn luyện được bộ quyền pháp này thật tốt, phải có quyết tâm sắt đá cùng với nghị lực dù chết cũng không hối tiếc.

Mà trạng thái Vân Phàm biểu hiện ra, chính là tinh khí bộc phát, thần hình tương hợp, trong quyền pháp hiển lộ ra một tia khí thế yếu ớt, mặc dù rất yếu ớt , lại là khí thế quang minh chánh đại, hết sức chân thành như một.

Khó có thể tưởng tượng, một thiếu niên tuổi chỉ mười lăm mười sáu, lại có thể luyện thành được quyền pháp như thế, đây tuyệt đối không phải vấn đề thiên phú. Người giống như vậy, cho dù không phải tiên linh sư, thành tựu sau này cũng sẽ không kém cỏi, đại hồ tử tự nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.

...

"Hồ Tử ca, mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta có xuất phát luôn không?"

Nghe được phía sau có người kêu gọi, Ngưu Bằng lúc này mới nhớ tới chuyện chính, vội vàng nói: "Hồ Tử ca, để ta đi gọi Tiểu Phàm huynh đệ."

"Đừng!"

Đại hồ tử ngăn cản Ngưu Bằng, thật tình suy nghĩ một chút: "Bỏ đi, để cho mọi người đợi một chút đã, tối nay chúng ta lên đường cũng được."

"Chuyện này..."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong chốc lát cũng không biết phải làm gì, bọn họ thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu được, đại hồ tử bình thời nói một không hai, hôm nay lại thay đổi tính nết hay sao.

Đại hồ tử cũng không giải thích quá nhiều , chẳng qua chỉ lặng yên nhìn Vân Phàm ở trong rừng.

Hắn cũng đã phát hiện ra, tiểu tử này căn bản không phải đang luyện quyền, mà là đang ngộ quyền.

Võ đạo ngộ quyền cùng tiên đạo đốn ngộ giống nhau, đều là chuyện tình chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, đây là một cái cơ duyên cực lớn. Ở trong tiên đạo thế giới, cắt đứt cơ duyên của người khác chính là điều tối kỵ, có tiên linh sư chính là vì chuyện như thế mà kết thành đại thù, không chết không thôi, cho nên đại hồ tử mới đưa ra quyết định chờ đợi một chút, không để cho người khác tới quấy rầy Vân Phàm.

...

...

"Hoắc!"

"Hoắc —— hoắc —— hoắc —— "

Quyền phong mạnh mẽ có lực, cước bộ trầm ổn linh hoạt.

Trong lúc nhất động nhất tĩnh, xu thế đường đường chính chính.

Cùng bình thời luyện quyền bất đồng, giờ phút này Vân Phàm chỉ cảm thấy cả người sướng khoái trước nay chưa từng có, càng luyện càng tinh thần, càng đánh càng có lực, giống như có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng đang tăng trưởng.

Mồ hôi khẽ tiết ra, dưới ánh mặt trời phản chiếu làm cả người sáng bóng lên .

Hứng lấy mặt trời dâng lên, rất nhiều tia nắng mặt trời chiếu vào trên mặt Vân Phàm, xóa tan đi cái lạnh lẽo của sương sớm, ấm áp mà hạnh phúc, giống như tràn đầy sinh mệnh khí tức.

Hơn hai tháng thời gian, hơn vạn dặm độc hành.

Vân Phàm từ lúc bắt đầu rời khỏi thôn trang lưu luyến cùng thấp thỏm, càng về sau trên đường đi kiên trì và chấp nhất, cho đến bây giờ tự do và kiên định... Cả người hắn, giống như đã trải qua một lần sinh mệnh lịch lãm cùng cảm ngộ.

Đúng như Vân Phàm từng nói với đại hồ tử, chỉ cần mỗi ngày mình cố gắng thêm một chút, dần dần chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn một chút, đến khi từng chút từng chút cố gắng này tích lũy biến thành lực lượng, bộc phát ra, chính mình sẽ trở nên cường đại hơn nhiều!

...

mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /412 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thợ Săn Quỷ

Copyright © 2022 - MTruyện.net