Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bất Độ - Phù Tang Tri Ngã
  3. Chương 33
Trước /63 Sau

Bất Độ - Phù Tang Tri Ngã

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Huyên bước vào nhà, Tiểu Trì dẫn theo người hầu đã chuyển đến đây, quản lý phủ đệ một cách ngăn nắp.

Nhìn vào cách nói năng và hành động của Tiểu Trì, Tạ Huyên cũng biết nàng ấy không phải là một thị nữ bình thường, nàng ngồi trong sân quan sát một lúc rồi trực tiếp hỏi Tiểu Trì: "Ngươi từ trong cung ra phải không?"

Tiểu Trì đang dâng trà cho Tạ Huyên, nghe thấy câu hỏi như vậy, tay cầm trà suýt chút nữa thì đổ ra ngoài.

"Công chúa, ta đến từ đâu có quan hệ gì chứ?" Tiểu Trì ngẩn người một chút, rất nhanh chóng đặt chén trà trước mặt Tạ Huyên, nàng ấy nhìn vào mắt Tạ Huyên, thành thật nói: "Khi chúng ta được phái đến hầu hạ công chúa, đương nhiên chúng ta trung thành với người."

"Các người ở trong cung không được trọng dụng." Tạ Huyên tiếp nhận chén trà, cúi đầu nhấp một ngụm, giọng nói nhẹ nhàng: "Hoàng đế sẽ không để người hay vật tốt nhất cho một công chúa đến từ Vũ quốc như ta, nhưng ông ta cũng sẽ không phái người hoàn toàn không tin tưởng đến đây."

"Nếu đã đến để giám sát ta, thì hãy báo cáo trung thực đi." Ánh mắt của Tạ Huyên làm dịu đi sự căng thẳng của Tiểu Trì, hiện tại nàng hoàn toàn không có dáng vẻ sắc bén như khi đối diện với Thái tử bên ngoài cung hôm nay.

"Xin lỗi công chúa, mỗi một cung nhân vào cung đều phải..." Tiểu Trì quỳ xuống trước mặt Tạ Huyên, có chút áy náy, nhưng câu sau nàng ấy biết mình đã lỡ lời, nên nhanh chóng im lặng.

Tạ Huyên cúi nhìn vào tay nàng ấy buông thõng bên hông, dưới tay áo có một dấu hiệu màu đen nhạt.

"Hoàng tộc tín ngưỡng phượng hoàng?" Ngón tay Tạ Huyên cuộn lại vài sợi tóc bên mai.

"Vâng, truyền thuyết nói rằng trong sâu thẳm hoàng mạch có một cây ngô đồng khổng lồ, cách đây hàng triệu năm phượng hoàng đại diện cho Thần tộc đã đậu trên đó." Những điều này không phải là bí mật, khắp nơi trong hoàng tộc đều có thể thấy được biểu tượng của sự tôn sùng phượng hoàng, ngay cả huy hiệu của hoàng gia cũng là lệnh bài hình phượng.

"Đi theo ta tắm rửa đi." Tạ Huyên đứng dậy.

Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt, tràn ngập hương thơm, Tạ Huên bảo Tiểu Trì đến bồn tắm hầu hạ nangc, nàng cởi bỏ lớp áo ngoài, chỉ còn lại một bộ đồ lót trắng rồi xuống nước.

Tiểu Trì rải cánh hoa lên mặt nước, cẩn thận vẩy nước lên vai Tạ Huyên, những giọt nước trong suốt lăn xuống.

Tắm rửa thực sự có thể bộc lộ nhiều bí mật, Tạ Huyên nhớ lại hai năm trước mình từng muốn lén nhìn lưng Phượng Tuân, trên lưng hắn không có vết thương mà nàng cho rằng sẽ có, khiến nàng nghi ngờ rất lâu.

Dù rằng ý nghĩ đó đến một cách vô lý, nhưng Tạ Huyên vẫn nghi ngờ tại sao lưng Phượng Tuân lúc đó lại không có vết thương, tiềm thức mách bảo nàng, nếu nàng cảm thấy có thì chắc chắn là có.

Hiện tại, Tạ Huyên đã hoàn toàn hiểu rõ quy tắc và tri thức của thế gian, nhưng nàng vẫn không thể hoàn toàn sắp xếp lại quá khứ thuộc về mình, những hình phạt đáng sợ ẩn sâu trong ý thức của nàng, ngay cả Lệ Ôn cũng cảm thấy sợ hãi, vẫn chưa có hình dạng rõ ràng.

Nguồn gốc của hình phạt đó thực ra cũng không phải là bí ẩn, chỉ là trước đây, Tạ Như Phiến hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đôi khi sẽ thất bại, sau đó nàng ta sẽ phải chịu hình phạt từ hệ thống, hình phạt đó không đánh lên người Tạ Như Phiến, mà lại rơi vào nàng.

Tạ Huyên không biết tại sao linh hồn của mình lại có liên hệ với Tạ Như Phiến, nhưng sau này luôn là nàng thay thế Tạ Như Phiến để nhận hình phạt từ hệ thống, nội dung hình phạt đó là sự tàn nhẫn về tinh thần mà Lệ Ôn gọi là "quá tàn nhẫn". Mỗi khoảnh khắc Tạ Huyên chịu hình phạt đều phải trải qua bi kịch đau đớn nhất trên đời - nàng phải cùng một lúc trải nghiệm và cảm nhận hàng tỷ bi kịch, vì vậy hình ảnh mà Lệ Ôn nhìn thấy trong ý thức của nàng là những cảnh tượng kỳ quái đã bị nén lại, đó là sự thể hiện của thời gian và không gian bị nén đến cực hạn, với trải nghiệm của người bình thường hoàn toàn không thể tưởng tượng được đó là hình ảnh như thế nào.

Tất nhiên, những người không bình thường cũng không thể tưởng tượng ra, Lệ Ôn không thể, mà ngay cả Tạ Huyên cũng không thể lặp lại, với sức mạnh tư duy và thần thức hiện tại của nàng, không thể nào mở ra "tập hợp bi kịch" đã co lại đến mức cực hạn đó, chỉ có thể từ từ giải mã một phần nhỏ trong đó.

Tạ Huyên suy nghĩ trong khi nhìn vào làn sương mù nước, cho đến khi Tiểu Trì ở phía sau nhẹ nhàng vén mái tóc dài dính vào ngực nàng, nàng ấy đã rắc một ít nước hoa lên tóc Tạ Huyên.

Tiểu Trì mặc áo lót trắng, tay áo che đến mu bàn tay, nhưng quần áo của nàng ấy đã dính nước, nên vải trắng cũng trở nên trong suốt.

Tạ Huyên từng chú ý đến dấu ấn trên cổ tay nàng ấy, lúc này dấu ấn đó cũng hiện rõ hình dáng, đó là hai con rắn đen quấn lấy nhau, đuôi rắn của chúng quấn vào nhau, giống như đang giao hợp mà cũng giống như là một thể đôi đuôi.

“Ta tự làm được.” Tạ Huyên giữ chặt tay Tiểu Trì, nàng thật sự không thích có ai đó chăm sóc mình.

“Vâng.” Tiểu Trì lập tức đứng dậy.

“Đổi sang bộ quần áo khô ráo, đừng để bị cảm lạnh.” Giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Huyên vang lên.

Lần đầu tiên có người quan tâm đến nàng ấy như vậy, Tiểu Trì gật đầu thật mạnh, nói “Vâng.”

——

Ngày hôm sau, Tạ Huyên buộc phải gặp gỡ đối tượng thành thân tương lai của mình là Cảnh Tầm, bối cảnh là hội thơ ở vườn mai trong kinh thành, đúng vào đầu xuân, rượu chảy theo dòng, các quý nữ công tử cùng nhau ngâm thơ diễn tấu, thật sự rất tao nhã.

Là công chúa Vũ quốc, lẽ ra Tạ Huyên phải là nhân vật chính trong buổi tụ họp quý tộc này, nhưng lúc này nàng lại ngồi ở một góc không ai chú ý, cầm trong tay bánh ngọt tinh xảo chuẩn bị ăn.

Người chủ trì hội thơ ở vườn mai vốn là Thái tử phi tương lai Tạ Như Phiến, nhưng nàng ta bị bệnh nên không tham dự, trong vườn có người bàn tán rằng công chúa Vũ quốc không được tốt, đã va chạm với Thái tử phi.

Người dân trong kinh thành chỉ cần vài miệng lưỡi là đã truyền miệng mọi chuyện xảy ra hôm đó ngoài hoàng thành, đến nỗi không khác gì việc gán cho Tạ Huyên ba đầu sáu tay.

“Công chúa Vũ quốc còn chưa vào kinh đã bị ám sát, còn liên lụy đến vương gia ngốc nghếch cũng về kinh, nghĩ đến cũng không được tốt lành.”

“Xì— bây giờ ai dám nói Cảnh vương gia là ngốc nghếch chứ, ta thấy chỉ huy sứ Binh Mã Tư tôn trọng ngài ấy vô cùng, có một khách khanh trong phủ ta tu vi sâu sắc tình cờ đã gặp Cảnh vương gia một lần, khách khanh nói tu vi của Cảnh vương gia rất khó đoán, giờ ngài ấy lại khôi phục minh mẫn, tương lai không biết sẽ gây ra sóng gió gì ở kinh thành!”

“Có lẽ là ta nói nhiều rồi!” Một quý nữ mặc trang phục quý phái giả vờ cúi đầu viết thơ, rồi nói tiếp: “Công chúa Vũ quốc làm cho Thái tử phi ngất xỉu, Thái tử tức giận, các người đoán cô ấy có thể sống được mấy ngày.”

“Thái tử coi trọng đại cục, không giết công chúa Vũ quốc trước mặt mọi người, nhưng sau đó thì… chậc chậc, hy vọng cô ấy có thể giữ được toàn thây, ai bảo cô ấy chọc phải người mà Thái tử yêu quý.”

Tạ Huyên ngồi dưới hành lang, vén những sợi tóc rối bên tai ra sau, nàng có thể nghe rõ những lời thì thầm trong vườn mai.

Tin đồn trong kinh thành thật sự rất quái gở, đến cả lời nói nàng không tốt cũng được nói ra, Tạ Huyên cúi nhìn chiếc bánh ngọt chính xác được đưa vào tay mình, nó có màu xanh nhạt trong suốt, nhìn rất hấp dẫn.

Chiếc bánh ngọt này chứa chất độc, có thể khiến người ta toàn thân thối rữa, xương cốt nâng đỡ cơ thể cũng sẽ mềm đi, quan trọng là chất độc này không màu không vị, là một loại độc dược ám sát cực kỳ quý giá.

Tạ Huyên cúi đầu, “a u” một cái nuốt bánh ngọt xuống.

Ngồi bên cạnh nàng là Phượng Tuân, ngón tay nâng lên, lại không ngăn cản hành động của nàng, với tu vi của cảnh giới hồn kén, đương nhiên có thể chống lại loại độc này.

Ngược lại, khi hắn muốn ăn bánh ngọt, thì Tạ Huyên lại giữ chặt tay hắn.

Tạ Huyên thực ra không thích quá thân cận với người khác, người duy nhất mà nàng sẵn sàng chủ động gần gũi chính là Phượng Tuân, nhưng khi giữ chặt cổ tay của Cảnh Tầm - động tác này lại vô cùng tự nhiên đối với Tạ Huyên.

“Ta thấy nàng ăn ngon, cũng muốn thử một chút.” Phượng Tuân cười nhìn Tạ Huyên, hắn không rút tay về, cứ để Tạ Huyên giữ như vậy.

“Có độc.” Tạ Huyên không muốn để người đang quan sát trong bóng tối chú ý đến việc nàng đã phát hiện ra điều khác thường, vì vậy nàng dựa sát lại, thì thầm bên tai Phượng Tuân như vậy.

Hơi thở của Tạ Huyên vẫn lạnh lẽo, còn thêm một chút xa lạ mà trước đây Phượng Tuân chưa từng cảm nhận được, à, hóa ra nàng đối với người khác là như vậy, Phượng Tuân cũng không biết bây giờ có nên vui hay không.

Hắn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, bánh ngọt trong tay cũng bị Tạ Huyên lấy đi, lại một lần nữa bị nàng nhét vào miệng.

Tốt tốt tốt, không hổ danh là tiểu ác quỷ vừa đến Minh giới đã dám giấu độc xà trong miệng, nuốt những loại độc này, nàng đã quá quen thuộc.

Hai người tương tác, trông giống như những nam nữ trẻ tuổi đang có cảm tình với nhau vui đùa bình thường, người ngoài không thể phát hiện ra điều khác thường.

Phượng Tuân dùng khăn trắng lau sạch vụn bánh ngọt trong tay, cười hỏi: “Độc Cô cô nương trước đó chẳng phải từ chối ta sao, giờ sao lại quan tâm đến sinh tử của ta vậy?”

Tạ Huyên không nghĩ nhiều, nàng có cách làm việc của riêng mình.

Nàng nhìn vào đôi mắt “Cảnh Tầm” quen thuộc mà lạ lẫm nói: “Ta đã nói với ngài, cũng cho ngài thời gian suy nghĩ rồi.”

“Nếu ngài kiên quyết như vậy, ta cũng không thể miễn cưỡng.” Tạ Huyên thừa nhận, nàng vẫn muốn lợi dụng người mà mình không ghét.

Mặc dù nàng sẽ không thật sự kết hôn với người trong hoàng tộc, nhưng trước khi báo thù hoàn thành, nàng vẫn phải ở bên phu quân tương lai một thời gian dài, thấy mặt nhau thường xuyên, ít nhất nàng nhìn Cảnh Tầm còn dễ nhìn hơn, trước đây từ chối hắn chẳng qua là vì hắn thích Độc Cô cô nương trước đây.

Tạ Huyên nghĩ, nàng đã nhắc nhở Cảnh Tầm rồi, bây giờ đừng trách nàng không tốt bụng.

Nàng nhếch môi, tất nhiên, việc chọn Cảnh Tầm cũng có phần tâm tư của riêng mình, trước đây nàng thân mật với Phượng Tuân quá lâu, lâu đến mức nàng đã có chút quen với hắn.

Cảnh Tầm rất giống Phượng Tuân - mặc dù bề ngoài của họ không có điểm nào tương đồng.

“Nàng đang ép ta điều gì, ép ta rời xa nàng sao?” Phượng Tuân tiếp lời nàng hỏi.

“Đương nhiên, nếu ngài cách xa ta một chút, ta có thể đi tìm người không có khả năng, tốt hơn là gặp gỡ những công tử phong lưu hoặc người đồng tính.” Tạ Huyên nghiêng người dựa về phía hắn.

“Ta không bằng người không có khả năng?” Nụ cười của Phượng Tuân cứng lại nơi khóe môi.

“Có khả năng hay không, ta không quan tâm.” Tạ Huyên lại cầm một miếng bánh ngọt đưa vào miệng: “Ta không muốn thành thân với ngài, nhưng nếu ngài nhất quyết... ta cũng không ngại.”

“Dù sao, ta cũng khá...” Từ những gì học được từ Thẩm Thanh, Tạ Huyên vừa mở miệng đã nói ra. Nàng định nói “khá thích ngài”, nhưng Thẩm Thanh nói rằng những lời tỏ tình vô tình như vậy lại càng làm người ta cảm động hơn.

Nhưng khi ánh mắt nàng chạm vào đôi mắt trong trẻo và sâu thẳm của “Cảnh Tầm” trước mặt, những lời đã được chuẩn bị kỹ lưỡng lại nghẹn lại nơi cổ họng.

“Khá?” Phượng Tuân kiên nhẫn nghe nàng nói.

“Khá không ghét ngài.” Tạ Huyên suýt nữa thì để lộ lớp giả trang của thiếu nữ hoạt bát, giờ đây ánh mắt nàng nhìn Phượng Tuân đã trở nên nguyên thủy và lạnh lùng, quả thật nàng đã xem hắn như con mồi, bây giờ rõ ràng nàng đang đi săn.

“Được.” Phượng Tuân nghĩ rằng thân phận “Cảnh Tầm” này trong vài ngày ngắn ngủi đã hoàn thành điều mà hắn mất nhiều năm mới làm được - khiến Tạ Huyên không ghét mình đến vậy.

Khi hắn ghen tị với thân phận hiện tại của mình, mà nó còn may mắn hơn cả Phượng Tuân thật sự, thì Tạ Huyên lại nhìn vào mắt hắn, trong lòng đang nghĩ về Phượng Tuân.

Dù sao thì người trong hoàng tộc này cuối cùng cũng sẽ bị nàng giết, chi bằng cứ coi hắn là Phượng Tuân, Tạ Huyên nghĩ, nàng vẫn quen với việc tựa đầu sang một bên, nơi có thể chạm vào vai của một người nào đó.

Vì vậy, nàng nghiêng đầu, giống như trước đây khi ở bên Phượng Tuân, tựa đầu vào vai của “Cảnh Tầm” bên cạnh.

Dĩ nhiên Phượng Tuân rất thành thạo đón lấy nàng, trong lòng có chút phức tạp, để xua đi những cảm xúc ghen tị với thân phận hiện tại, Phượng Tuân đã kéo câu chuyện sang một vấn đề khác.

“Ăn phải thuốc độc, còn không ngất đi?” Phượng Tuân nhắc nhở nàng: “Nếu không giả vờ một chút, kẻ đứng sau sẽ không xuất hiện đâu.”

Đầu Tạ Huyên nghiêng một cái, trực tiếp tựa vào lòng hắn, cứ như vậy mà giả chết.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiển Thiển Mỉm Cười

Copyright © 2022 - MTruyện.net