Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bất Độ - Phù Tang Tri Ngã
  3. Chương 41
Trước /63 Sau

Bất Độ - Phù Tang Tri Ngã

Chương 41

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Huyên và Phượng Tuân liếc nhau, nàng nghĩ sao "Cảnh Tầm" này còn dám hỏi nàng, lúc vị vương gia này đến phủ Thái Tử phóng hỏa chẳng lẽ không phát hiện mình thả ra một số người không nên thả đi sao?

Cho nên Tạ Huyên cười nói: "Không nói cho ngài biết.”

Đương nhiên nàng sẽ không để cho Tần Hoán biết Cảnh Tầm trước mặt chính là người phóng hỏa đốt ngục riêng phủ Thái Tử, kỳ thật không phải nàng để ý Cảnh Tầm có rơi vào tình thế nguy hiểm hay không, nhưng trước mắt nàng đã đính hôn với hắn, đến lúc đó tìm vị hôn phu mới có chút phiền toái.

Tạ Huyên đã xem kỹ, những thiếu gia quý tộc khác trong kinh thành cũng không có một vị nào đẹp hơn Cảnh Tầm, giữ lại hắn cũng đủ cảnh đẹp ý vui.

Lúc này Tưởng Thông đã thiếu chút nữa xử lý tốt vết thương cho Tần Hoán, Tần Hoán liếc mắt nhìn Tạ Huyên nói: "Nếu công chúa Vũ quốc cảm thấy hứng thú, chẳng phải ngày mai đến Tư Ngục Tư một lần sẽ biết thôi sao?

Tần Hoán biết, muốn lấy được di ngôn của sư phụ hắn ta từ Tạ Huyên thì nhất định phải cho nàng chút thứ nàng muốn, chỉ là không biết nàng có hứng thú với phạm nhân bị thẩm vấn kia hay không, nếu nàng nguyện ý trao đổi, hắn ta thả trọng phạm triều đình kia cũng không phải không được.

Đương nhiên Tạ Huyên hiểu ý Tần Hoán, nhưng con ngươi của nàng đảo quanh nói: "Ta không cần cái kia.”

“Ngươi muốn thế nào?" Tần Hoán hỏi.

Tất nhiên Tạ Huyên không có khả năng chỉ để Tần Hoán làm cho mình một chuyện, nàng muốn toàn bộ Tư Ngục Tư phải tuân theo nàng.

Thế nhưng người chung quanh quá nhiều, nàng cũng không tiện nói thẳng như thế, liền muốn dựa vào đó nhỏ giọng nói với Tần Hoán.

Vì thế Tạ Huyên đứng lên, Phượng Tuân liếc mắt một cái liền nhìn ra mục đích của nàng, đưa tay đặt ngang lưng nàng, lại ấn nàng trở về.

“A Huyên có gì muốn nói với Tần chỉ huy sứ, ta thay mặt truyền đạt." Phượng Tuân mỉm cười nói.

Tạ Huyên trừng mắt nhìn, nghĩ dù sao "Cảnh Tầm" này ở chỗ mình cũng có bí mật, nàng nói cho hắn biết cũng không sao.

Vì thế nàng nói với Phượng Tuân: "Ngài nói với hắn, ta muốn hắn.”

Phượng Tuân: "??" Nàng đang nói cái gì?! Nàng có ta chưa đủ sao?

Người hầu xung quanh thấy Phượng Tuân trước sau như một ôn hòa, dưới lời thì thầm của Tạ Huyên thì lông mày đã nhảy dựng, có vẻ bị lời nói của Tạ Huyên làm cho tức giận.

Phượng Tuân nắm lấy gò má Tạ Huyên, giọng điệu cứng nhắc nói: "Được.”

Hắn thân mang tu vi nhất định, thi triển thuật truyền âm, dùng âm điệu chỉ có hắn và Tần Hoán mới có thể nghe được nói: “Công chúa Vũ quốc muốn Tư Ngục Tư giúp nàng làm việc.”

Phượng Tuân hiểu Tạ Huyên, lúc giúp nàng truyền lời còn có thể giúp nàng phiên dịch một chút ý của nàng.

“Si tâm vọng tưởng." Tần Hoán nói.

Hắn ta lại nhìn Tạ Huyên một cái, trong lòng hiện lên một tia do dự, lần đầu tiên nhìn Tạ Huyên, hắn ta đã biết dù hắn ta dùng cực hình gì cũng không thể cạy ra bất cứ tin tức gì từ trong miệng nàng.

Chỉ khi hoàn thành các điều kiện của mình, nàng mới sẵn sàng nói cho hắn ta biết thông tin mà hắn ta muốn biết, đó là điều kiện trao đổi duy nhất.

“Ngày mai Tư Ngục Tư nói sau." Tần Hoán phất tay áo đứng dậy, một đám người hầu vội lui xuống, đi ra ngoài phòng.

Tạ Huyên nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn ta, nhíu mày. Lúc ở Minh giới, rõ ràng nàng là người hành hình Tần Mục, nhưng hiện tại nàng lại có thể đi lợi dụng tình cảm duy nhất trong lòng Tần Mục và Tần Hoán.

Đó vốn nên là một bí mật mang vào trong mộ, lại bị sức mạnh phán xét của Tạ Huyên thấy rõ.

Đương nhiên không phải Tần Mục thấy Tần Hoán đáng thương mới đưa hắn ta từ dưới cầu phế mang về, khi đó Tần Mục cũng đã tồn tại ý dùng người sống luyện tập, Tần Hoán là mục tiêu thứ nhất của hắn ta, chỉ là khi đó lương tâm hắn ta còn chưa mất, sau khi mang Tần Hoán trở về không đành lòng xuống tay, dứt khoát liền thuận thế thu Tần Hoán làm đồ đệ, đối đãi như con ruột, đao phủ như Tần Mục cả đời không có khả năng cưới vợ, Tần Hoán chính là đứa con duy nhất của hắn ta.

Trong lòng vị ma quỷ Tần Hoán này, cũng chỉ nhớ vị sư phụ giống như phụ thân mình, không ai biết đường đường là sư phụ của chỉ huy sứ Tư Ngục Tư, được tôn kính như cha lại chính là đao phủ khét tiếng trong kinh thành.

Người hầu chung quanh đã lui ra, Phượng Tuân bắt lấy tay Tạ Huyên đi vào trong, Tạ Huyên cũng không phản kháng, cứ mềm mại như vậy để cho hắn nắm, nàng không ghét hắn, tất nhiên sẽ không kháng cự hắn tới gần.

“A Huyên." Phượng Tuân nhìn chằm chằm Tạ Huyên, gằn từng chữ gọi nàng.

Tạ Huyên trừng mắt nhìn hắn, đối với cảm xúc phức tạp hiện tại của Phượng Tuân, nàng không có cảm giác quá nhạy bén, nàng chỉ biết Phượng Tuân thoạt nhìn cũng không vui vẻ gì, nhưng không biết vì sao hắn không vui.

Trong lúc Tạ Huyên hơi ngây người, hơi thở thâm trầm của Phượng Tuân đã áp chế lại, Tạ Huyên trong thoáng chốc phục hồi tinh thần, thì ra nam tử trước mặt này đúng là một người mạnh.

Khí tức bình thường của hắn quá ôn hòa, giống như dòng nước không chỗ nào không có, chưa bao giờ cố ý thể hiện sự mạnh mẽ của mình.

Nhưng trước mắt hắn như là hàm chứa giận dữ, vừa cúi đầu liền ép Tạ Huyên lên cửa phòng.

“Sao vậy?" Tạ Huyên vẫn không hiểu gì, chỉ ngây thơ hỏi.

Dựa theo nội dung vở kịch trong kịch bản thông tục, Phượng Tuân ghen tuông lúc này sẽ cúi đầu hung hăng hôn môi Tạ Huyên, không để nàng nói nên lời, trên thực tế trong lòng Phượng Tuân cũng nghĩ như thế.

Nhưng ánh mắt của hắn chạm đến ánh mắt vô tri và tò mò của Tạ Huyên, cho dù nàng như vậy cũng có vẻ đáng yêu.

Nàng cái gì cũng không biết! Phượng Tuân nghĩ như thế.

Cho nên khi môi hắn dựa vào, chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi Tạ Huyên.

Chỉ hôn nàng một cái, hơi thở nhẹ nhàng của Phượng Tuân lướt qua môi nàng: "Không có việc gì.”

“A, lúc này không phải ngài nên tức giận rồi hôn ta sao? Hôn ta khiến một câu ta cũng không nói nên lời, hôn đến mức ta không thấy phương bắc, hôn đến mưc trong mắt ta chỉ có thể nhìn thấy ngài." Tạ Huyên không gặp được hình ảnh trong tưởng tượng, tò mò hỏi.

Phượng Tuân nâng cằm nàng, hắn bị Tạ Huyên đâm thủng tâm tư nhỏ trong lòng, chóp tai hơi đỏ lên, chỉ có thể dẫn tầm mắt Tạ Huyên đi nơi khác.

“Từ đâu mà học được tà thuyết ngụy biện?"Phượng Tuân hỏi.

“Tiểu Trì xem thoại bản rồi viết như thế này." Năng lực nắm bắt tin tức của Tạ Huyên rất mạnh, rất nhanh nàng đã đọc ra nguyên văn lời Tiểu Trì xem: “Hắn nắm chặt tay nàng ấy, hơi thở mạnh mẽ đè xuống, một nụ hôn sâu rơi xuống, chặn toàn bộ lời nàng ấy muốn nói lại, nàng ấy bị hắn ép, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ư ư".”

Phượng Tuân: “!!!”

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Huyên, bịt miệng nàng lại.

"Hắn hôn nàng ấy không tìm thấy... à... tìm không thấyB

bắc, hình như trong mắt nàng ấy từ nay về sau chỉ có thể chứa được một mình hắn..." Tạ Huyên kiên trì đọc xong, nàng rất tò mò về tình tiết này.

“Đây là thích sao?" Tạ Huyên hỏi.

Thích đương nhiên là xen lẫn ích kỷ, muốn nàng chỉ thấy hắn, muốn nàng cũng chỉ thích hắn, muốn... chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

“Đúng." Phượng Tuân nhìn nàng gật đầu, dĩ nhiên là hắn... rất thích nàng.

“Vậy tại sao ngài không làm như vậy?" Hai tay Tạ Huyên vòng quanh cổ hắn, truy hỏi tận gốc: "Tiểu Tầm, sao ngài không giống với những gì viết trong sách?”

Phượng Tuân kiên nhẫn dạy nàng: "Phương thức biểu đạt cảm xúc giữa người với người đương nhiên không giống nhau.”

"Ngài cũng chỉ hôn ta một cái, có phải biểu thị tình cảm của ngài không bằng nam chính đối với nữ chính trong thoại bản... A--" Lần này Tạ Huyên nói không nên lời, bởi vì Phượng Tuân vì biểu đạt mình thích nàng hơn, như nàng mong muốn, rất dùng sức hôn nàng.

Tạ Huyên cảm giác mình không thở nổi, tất cả hơi thở của nàng đều nhiễm hơi thở của Phượng Tuân, giống như ngọn lửa nóng bỏng nào đó, nàng nghĩ, hắn là một người rất kỳ quái, rõ ràng người mang sức mạnh nhiệt liệt như vậy, nhưng khí chất của hắn lại dịu dàng như nước.

Lửa và nước là hai loại thuộc tính trên người hắn, hợp thành một loại năng lượng kỳ diệu, làm người ta không kìm được muốn truy đuổi.

Thật đáng tiếc, nếu hắn không phải là người trong hoàng tộc thì tốt rồi, ngón tay Tạ Huyên điểm lên lưng Phượng Tuân, thầm nghĩ.

“Sau này... đừng như thế." Phượng Tuân hôn triền miên đến bên tai Tạ Huyên, hắn thấp giọng nói.

“Cái gì?" Tạ Huyên hỏi.

"Nàng và Tần chỉ huy sứ của Tư Ngục Tư..." Phượng Tuân biết Tạ Huyên chưa từng nghĩ tới phương diện này, nàng đối với hắn là như vậy, đối với Tần Hoán cũng là như vậy.

Nàng cũng không biết biểu đạt, cái gì gọi là "nàng muốn hắn ta"? Chính nàng cũng không biết những lời này có bao nhiêu mập mờ, nàng chỉ dùng câu nói đơn giản nhất để biểu đạt mục đích của mình.

- Tất cả tâm tư Tạ Huyên, Phượng Tuân đều biết, nhưng hắn như bị ma xui quỷ khiến, cảm giác có thứ gì đó buồn bực trong lòng mình.

"Hả? Hắn thế nào?" Tạ Huyên nghi hoặc: "Ta chỉ hỏi hắn hôm nay đang thẩm vấn phạm nhân là ai, có phải từ trong ngục riêng của phủ Thái Tử chạy ra hay không.”

“Ngài đốt ngục riêng, ngài không biết chạy trốn ai sao?" Tạ Huyên hỏi.

Phượng Tuân vỗ nhẹ đầu nàng, đưa tay vỗ một quyển sách lên tay Tạ Huyên: "Tất cả phạm nhân trong ngục riêng đều có ghi chép, trước khi ta cứu người đã cầm hồ sơ lên rồi.”

“Chuyện này, không hỏi ta, đi hỏi hắn?" Phượng Tuân cúi người, nhìn chằm chằm Tạ Huyên hỏi.

“Hắn quản lý chính là Tư Ngục Tư..." Tạ Huyên cũng không từ chối, trực tiếp cất kỹ hồ sơ.

Trong mắt nàng, Phượng Tuân và Tần Hoán không giống nhau, chủ yếu là tác dụng không giống nhau, có một số việc Phượng Tuân sẽ không làm, nhưng Tần Hoán có thể.

Nàng vẫn là quyết định dỗ hắn, liền nói: "Ngày mai từ Tư Ngục Tư trở về, ta đến quý phủ của ngài được không?"

Ngụ ý của Tạ Huyên là nàng có thể đến chỗ hắn ở bên cạnh hắn, nhưng tin tức này từ trong miệng nàng nói ra giống như thay đổi vị, ngược lại giống như là - nàng muốn tới phủ Phượng Tuân cùng hắn ngủ chung giường.

Phượng Tuân nhìn nàng hồi lâu, nói: "Được, ngày mai ta đi đón nàng.”

Tạ Huyên gật đầu, không nói thêm gì nữa, nàng đi qua một bên, mở hồ sơ Phượng Tuân đưa cho nàng, vị phạm nhân quan trọng nhất trong ngục riêng phủ Thái Tử giấu ở trang cuối hồ sơ này.

Phượng Tuân đã xem trang cuối cùng của hồ sơ, hắn có thể đoán được hôm nay Tạ Huyên đến Tư Ngục Tư thấy được phạm nhân nào.

"Quả nhiên là từ trong ngục riêng trốn ra, thật đáng tiếc, còn không có chạy bao xa đã bị Thái tử dùng tội danh "ám sát công chúa Vũ quốc không thành" để truy đuổi, chuyển án kiện cho Tư Ngục Tư, lại để bên kia cho bắt trở về." Tạ Huyên chỉ vào cuối cùng một trang trên phạm nhân có liên quan tin tức nói.

"Hắn là pháp sư hộ quốc của triều đình, đã là người có Hóa Khí cấp chín, bị giam giữ năm, sáu năm trong ngục riêng của Thái tử, chẳng biết vì sao lưu lạc đến đây."

Pháp sư hộ quốc là cầu nối giữa hoàng tộc và Thượng giới thần minh, ở triều đình có địa vị hết sức quan trọng, nhân vật lớn như vậy lại bị giam trong ngục riêng không thấy ánh mặt trời không ai quan tâm, thật là quỷ dị.

“Ngày mai đi xem." Tạ Huyên đứng dậy nói.

Ngày hôm sau, nàng đúng hẹn đi tới Tư Ngục Tư, hôm nay Tiểu Trì nói vẫn không dám vào Tư Ngục Tư, chỉ canh giữ ở bên ngoài.

Tạ Huyên dưới sự dẫn dắt của bộ hạ Tư Ngục Tư đi về phía hắc lao, tâm huyết dâng trào lại nhìn ra ngoài cửa lớn Tư Ngục Tư, vẫn chưa thấy bóng dáng Tiểu Trì.

Nàng đã sớm biết mục đích Tiểu Trì được phái đến bên cạnh nàng, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiểu Trì cũng nên báo cáo hành tung của mình lên trên.

Tạ Huyên chỉ nhìn thoáng qua, liền trực tiếp đi vào trong hắc lao.

Đợi đến khi nhìn thấy Tần Hoán, đối phương liền lạnh lùng nói: "Công chúa Vũ quốc lần đầu tiên vào kinh, lại đối với hắc lao này rất quen thuộc.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Điện Tử Chế Tạo Thương

Copyright © 2022 - MTruyện.net