Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Huyên nhìn Phượng Tuân, cảm nhận được gió thổi tới, lông mi dài của nàng run rẩy.
Bàn tay ấm áp của Phượng Tuân đặt lên mu bàn tay nàng, là độ ấm mà Tạ Huyên cực kỳ quen thuộc.
Có phải tất cả đàn ông đều nóng bỏng như hắn không? Tạ Huyên nghĩ, có thể là Tần Hoán tương đối đặc thù.
Trở về phủ Cảnh Vương, người của Binh Mã Tư đưa tù phạm Tạ Huyên mang về vào, Tạ Huyên thuận miệng hỏi một câu: "Ngài làm cách nào có thể đưa người của Binh Mã Tư tới đây?”
“Ừm... Ta biết một ít bí mật nhỏ của Chúc chỉ huy sứ." Phượng Tuân mỉm cười nói.
Nói xong, hắn gật gật đầu với bộ hạ Binh Mã Tư đến phục mệnh, người sau mới cung kính rời đi.
“Đây... Đây là ai bị thương? Thật tàn nhẫn!" Tưởng Thông nhìn nam tử hôn mê trên giường, cau mày.
“Mấy vết thương bị dây đen xuyên qua trên người hắn ta thì thôi đi, chủ yếu là vết thương thụ hình quanh năm suốt tháng trên người kéo sập căn cơ trên cơ thể hắn ta." Tưởng Thông vừa cau mày rửa sạch vết thương cho phạm nhân hôn mê, vừa nói.
“Hắn là Hóa Khí cấp chín, ta cho rằng tự hắn có thể đào tẩu." Mắt thấy thảm trạng như thế, lông mày Phượng Tuân cũng hơi nhíu lại.
"Vì sao hồ sơ trong ngục riêng phủ Thái Tử lại ghi chép như thế, không phải pháp sư hộ quốc đã tại nhiệm hơn ba mươi năm sao?" Sau khi Tạ Huyên xem xong hồ sơ cố ý đi điều tra pháp sư hộ quốc danh tiếng lừng lẫy.
Phải biết rằng, pháp sư hộ quốc là cầu nối với Thượng giới thần minh, đối với cả vương triều mà nói đều cực kỳ quan trọng, người quan trọng như vậy mất tích làm sao có thể không ai để ý?
Trừ phi pháp sư hộ quốc chân chính hiện tại đã bị đánh tráo, nhưng pháp sư hộ quốc thân mang thánh ấn Thượng giới thần minh ban cho, nếu không có bằng chứng này, căn bản không thể đột phá bình phong để liên thông với thần minh.
Xem tình huống của pháp sư hộ quốc, y đã bị nhốt ở phủ Thái Tử mấy năm rồi, hoàng triều này mưa thuận gió hòa nhiều năm như vậy, mỗi một năm bọn họ đi tế tự hoàng mạch thì sẽ liên thông với vị thần nào?
Tạ Huyên cúi đầu nhìn pháp sư hộ quốc bị vết máu che khuất khuôn mặt trên giường, khóe môi hơi nhếch lên, lực chú ý của nàng đặt ở trên người y, nhưng cũng không chú ý ánh mắt Phượng Tuân đứng ở phía sau nàng chợt trở nên thâm trầm.
Đợi sau khi Tưởng Thông xử lý tốt vết thương của pháp sư hộ quốc, Tạ Huyên đã thấy rõ bộ dạng của y, quốc sư này có một khuôn mặt tuấn tú rất trẻ tuổi, hoàn toàn không nhìn ra y là lão già gần trăm tuổi.
Ở nhân gian, có rất nhiều quý tộc đều có thể tu luyện, nhưng bất luận tu vi của bọn họ cao bao nhiêu, tuổi thọ của bọn họ đều có hạn mức cao nhất, nhân loại sống lâu nhất cũng không quá hai trăm tuổi. Trong tuổi thọ có hạn của nhân loại, dù thiên phú của bọn họ cao hơn nữa, cũng không cách nào đột phá ràng buộc tu vi.
Nhân loại, cuối cùng cả đời cũng chỉ là nhân loại mà thôi.
Pháp sư hộ quốc đã gần trăm tuổi, khuôn mặt lại trẻ trung như thế... Tạ Huyên dò xét một chút nơi linh khí trên người y hội tụ, hiện tại trên người y vẫn cuồn cuộn lực sinh mệnh là - - cổ tay.
Trước giường, Tạ Huyên nâng cổ tay quốc sư lên, ở cổ tay của y có một ấn ký hình phượng rõ ràng, giống như huy hiệu của hoàng tộc.
Đây là vô vạn sinh linh nhân gian, cũng là vị thần minh Thượng giới chí cao vô thượng mà suốt trăm năm qua hoàng tộc cung kính tôn thờ – luôn đậu trên cây ngô đồng lớn... Phượng hoàng.
Ngón tay Tạ Huyên đặt trên huy hiệu hình phượng, cảm nhận được hơi nhiệt truyền đến từ nơi này, vô cùng ấm áp, giống như lửa trong đêm vĩnh hằng.
Cho dù nàng có ngốc hơn nữa, cũng cảm nhận được sự tương tự của những năng lượng này, năng lượng trên người Phượng Tuân ở Minh giới, hồn thể nàng bạo động sau khi hôn mê thì cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt trên trời, còn có huy ký phượng hoàng che chở cho vị quốc sư trường sinh trước mắt, tất cả những thứ này xâu chuỗi thành một đường.
Phượng Tuân là con của Thượng giới Thần vương, hắn là một con phượng hoàng nhỏ, Thượng giới còn có một con phượng hoàng lớn, vị đại phượng hoàng kia chính là đồ đằng thành kính tín ngưỡng của hoàng tộc nhân gian, trung tâm năng lượng hoàng mạch tụ tập chính là nơi sinh ra của phượng hoàng - - cây ngô đồng.
Đáy mắt Tạ Huyên lóe ra sắc đen, nàng không nói gì, buông tay quốc sư xuống.
“Khi nào hắn sẽ tỉnh lại?" Tạ Huyên hỏi Tưởng Thông.
"Hẳn là hôn mê đã mấy năm, chỉ có kích thích từ bên ngoài -- ví dụ như đau đớn mới có thể khiến hắn có phản ứng, Hóa Khí cấp chín như hắn bị thương nặng như vậy cũng sớm đã chết, nhưng chính vì có một loại năng lượng thần bí nên mới bảo vệ tính mạng của hắn." Tưởng Thông cũng không nói nên lời. Trong mắt đại phu như ông ta, vị quốc sư này sớm đã chết mấy lần.
Phượng Tuân canh giữ ở bên cạnh nàng vẫn im lặng không nói, tầm mắt của hắn rơi vào trên người pháp sư hộ quốc, chảy xuôi một loại ánh sáng bi ai nào đó.
Phía sau quốc sư ẩn giấu quá nhiều bí mật, Tạ Huyên nhất thời không hiểu ra đầu mối, Phượng Tuân đè vai nàng bảo nàng đi nghỉ ngơi trước.
“Đêm nay ta ở bên cạnh nàng được không?" Phượng Tuân dịu dàng khuyên nhủ Tạ Huyên.
Tạ Huyên cảm giác chân tướng tò mò của mình sắp tìm được đáp án trên người quốc sư, nàng dụi dụi mắt, vẫn lắc đầu.
Nàng muốn nhìn chằm chằm quốc sư này cho đến khi y tỉnh lại mới thôi.
Phượng Tuân nhìn nàng, không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng thả một pháp thuật nhỏ khi Tạ Huyên thất thần.
Tạ Huyên đột nhiên cảm giác đầu mình có chút mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi, Phượng Tuân đi lên phía trước, ôm nàng đến giường ở gian ngoài.
Bóng đêm như nước, ánh trăng rơi vào đôi mắt khép chặt của Tạ Huyên, ngón tay Phượng Tuân nhẹ nhàng chạm vào lông mi dài của nàng, hắn chưa từng nhìn thấy cuộc đời Tạ Huyên, cho đến khi hắn cùng nàng đến nhân gian, hắn mới biết nàng vẫn hận hoàng tộc nhân gian.
Sức mạnh của nhân loại là thần linh ban cho, tín ngưỡng phượng hoàng của hoàng tộc cũng là nguồn sức mạnh lớn nhất của bọn họ.
Hắn mới là người nàng hận nhất, không phải sao?
Phượng Tuân cúi người, hôn lên môi Tạ Huyên, chợt nghe được tiếng nỉ non trong giấc mộng của quốc sư.
"Mặt trời dập tắt, ngô đồng héo rũ, thần còn có thể đáp lại tiếng kêu gọi của ta sao?" Y là một tín đồ rất thành kính, ngay cả nói mớ cũng mang theo sự kính sợ vô tận.
Phượng Tuân buông Tạ Huyên xuống, đi tới trước giường quốc sư, ngón tay hắn đặt trên huy hiệu hình phượng trên cổ tay quốc sư, một năng lượng quen thuộc như thánh quang thấm đẫm thân thể quốc sư, đây là sự đáp lại của thần linh mà hắn đã xa cách từ lâu.
Y đang mơ à? Trong đêm vĩnh hằng mặt trời tắt, trong tuyệt cảnh cây ngô đồng héo rũ ngã xuống, y còn có thể nghe được thần linh đáp lại y sao?
“Ta ở đây." Phượng Tuân thấp giọng nói.
Ở trong mộng cảnh hỗn độn, khóe mắt quốc sư rơi lệ, y trở mình túm lấy tay áo Phượng Tuân, không ngừng có nước mắt rơi xuống.
“Để ngài không còn muốn nói chuyện với chúng ta nữa, là tội của nhân loại sao?"
“Không phải." Phượng Tuân nhíu mày.
Tay hắn giấu dưới tay áo rộng thùng thình đã bắt đầu run rẩy, năng lượng cường đại, đủ để khuynh đảo thế gian, như muốn đột phá thân thể nhân loại hắn cư trú, thiêu hủy hết thảy xung quanh, thần có được năng lượng chí cao vô thượng, nhân gian này còn chưa diệt, chỉ bởi vì thần linh đủ từ bi khắc chế.
Có phải là tội lỗi của nhân loại? Nhưng quốc sư khóc lóc như đứa trẻ trong mộng này cũng là nhân loại, y trở thành quốc sư mặc dù không chiếm được liên thông của thần linh, nhưng vẫn cố gắng dùng pháp thuật mình nắm giữ mang đến phúc trạch cho tứ phương, y bị nhốt, bị tra tấn nhưng vẫn kiên trì tín ngưỡng của mình.
Vậy là lỗi của ai?
Đôi mắt Phượng Tuân nhắm chặt, hắn đã sắp không áp chế được năng lượng của mình.
Trong đêm yên tĩnh như vậy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, có người đi vào.
Xuyên thấu qua bình phong nửa trong suốt, Phượng Tuân nhìn thấy thân ảnh cao lớn xuất hiện ở ngoài cửa, nơi này năng lượng hỗn loạn, Tạ Huyên cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nàng đang ngủ say, dường như cảm ứng được sức mạnh của Phượng Tuân, ấm áp như vậy, giấc ngủ này khiến nàng mơ thấy Minh giới.
“Phượng Tuân." Nàng gọi tên hắn trong mộng, theo bản năng vươn tay về phía nơi có sức mạnh quen thuộc nhất.
Ngón tay Tạ Huyên bắt được ống tay áo màu trắng mềm mại như ánh trăng, ngọn lửa phẫn nộ của Phượng Tuân thiêu hủy bình phong che khuất tầm mắt kia, trong bụi bay rơi xuống, một Phượng Tuân khác mặc một bộ áo trắng đối diện với hắn.
Tạ Huyên bắt được là Phượng Tuân "trắng’, nàng trước sau như một, tay nắm chặt sẽ không buông ra nữa.
Phượng Tuân "trắng’ lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn chưa buông tay Tạ Huyên, hắn chỉ lẳng lặng nhìn về phía Phượng Tuân canh giữ ở bên giường, lúc này Phượng Tuân còn đang ở trong thân thể Sở Cảnh Tầm, khuôn mặt của hắn cũng không phải bộ dạng ban đầu của hắn.
“Lại ngây thơ như vậy sao?" Hắn thấp giọng hỏi hắn.
Đôi môi mỏng của Phượng Tuân mím chặt, hắn nói: "Buông ra.”
Phượng Tuân ‘trắng’ rút tay áo của mình từ trong tay Tạ Huyên ra, ánh mắt của hắn vẫn chưa dừng lại trên người Tạ Huyên.
"Ta hy vọng ngươi bình tĩnh một chút, ngươi mười chín tuổi rồi, cũng không còn là trẻ con nữa." Phượng Tuân đi tới trước giường quốc sư, ánh mắt bình tĩnh rơi trên gương mặt hắn.
Hắn giơ tay đã muốn nhấc quốc sư lên: "Thần linh sẽ không phụ tín đồ thành kính, coi như bồi thường, ta sẽ mang hắn trở về Thượng giới."
“Hắn muốn ở lại nhân gian.”
"Nhân gian đau khổ, có ai muốn ở lại nhân gian?"
“Hắn còn có đồ đệ, thân nhân của mình, cũng có trách nhiệm phải gánh vác.”
"Ngươi muốn ích kỷ, ngây thơ cắt đứt con đường phi thăng của vị quốc sư này lên Thượng giới sao?"
“Đúng.”
Phượng Tuân phất tay Phượng Tuân ‘trắng’ ra, nhẹ nhàng đẩy, thân hình của hắn như lưu quang tán loạn, chỉ còn lại chút hào quang màu đỏ kim còn đang nhảy múa tại chỗ.
Những điểm sáng này chữa lành bình phong Phượng Tuân khi giận đốt cháy, tro bay rải rác hội tụ về tại chỗ, thời gian như đảo ngược, bình phong khôi phục nguyên trạng.
Trong phòng đã chìm vào im lặng, mãi đến khi Tạ Huyên tỉnh lại trong lúc ngủ say, nàng cảm giác mình nằm mơ, mơ thấy Phượng Tuân.
Đây là ảo mộng duy nhất không đau đớn của nàng, nàng cảm giác mình vươn tay ra bắt lấy hắn, hắn lại tự mình thoát khỏi nàng.
Tạ Huyên biết giấc mộng của mình là sấm ngôn, nàng ngồi dậy, xoa xoa mi tâm của mình.
Nàng đi chân trần vòng qua bình phong, lẳng lặng trông coi Phượng Tuân trước giường quốc sư.
“Ta nằm mơ." Tạ Huyên nhẹ giọng nói.
Phượng Tuân nở nụ cười, nụ cười của hắn vẫn ấm áp: "A Huyên mơ thấy gì?”
“Ta không nói mớ sao?" Tạ Huyên cho rằng mình gọi Phượng Tuân lung tung, đây không tính là bí mật gì, đến lúc đó chỉ cần qua loa tắc trách với Cảnh vương gia, người Phượng Tuân ấy là thanh mai trúc mã của nàng ở Vũ quốc là được rồi.
“Không có." Tầm mắt Phượng Tuân dời đi.
“À." Tạ Huyên ngồi ở trước bàn, rót cho mình một ly nước, nàng vô tình, yên ổn, trầm mặc, dường như vĩnh viễn sẽ không bị ngoại vật ảnh hưởng.
Tạ Huyên uống một ngụm nước lạnh, nàng còn đang tự hỏi chuyện của mình, nàng phải vạch trần lời nói dối đánh tráo pháp sư hộ quốc như thế nào đây?
Thế nhưng, từ phía sau nàng có một cái ôm ấm áp rơi xuống, giống như trước kia nàng dùng cái ôm đánh lén Phượng Tuân, lúc này, cũng có người "đánh lén" nàng như vậy.
Phượng Tuân từ phía sau ôm lấy nàng, cúi đầu, vùi hai gò má vào cổ nàng, hơi thở nóng bỏng của hắn không ngừng rơi vào bên cổ nàng.
“Tiểu Tầm, sao vậy?" Tạ Huyên bỗng nhiên nở nụ cười - - ngay cả lúc này nàng cũng không phân biệt được nụ cười của mình đến tột cùng có phải là ngụy trang hay không.
"Không có gì, chỉ muốn ôm nàng một cái." Phượng Tuân không nói gì, chỉ hôn lên tai nàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");