Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bất Độ - Phù Tang Tri Ngã
  3. Chương 44
Trước /63 Sau

Bất Độ - Phù Tang Tri Ngã

Chương 44

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Huyên cúi đầu nhìn bàn tay Phượng Tuân ôm bên hông mình, lần đầu tiên nàng cảm nhận được hơi thở bình tĩnh như đại dương trên người hắn xuất hiện gợn sóng.

Người ôm nàng ở phía sau tâm trạng không yên, Tạ Huyên có chút tò mò đến tột cùng là cái gì khiến hắn xuất hiện biến hóa như vậy.

Là trong lúc ngủ nàng gọi tên người khác bị hắn nghe được sao?

Tạ Huyên nheo mắt lại, giọng nàng nhẹ nhàng: "Hình như tâm trạng ngài không tốt lắm.”

“Không có gì." Phượng Tuân cái gì cũng không nói với Tạ Huyên.

“Quốc sư tỉnh rồi sao?”

“Không có." Lời này cũng không lừa Tạ Huyên, từ đầu đến cuối vị quốc sư đại nhân xui xẻo kia cũng chỉ nói mớ mà thôi.

Tạ Huyên không nói nữa, chỉ yên tĩnh nằm trong lòng Phượng Tuân, cho đến khi hơi thở hỗn loạn của hắn dần dần bình tĩnh.

Phượng Tuân vẫn ôm nàng, đến cuối cùng, dường như thân thể lạnh như băng của nàng cũng ấm lên, tâm hắn khẽ động, một nụ hôn rơi vào bên cổ Tạ Huyên.

Cánh môi hắn khẽ run, tay Tạ Huyên xoa lên đỉnh đầu hắn, sợi tóc màu mực rơi xuống giữa ngón tay nàng.

Đây là lần đầu tiên Tạ Huyên muốn an ủi một người: "Nếu có gì không vui, có thể nói với ta.”

“Không có." Phượng Tuân thấp giọng nói.

Tạ Huyên cảm thấy hắn như đang làm nũng: "Là hôm nay ta đi gặp Tần Hoán khiến ngài không vui sao?”

“Đương nhiên không liên quan." Phượng Tuân bị nàng chọc cười, hắn không thể cứ ăn dấm chua của một phàm nhân nho nhỏ.

Tạ Huyên không nói nữa, hiện tại tâm tình Phượng Tuân vì được nàng quan tâm mà tốt lên, tiếng cười của hắn ở giữa cổ của nàng.

Đời này Phượng Tuân cũng không nghĩ tới, trong cuộc đời hắn nhận được sự quan tâm chân thành thật ý đầu tiên, không liên quan đến thân phận của hắn là đến từ một ác quỷ không có tình cảm. Trong nháy mắt, hắn như đặt mình trong đồng hoang mênh mông, hắn vẫn truy đuổi ánh sáng, tìm kiếm ánh mặt trời hừng đông, nhưng chiếu sáng con đường phía trước của hắn lại là một vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu.

Cuối cùng, Tạ Huyên vẫn ngủ trong lòng hắn, mấy ngày gần đây nàng suy nghĩ hơi nhiều, có chút mệt mỏi.

Mấy ngày sau, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Tưởng Thông, quốc sư tỉnh lại.

Tạ Huyên trước tiên đi xem hắn ta, quốc sư có một khuôn mặt rất trẻ tuổi nhưng khi y mở mắt ra, trong đôi mắt vẫn toát ra sự tang thương.

"Ngươi..." Quốc sư nhìn Tạ Huyên xa lạ trước giường, sửng sốt một chút, trong vài năm hôn mê y cảm giác mình đã có một giấc mộng thống khổ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, trong suy nghĩ hỗn độn của y, ánh sáng không còn sáng ngời, ngôi sao ngừng lưu chuyển, cây ngô đồng khổng lồ sừng sững trên thế gian héo rũ nghiêng ngả.

Y không nghĩ tới mình còn có thể mở mắt trở lại nhân thế, nhưng hiện tại trong mắt y rõ ràng gặp được người thế gian.

“Ngươi tỉnh rồi?" Tạ Huyên cười hỏi.

“Ngươi là người phương nào?" Ánh mắt quốc sư lướt qua Tạ Huyên và Phượng Tuân phía sau nàng, y còn mang theo một tia mơ màng vừa tỉnh mộng.

“Hắn là Sở Cảnh Tầm, con trai út của Thánh thượng, ta là vị hôn thê của hắn - Vũ quốc công chúa." Tạ Huyên giới thiệu từ người quen thuộc của quốc sư.

"Sở Cảnh Tầm, ngươi không phải cái kia-" Quốc sư trừng to mắt kinh ngạc nhìn Phượng Tuân, y biết năm đó là ai đầu độc Sở Cảnh Tầm, khiến hậu duệ hoàng tộc tài năng này biến thành kẻ ngốc.

Kẻ ngốc sẽ có ánh mắt thanh minh thâm thúy như vậy sao? Ánh mắt của hắn thoạt nhìn so với rất nhiều người trên thế gian trầm ổn hơn rất nhiều, nhìn ánh mắt của hắn còn có thể thấy được sự thương xót.

“Ta thế nào?" Phượng Tuân hỏi.

“Không... không có." Quốc sư quanh co một tiếng, y không nói ra chuyện năm đó.

“Kỷ Đình Dục." Phượng Tuân gọi tên y: "Ngài là pháp sư hộ quốc, đúng không?”

“Đúng." Kỷ Đình Dục ngồi dậy, y từ trong hôn mê tỉnh lại, rất nhanh đã nghiêm mặt, hiện ra chút khí chất lạnh lùng xa cách.

“Đa tạ đã cứu giúp." Y mới nhớ tới nói cảm ơn.

“Là ai bắt ngươi lại, ngươi có biết pháp sư hộ quốc hiện tại là ai không?" Tạ Huyên hỏi.

“Nếu ta rời khỏi vị trí này, đại đệ tử của ta sẽ trở thành pháp sư hộ quốc mới." Kỷ Đình Dục nghĩ nghĩ nói.

——

"Sư huynh của ta chết trong trận chiến với Vũ quốc, trận chiến giữa chúng ta và Vũ quốc, không phải đề tài để các ngươi lúc rảnh rỗi nói đùa." Thẩm Hoài cưỡi ngựa, cung nữ khẩn khoản xin lỗi nàng ta.

Trước đó vài ngày, vị cung nữ này vì truyền tin cho Tạ Huyên đã nói sai nên bị Sở Phùng Tuyết trục xuất khỏi cung, hôm nay cô ta tìm một cơ hội gặp Thẩm Hoài, liền bắt đầu cầu xin nàng ta để trở lại cung.

“Ta... Ta chỉ thấy công chúa Vũ quốc kiêu ngạo, không để tiểu công chúa vào mắt...”

"Cho nên tính mạng của các chiến sĩ biên quan đã trở thành hậu thuẫn cho ngươi cáo mượn oai hùm sao?"

Mặt nàng ta lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Lui ra.”

Cưỡi bạch mã mà đi, mục tiêu là phủ Quốc Sư.

"Thẩm tiểu thư." Người hầu canh giữ bên ngoài phủ Quốc Sư hành lễ với Thẩm Hoài, từ sau khi sư huynh nàng ta chết trận, vị Thẩm tiểu thư này đã mơ hồ trở thành người thừa kế tương lai của quốc sư, chỉ là nàng ta đến bây giờ vẫn chưa được ban ấn ký thần minh.

Thẩm Hoài xoay người xuống ngựa, trực tiếp hỏi: "Ông ấy lại bế quan ba tháng, ngay cả đệ tử này cũng không nhìn phải không?"

Lúc nói lời này, trên mặt Thẩm Hoài xuất hiện chút hờn dỗi của nữ nhi, thoạt nhìn cũng không phải nàng ta thật sự giận sư phụ nàng ta vẫn bế quan.

“Quốc sư mời ngài vào." Người hầu cũng không tiện qua loa tắc trách, chỉ dẫn Thẩm Hoài đi vào trong phủ.

"Hoài nhi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn không nghiêm túc như thế?" Sau tấm rèm nặng nề phác họa thân ảnh thần bí của xuất ngoại sư, Thẩm Hoài nghe vậy, vội vàng quỳ một gối xuống đất hành lễ.

"Sư phụ, qua mấy ngày nữa, sư huynh đã qua đời ba năm rồi, khi nào thì người ban ấn cho con?" Thẩm Hoài hỏi, nàng ta cũng không có tâm tư gì khác, chỉ là lo lắng không người nào có thể gánh vác trách nhiệm quốc sư.

"Một tháng sau chính là ngày tế thiên, đến lúc đó ta sẽ ban ấn cho ngươi, chỉ là ngươi sẽ không thể ở bên cạnh tiểu công chúa kia nữa, quốc sư tương lai cả ngày chỉ vòng quanh một công chúa không có thực quyền, sẽ thành thể thống gì?”

"Sư phụ, người quá nghiêm túc rồi." Thẩm Hoài nở nụ cười: "Năm đó không phải người nói đến chỗ tiểu công chúa làm việc sẽ thoải mái một chút, không có nhiều lục đục với nhau như vậy sao?"

"Cũng đúng, hiện tại sư huynh đã chết, trọng trách trên người huynh ấy đều phải đặt trên người ta." Thẩm Hoài nhớ tới gì đó, lộ ra biểu cảm mất mát.

Nàng ta nhớ tới mình cũng đã nhiều năm không gặp mặt sư phụ, liền đứng dậy lướt qua màn rèm mông lung kia, tới gần quốc sư: "Sư phụ, con đi Chức Tạo Tư mời người làm cho người một bộ tế phục mới, người mặc thử xem?"

Khi Thẩm Hoài sắp đến gần, một lực lượng mạnh mẽ vô hình đẩy nàng ta ra, cho dù Thẩm Hoài là Hóa Khí cấp bảy nhưng vẫn bay ngược về phía sau.

Tế phục nàng ta tỉ mỉ chuẩn bị cũng rơi xuống đất, trên y bào thuần trắng có thêu phượng hoàng màu vàng vỗ cánh như muốn bay.

“Từ sau khi sư huynh chết, tính tình sư phụ liền thay đổi." Thẩm Hoài đứng vững thân thể, nàng ta nhặt tế phục trên mặt đất lên, cẩn thận gấp lại.

Nàng ta không ở lâu nữa, chỉ một mình rời khỏi phủ Quốc Sư.

——

“Đại đệ tử của pháp sư hộ quốc đã chết trong chiến tranh với Vũ quốc." Phượng Tuân cũng hiểu rõ tình hình trong kinh.

“Ngài nói là... Văn Bách?" Sắc mặt Kỷ Đình Dục thay đổi, trên mặt xuất hiện một tia bối rối.

“Ừ." Tầm mắt Phượng Tuân dừng lại trên người Tạ Huyên một lát.

"Lúc trước ta đã nói với Thánh thượng trận chiến này với Vũ quốc không thể bắt đầu, chúng ta và Vũ quốc bình an vô sự nhiều năm như vậy, cũng không đến mức-" Kỷ Đình Dục cũng nhìn về phía Tạ Huyên, hiện tại y biết mục đích vị công chúa Vũ quốc này đến kinh thành.

Nàng cũng là vật hy sinh của chiến tranh, bị đưa đến nơi này thành thân với một vị vương gia ngốc.

"Mộ của Văn Bách ở đâu, ta... ta còn có một đệ tử, tên là Thẩm Hoài, hiện tại nhậm chức ở chỗ tiểu công chúa." Kỷ Đình Dục nhanh chóng từ trong tin tức ngoài ý muốn này trở lại.

Y hôn mê nhiều năm như vậy, phát sinh chuyện kinh khủng cỡ nào cũng không có gì lạ.

“Ta đã gặp nàng." Tạ Huyên nhớ rõ vị nữ hộ vệ kia của Sở Phùng Tuyết, không nghĩ tới nàng ta lại còn có thân phận như vậy.

“Dẫn ta đi gặp nó đi." Kỷ Đình Dục vội vã đứng dậy.

“Chỉ sợ quốc sư đại nhân còn không rõ tình cảnh hiện tại của ngươi?" Tạ Huyên đè y trở về, lạnh giọng nói: "Bây giờ còn có một vị "Kỷ Đình Dục" ngồi ở vị trí quốc sư.”

“Ngoại trừ chỉ có đại đệ tử của ta có ấn ký thần minh, không có ấn ký này, bọn họ muốn chủ trì đại điển tế trời kiểu gì?"

“Ai biết được?" Tạ Huyên lạnh lùng nở nụ cười, tiếng cười mang theo ý trào phúng.

Phượng Tuân ngồi bên cạnh nàng lại hiểu lầm nàng đang trào phúng Thượng giới, ánh mắt của hắn tối sầm, chỉ nhẹ đè bả vai Kỷ Đình Dục lại.

"Qua một tháng nữa là đại điển tế trời, đến lúc đó tất cả người trong hoàng tộc đều phải tham dự, đến lúc đó thử xem là tình huống gì." Phượng Tuân trầm giọng nói.

“Về phần một vị đệ tử khác của ngươi... nàng ta có thể hoàn toàn tín nhiệm sao?" Phượng Tuân hỏi.

"Nó đương nhiên là có thể." Kỷ Đình Dục cực kỳ hiểu Thẩm Hoài.

“Ta sẽ tìm một cơ hội cho các ngươi gặp mặt." Tạ Huyên đã có chút mưu đồ.

Sau chuyện pháp sư hộ quốc mất tích, cũng không biết bí mật được giấu như thế nào, Tạ Huyên suy đoán việc này có thể có liên quan đến Tạ Như Phiến.

Dứt khoát đi gặp nàng ta là được rồi, mấy ngày nay hẳn là đem nàng ta nghẹn đến có chút nóng nảy.

Lúc Tạ Huyên rời khỏi phủ Cảnh Vương, trời đổ mưa, nàng quen thuộc thời tiết này rồi, trước kia cũng chỉ có lúc trời mưa nàng mới dám vươn tay mình ra ngoài cửa sổ, cảm thụ chút ánh sáng ban ngày kia.

Nàng cất bước, đang định đi vào trong mưa, nhưng phía sau đã có một chiếc ô.

“Tiểu Trì, không cần..." Tạ Huyên nhẹ giọng nói.

Vừa quay đầu lại, nàng lại thấy Phượng Tuân cầm ô lặng lẽ đứng sau lưng nàng.

“Tiểu Tầm, là ngài à." Tạ Huyên cười cười.

“Nàng đã quên sao, nàng không để Tiểu Trì đi theo." Phượng Tuân che chở nàng đi ra ngoài.

“Ừ." Tạ Huyên gật đầu, nàng cùng Phượng Tuân sóng vai mà đi.

Phượng Tuân chậm rãi đi, cửa lớn phủ Cảnh Vương và phủ Công Chúa chỉ cách nhau một đoạn ngắn.

Nghiêm túc mà nói, Tạ Huyên chưa từng dầm mưa, nàng chỉ cảm nhận được cảm giác lòng bàn tay và mu bàn tay bị nước mưa làm ướt, nhiều hơn một chút, tay nàng sẽ không vươn ra dài như vậy.

Chờ nàng chết, tới Minh giới, nơi đó chỉ có tuyết rơi.

“Muốn thử cảm giác mưa rơi trên người." Tạ Huyên vươn tay đón lấy cơn mưa lạnh lẽo, vẫn cười: "Ta là công chúa, trước kia công chúa chưa từng dầm mưa.”

Tầm mắt Phượng Tuân dừng ở khóe miệng Tạ Huyên nhếch lên, hắn biết trước kia nàng được người ta bảo vệ không bị dầm mưa, trước kia khi nàng còn sống, chỉ sợ vẫn bị nhốt.

“Bốp." Là tiếng ô giấy rơi xuống đất, bọt nước bắn lên mu bàn chân Tạ Huyên, đột nhiên nàng cả kinh.

Nước mưa tí tách rơi trên thân thể lạnh lẽo của nàng, cũng không kích thích cảm giác rét lạnh.

Mưa lạnh làm nổi bật vòng tay Phượng Tuân vô cùng nóng rực.

Đợi Tạ Huyên lấy lại tinh thần, Phượng Tuân đã ôm nàng bay lên trời, phía sau hắn đã mở rộng một đôi cánh vô hình - - hắn cố ý ẩn đi tất cả khí tức pháp thuật của mình, nhưng giọt mưa hóa thành hơi nước chung quanh không lừa được người, nhiệt độ thân thể hắn mãnh liệt như thế.

Trong sương trắng mờ mịt, Tạ Huyên được Phượng Tuân ôm rồi bay vào trong màn mưa, hắn đưa nàng đi cảm thụ cảm giác mưa rơi khắp toàn thân, mưa to giàn giụa, vốn nên rét lạnh, nhưng Tạ Huyên cầm lấy cổ tay Phượng Tuân, cảm thấy một cảm giác đặc thù, thân thể của hắn nóng như thế, khiến nàng không kìm được muốn tới gần.

“Đây là chính là cảm giác gặp mưa, công chúa đã biết chưa?" Phượng Tuân cười bên tai nàng.

Bản thân Tạ Huyên cũng có thể dùng pháp thuật bay, nhưng nàng sẽ không nỡ đem pháp lực tiêu phí vào loại chuyện vô dụng này, chỉ là vì tiêu khiển, nàng dứt khoát dựa vào năng lượng của Phượng Tuân xuyên qua mưa, thân thể bọn họ kề sát, hắn có thể phát hiện mỗi một chỗ biến hóa rất nhỏ trong thân thể nàng, Tạ Huyên muốn bay về hướng nào, Phượng Tuân rất nhanh có thể biết được.

Họ thân thiết như thể họ là một, nàng không thể che giấu, và hắn biết nàng quá rõ.

“Công chúa biết rồi." Tạ Huyên nhẹ nhàng nở nụ cười với phương xa mông lung không nhìn thấy, nàng nghĩ, mưa quá lớn, hắn hẳn không nhìn ra nàng thật sự nở nụ cười.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Xao Động

Copyright © 2022 - MTruyện.net