Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì trời sắp vào đông, Tống Kỳ Nam liền nhờ Triệu Quách tìm giúp hắn một vài áo choàng lông thật ấm thêm nữa là vải lụa trong cung để may y phục cho Y Nhu, hắn mặc dù không đến thăm y cả tháng nhưng vẫn quan tâm đến y vô cùng
Y Nhu nhận được y phục cũng gật đầu, Yên Hương nhìn chủ tử mình từ khi khoẻ lại đến giờ dường như so với trước càng ít nói hơn, mặc đu giáo chủ không đến nhưng nàng cũng nhận ra được giáo chủ rất để tâm đến người này, nhìn xem còn cho Lục Thừa chính tay đem những thứ này đến quan tâm như vậy cơ mà
Y Nhu nhìn đến y phục liền buồn bả, có cảm giác như là ở hoàng cung vậy làm y nhớ phụ hoàng phụ thân và tỷ tỷ hơn, rời đi lâu như vậy không biết mọi người có khoẻ hay không
“Y công tử, Tình công tử lại đến”
Y Nhu đã quá phen thuộc kẻ này, cứ cách vài hôm lại đến nơi đây khiến y thấy phiền phức, không nhìn đến kẻ này vẫn ở đó nói nhảm cả buổi rồi cũng rời đi
“Xem kìa giáo chủ sai người đến mang đồ cho ngươi sao, đều là lụa thượng hạng ta chưa từng thấy qua a”
Tình Á đưa tay chạm vào một bộ y phục, Y Nhu liền nhíu mày, đồ của y không thích kẻ khác đụng vào
“Yên Hương, quăng tất cả ra bên ngoài”
Yên Hương sững người, Y công tử đột nhiên âo lại như vậy, đây đều là đồ giáo chủ vừa kêu người mang đến người còn chưa thử qua lập tức quăng ra ngoài
“Ta chỉ mới chạm vào một lát, ngươi liền như vậy sao”
Tình Á nhếch mép cười quả thật kẻ này khiết khích vô cùng mạnh thì phải
Lúc này Tống Kỳ Nam cũng vừa đi đến nhìn thấy Yên Hương mang y phục mang ra ngoài liền nhíu mày, đây là y phục hắn cho người may cho y, không thích sao lại quăng ra ngoài, hắn liền nổi giận bước vào liền nhìn thấy Tình Á cũng ở đây
“Tham kiến giáo chủ”
Tình Á thấy Tống Kỳ Nam liền hành lễ, nhìn qua Y Nhu, người này vẫn không thèm hành lễ liền khiến hắn cảm thấy bản thân thua kém y thì phải, đều là phận hầu hạ dưới thân nam nhân tại sao một kẻ lúc nào cũng cao cao tại thượng, còn hắn phải luôn lấy lòng người khác như vậy
“Sao lại quăng y phục ta cho người mang đến ra ngoài”
“Bẩn không muốn mặc”
Một câu liền khiến Tình Á giận đỏ mặt, hắn vừa chạm vào liền bảo là bẩn, thật nực cười, kẻ này quá kiêu ngạo rồi
Tống Kỳ Nam liền mỉm cười kéo Y Nhu ngồi lên đùi mình, Y Nhu mặc dù không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi, lười dãy dụa, kẻ này càng dãy dụa lại càng bắt ép y
“Vừa mang đến sao lại bẩn”
“Ngươi hỏi ngươi bên cạnh ngươi đi”
Tống Kỳ Nam liền nhìn Tình Á, mặc dù gần đây hắn sủng ái Tình Á nhưng cũng chưa hề cho phép Tình Á đến đây tự tiện như vậy hơn nữa y phục bị ném ra có thể Tình Á đã đụng vào, hắn hiểu Y Nhu, người này khiết khích không thích người khác lại gần cũng càng không thích người khác đụng vào đồ của mình, đụng vào liền cho là dơ bẩn, hơn hết hắn hiểu từ bẩn của y là có ý gì
“Tình Á, bổn giáo chủ nhớ chưa hề cho phép ngươi tự do đến đây”
Tình Á liền lập tức quỳ xuống
“Tình Á biết tội, xin giáo chủ tha tội”
“Ngươi trở về nơi của ngươi ta sẽ trừng phạt ngươi sau”
Tình Á nhìn Y Nhu ánh mắt căm ghét, vốn không thích bộ dạng ngạo mạng của kẻ này lần này còn bị giáo chủ trách phạt càng căm ghét hơn bao giờ hết
“Còn không mau đi, ở đó làm gì, muốn ta sai người lôi ngươi đi”
Tình Á liền đứng dậy lui ra ngoài
“Sao vậy ta không đến bồi ngươi, ngươi liền không vui sao”
Y Nhu mặc kệ người này, nếu tỷ tỷ y không trong tay kẻ này y đã không nhân nhượng đến như hiện tại hơn nữa kẻ này biết bí mật thân thể y, y chắc chắn bản thân không dễ dàng rời khỏi nên mới nhẫn nhịn mà ở lại đây tính kế lâu dài
“Không thấy ngươi ta liền vui vẻ”
Tống Kỳ Nam vẫn không tức giận, đưa tay nâng lấy chân của y lên xem, Y Nhu bất ngờ liền nhém ngã những Tống Kỳ Nam đã đỡ người
“Chân đã khỏi chưa”
Y Nhu có chút đỏ mặt, sao tên này đột nhiên ôn nhu đến như vậy chứ, lúc trước bộ mặt biến thái đâu mất rồi chứ
“Chân…chân đã khỏi nhiều rồi”
“Vậy ngày mai ta đưa ngươi ra ngoài chơi, chịu không”
Y Nhu nghe được ra ngoài liền có chút hào hứng, ra ngoài y liền có cách để liên lạc về cung cho phụ hoàng
“Đến nơi lần trước ta đưa ngươi đến”
Nhưng câu nói sao mọi hy vọng liền dập tắt, ra ngoài của hắn không phải đưa y ra ngoài chỉ là đưa y đến con suối lần trước mà thôi, Y Nhu cười trong lòng, hắn đâu phải ngu ngốc mà đưa y ra ngoài cơ chứ, bản thân suy nghĩ quá đơn giản rồi
Nhưng suy cho cùng đến con suối đơ cũng được ít ra cũng yên tĩnh, hơn nữa có thể bắt rắn ngâm rượu cũng được lắm chứ bộ
Tống Kỳ Nam ôm Y Nhu một lát sau đó liền rời đi, còn căn dặn Lục Thừa đến chỗ Triệu Quách bảo hắn đưa thêm vải đến may y phục cho Y Nhu
Triệu Quách khi hay việc này liền muốn nổi giận nhưng vì Tống Kỳ Nam cho hắn một cái giá hắn liền làm theo, buôn bán có lời như vật ai mà không làm chứ
Ngày hôm sau Tống Kỳ Nam đứng trước phòng của Y Nhu đợi y, Yên Hương định vào gọi người dậy nhưng Tống Kỳ Nam ra hiệu không cần, cứ để cho y ngủ
Y Nhu đương nhiên thức dậy từ lâu chỉ là không muốn đi ra ngoài, muốn người vì mình đợi lâu một chút xem sao
Một lúc sau Y Nhu khoác lên người một bộ bạch y bước ra ngoài, trời căn bản đã vào đông bắt đầu trở nên se lạnh, Y Nhu liền có chút run, Tống Kỳ Nam thấy vậy liền lấy áo choàng của mình khoác lên cho Y Nhu
Lục Thừa nhìn cảnh này liền bất ngờ, giáo chủ người chưa từng đối với ai ôn nhu như vậy trừ người đó ra không lẻ người thích nam nhân trước mặt cũng là nam nhan trước mặt có điểm nào đó giống người đó sao, nhưng Lục Thừa cơ bản không dám nói
Tống Kỳ Nam vẫn như lần trước dẫn Y Nhu đi theo lói đường hầm bên dưới đến bên suối
Trời bắt đầu trở lạnh nên con suối cũng bắt đầu có dấu hiệu đóng băng rồi
Y Nhu nhìn xung quanh, không thấy một con rắn nào có chút thất vọng, cũng phải đã vào mùa đông làm sao có rắn xuất hiện được nhưng đến đây rất yên tĩnh so với bên trong ồn ào bên ngoài đây đúng là lí tưởng vô cùng