Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đừng sợ, đừng sợ, các ca ca sẽ mang nàng về nhà.
Nam nhân trước mặt động thủ sờ soạng da thịt non mềm trên mặt nàng, rồi nuốt nước miếng một cái:
- Quá non mềm, các huynh đệ, phía trước là nhà của ta, hiện tại ta sắp không chịu được muốn đặt nàng dưới thân, rồi rên rỉ cầu xin ta, a!
Còn chưa kịp nói xong, Dương Vũ đã bị một phát đạp của ai đó ngã ầm ầm dưới mặt đất, không thể đứng lên.
- Ngạo Thiên ca ca!
Phạm Hoài An thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ cao hứng, nàng biết vận khí của mình vốn rất tốt mà, cho nên nàng chắc chắn nam nhân mà nàng bám mấy ngày nay là một người tốt.
Chỉ là, những thứ này nàng chỉ có thể đặt ở trong lòng, ở bên ngoài nàng vẫn biểu hiện ra một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, bởi vì trước kia nàng ở trên núi gây họa cũng nhiều lần phải đối mặt với khuôn mặt tức giận của cha.
Ở bên cạnh nàng là hai nam nhân đi cùng với Dương Vũ vừa rồi trợn to mắt mà kinh ngạc, không thể giải thích được tại sao huynh đệ mình lại bay ra ngoài, chỉ là sau khi huynh đệ mình bay ra, họ nhìn thấy một nam nhân anh tuấn xuất hiện trước mắt họ.
- Ngươi... Ngươi... Thật to gan, ngươi...biết chúng ta là ai không?
Nam nhân nhanh chóng cầm lấy tay nàng, tuy rằng hắn rất sợ nhưng cũng phải đem lời thoại kịch nói cho xong.
- Ngạo Thiên ca ca, mau cứu muội, muội rất sợ!
Nàng lệ nóng quanh mắt, nước mắt như hai giọt lệ châu thi nhau chảy xuống, lộ ra dáng vẻ đáng yêu, một tiểu mỹ nhân khóc như vậy, bất cứ ai nhìn vào cũng phải động lòng.
Long Ngạo Thiên liếc nhìn nàng một cái, tiếp đó động thân một cái, tuy rằng Phạm Hoài An không nhìn thấy hắn động thủ, nhưng lại khiến cho hai tên nam nhân bên cạnh đột nhiên buôn tay, rồi hét thảm một tiếng.
Ánh mắt nàng trợn tròn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Long Ngạo Thiên ở phía xa, sau đó há hốc mồm cứng đầu lưỡi nhìn hắn xoay người tiếp tục đi.
- Ngạo Thiên ca ca, chờ muội với!
Nàng nhanh chân đuổi theo, đi tới bên cạnh hắn.
- Tại sao huynh lại xoay người đi nhanh như thế, có biết vừa rồi người ta rất sợ hãi không, huynh không thể chờ người ta một chút được sao?
- Ngươi lại lừa gạt.
Long Ngạo Thiên lạnh lùng nói.
"Hả?" Nàng kinh ngạc há miệng, Ngạo Thiên ca ca, tại sao...huynh lại biết?
Hắn liếc mắt nhìn nàng rồi nói:
- Ngươi thắc mắc, tại sao ta phát hiện được, đúng không?
Hắn nghiêng người, bắt đầu đọc suy nghĩ của nàng.
- Tại sao?
- Rất đơn giản, vừa rồi ngươi khóc kinh thiên động địa như vậy, căn bản không dịu dàng dễ thương như vừa rồi.
Oa oa... Ngạo Thiên ca ca thật lợi hại nha, so với Quốc Bảo còn lợi hại hơn! Quốc Bảo phải qua nhiều năm bị nàng lừa như vậy mới rút được bài học kinh nghiệm.
Phạm Hoài An không nói hai lời, một lần nữa nắm chặt lấy tay hắn.
- Muội vừa mới quyết định, nếu như Ngạo Thiên ca ca quay đầu lại cứu muội thì muội sẽ không khiến huynh bỏ rơi muội lần nữa. Mà hiện tại, huynh không chỉ quay đầu lại cứu muội, lại còn có lý giải sâu sắc như vậy, Ngạo Thiên ca ca, huynh phải chuẩn bị tâm lý đi, muội sẽ không buông tha huynh đâu.
Nàng lớn tiếng tuyên cáo.
Nàng vốn cho rằng, sau khi nghe xong lời đó Long Ngạo Thiên sẽ có phản ứng, nhưng mà hắn một động tác cũng không có, chỉ thâm trầm nhìn nàng, trong ánh mắt không một chút sợ hãi.
- Ngươi và ta bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, ngươi không sợ ta bán đứng ngươi sao?
Nữ nhân này, quá mức ngây thơ ngu ngốc rồi!
- Muội không quan tâm, nếu như nói Ngạo Thiên ca ca thiếu tiền mà bán đứng muội, muội sẽ nghĩ biện pháp đào tẩu rồi tiếp tục tìm ca.
Nàng nói lời kinh người, chẳng qua nàng vẫn tiếp tục nghiêng đầu cười xinh đẹp:
- Nhưng muội tin tưởng Ngạo Thiên ca ca sẽ không cam tâm tình nguyện bán muội đi đâu, đúng không chứ?
- Ở chung với ta sẽ có rất nhiều phiền toái.
Hắn cảnh cáo nàng.
- Giống như phiền phức ở ngoài thành sao?
- Đúng vậy.
Nổi tiếng cũng rất mệt mỏi, trên giang hồ có rất nhiều người muốn đạp hắn xuống rồi leo lên vị trí của hắn, cho nên chỉ cần hắn vừa xuất hiện, người đến khiêu chiến sẽ nhiều không đếm xuể. May mắn là thân phận chân chính của hắn rất ít người biết đến, bằng không hắn khó mà có thời gian nhàn nhã bình yên.
- Vậy huynh chắc chắn rất mệt mỏi.
Phạm Hoài An mang theo vẻ mặt đồng tình nói:
- Cha muội thường nói qua, giang hồ nhiều thị phi, từ nhỏ đã nhắc nhở muội, Quốc Bảo và mấy người Thiên ca, tuyệt đối không được đụng tới người trong giang hồ, ở trong thôn các vị thúc bá, di nương cũng nói lòng người hiểm ác đáng sợ, võ lâm sớm đã không còn là tranh chấp của hai phe hắc bạch đạo, điểm khác biệt duy nhất là bạch đạo âm thầm làm chuyện xấu, còn hắc đạo công khai ngoài sáng mà thôi. Xem ra lời của bọn họ đều là thật.
- Cho nên ngươi tốt nhất nên tránh xa ta ra, miễn bị vạ lây.
Hắn lạnh lùng cảnh cáo, lại là Quốc Bảo, Thiên ca, hắn không hề muốn biết bọn họ là ai, cũng không quan tâm nàng đến tột cùng lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào.
- Không sợ, muội có thể giúp huynh.
Nàng cười tủm tỉm, trong giọng nói mang theo đầy tự tin.
- Ngươi?
Long Ngạo Thiên cười châm biếm, nàng đừng mang đến phiền phức cho hắn là hắn đã cảm ơn trời đất rồi.
- Đúng vậy, vận khí trên người muội vô cùng tốt, ở chung với muội, khẳng định sẽ gặp may mắn liên tục.
Hơn nữa trong bọc quần áo của nàng có rất nhiều bảo bối nha, nhất định sẽ có cơ hội giúp hắn.
- Ví dụ nhu vừa rồi ngươi bị mấy tên háo sắc kia quấy nhiễu?
Hắn giễu cợt nói.
- Nhưng ta được Ngạo Thiên ca ca giải vây, đá những tên kia đi rồi mà!
- Cho nên, chỗ tốt ngươi nhận còn phiền phức ta nhận sao!
Vận may liên tục? Xin thứ lỗi cho kẻ bất tài như hắn. Nhìn bộ dáng chắc chắn của nàng, Long Ngạo Thiên chỉ cảm thấy buồn cười.
- Oa! Huynh cuối cùng cũng cười, muội đã nói rồi, huynh mà cười lên sẽ rất đẹp trai!
Phạm Hoài An kinh hô, tuy rằng nụ cười của hắn không rõ ràng, rất nhẹ, nhưng vẫn rất mê người nha! Nàng chết mê chết mệt mất thôi.
- Ta và ba tên vừa rồi có điểm gì khác nhau? Đối với ngươi mà nói, ta và bọn họ đều là người xa lạ, tại sao ngươi lại quấn quýt lấy ta không buông, mà không đi quấn lấy bọn họ?
Hắn thu lại nụ cười, hắn không thể nào hiểu nổi đầu nàng suy nghĩ gì, lúc đầu còn cho rằng nàng gặp ai cũng quấn lấy người đó, nhưng sau vài ngay ở chung hắn phát hiện không phải điều đó.
A! Thật đáng tiếc.
- Chắc chắn khác nhau rồi, muội thích Ngạo Thiên ca ca, rất ghét mấy người kia.
Không vội, về sau còn có thể nhìn thấy nhiều nụ cười của hắn nữa mà!
- Tại sao?
Đáp án như thế, có cũng như không.
- Cái gì tại sao?
Nàng nhấp nháy đôi mắt, không hiểu hỏi.
- Tại sao lại thích ta mà chán ghét bọn họ?
- Bằng trực giác a! Trực giác của muội xưa nay đều rất chính xác đó nha!
Nàng nói một câu đương nhiên, hắn nghe xong chỉ đành lắc đầu.
- Xem ra, ngươi nhất định quấn ta không buông.
- Đúng vậy, muội sẽ quấn lấy huynh không buông.
Nhìn nàng một chút, Long Ngạo Thiên tiếp tục lên đường.
- Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở nơi này, sáng sớm ngày mai, ra trấn mua hai con ngựa thay cho đi bộ rồi lên đường.
Nếu đã không bỏ rơi được, thì đành phải mua ngựa! Bằng không cũng không biết đôi chân của nàng có thể chống chịu đến khi nào?
Hả! Ý tứ của hắn là, hắn bằng lòng cho nàng đi theo hắn, không có ý định bỏ rơi nàng nữa sao?
"Oa!?" Phạm Hoài An hoan hô, vui sướng mà giữ chặt hắn, tại gò má của hắn hôn nhẹ một cái, giống như nàng từng hôn má cha, nương và Quốc Bảo.
Nhưng nàng không nghĩ đến, Long Ngạo Thiên vốn không phải cha nàng, cũng không phải Quốc Bảo, mà là một người đàn ông.
- Trước mặt mọi người, đừng không biết xấu hổ như vậy.
Hắn lạnh lùng nói, nếu như hôm nay đứng đây không phải là hắn, nàng cũng sẽ hành động như vậy với nam nhân khác sao?
Phạm Hoài An le lưỡi, không quan tâm đến những hành động vừa rồi của nàng đã vượt ra ngoài phạm vi.
Nàng an phận mà đi bên cạnh hắn, không quan tâm, rồi hắn sẽ quen thôi.
Sau đó, bọn họ tìm được một khách điếm rồi vào nghỉ ngơi, dùng xong bữa tối, hai người đều trở về phòng của mình, trải qua mấy ngày mệt mỏi, nàng rốt cuộc cũng thoải mái nghỉ ngơi.
Đột nhiên, nàng nghe được thanh âm mở cửa ở sát vách.
Ngạo Thiên ca ca muốn đi ra ngoài? Hay là hắn muốn lén lút nàng không để ý rồi bỏ rơi nàng.
Bất chấp quần áo trên người không được chỉnh tề, nàng vội vàng xông ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Long Ngạo Thiên chuẩn bị rời đi.
- Ngạo Thiên ca ca!
Nàng hô lớn, sau đó nhào người về phía hắn.
Long Ngạo Thiên nghe thấy thanh âm của nàng, vừa quay người lại, vừa lúc tiếp được thân thể mềm mại mang theo hương thêm ngào ngạt của nàng lao thẳng tớ, sau khi nhìn thấy xiêm y xốc xếch của nàng, còn có cái yếm màu xanh biếc lộ ra ngoài.
Nàng ôm chặt lấy hắn và nói:
- Ngạo Thiên ca ca, huynh muốn bỏ rơi muội sao?
- Buông!
Hắn cắn chặt răng, cảm giác thân thể mềm mại của nàng dán chặt hắn, khiến cho hạ thể của hắn trong nháy mắt bị kéo căng.
Nhiều ngày qua ẩn nhẫn, hắn suýt chút nữa thì hỏng mất, vừa cúi đầu, đập vào mắt hắn là cảnh xuân bên trong vạt áo mở rộng của nàng, bầu ngực trắng noãn cùng với da thịt không tì vết, hắn suýt thì không kiềm chế nổi bản thân.
- Không buông, nếu buông ra huynh sẽ rời muội mà đi!
Phạm Hoài An lắc lắc đầu, thân thể của nàng lại liên tục ma sát trên ngườ hắn.
- Ta không có rời đi.
Hắn cắn răng nói, thanh âm càng trầm thấp hơn.
Nàng nghi ngờ ngẩng đầu, hỏi hắn:
- Thật sao?
Suýt chút nữa thì hắn không chịu được mầ chửi mắng, nhưng vẫn nhịn xuống nói:
- Ngươi thấy ta mang theo bọc quần áo sao?
- A! Không có, không có.
Thì ra nàng hiểu lầm:
- Vậy Ngạo Thiên ca ca muốn đi đâu?
Đẩy nàng ra, hắn khẽ lùi lại một bước, nếu còn tiếp tục để cho nàng ôm, hắn thề là hắn sẽ trực tiếp tóm nàng quẳng lên giường.
- Ta có việc cần phải làm.
Hắn cần phải đi phát tiết, bằng không sẽ có một ngày hắn không chịu được mà xuống tay với nàng, lại rước thêm rắc rối cho bản thân.
- Cho muội đi cùng nữa.
Phạm Hoài An nhanh chóng đáp.
- Không được.
Mang nàng đi theo giải sầu? Hắn còn chưa điên tới mức đó.
- Nhưng nếu muội ở khách điếm một mình, nếu có tên háo sắc nào vào thì sao? Dung mạo muội xinh đẹp như vậy, khẳng định nam nhân nào cũng giống như ba tên lúc trước thèm muốn sắc đẹp của muội, e rằng, huynh vừa ra khỏi cửa, bọn họ sẽ đến, khác nào nói cho bọn họ biết, muội ở trong phòng một mình, xin cứ tự nhiên sao?
- Sẽ không ai tới.
Người thèm muốn sắc đẹp của nàng thì có rất nhiều, nhưng họ cũng phải biết tình thế, ngươi nào chọc được và ngươi nào không nên chọc.
- Muội không biết, muội muốn đi cùng huynh!
Nàng thực sự không muốn rời hắn.
- Ngươi căn bản không biết ta muốn đi đâu.
- Vậy Ngạo Thiên ca ca muốn đi đâu?
Được rồi, nàng phải hỏi cho rõ. Nhưng mặc kệ hắn muốn đi đâu, nàng cũng bám đến cùng.