Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người xem đến cả rồi, lúc này không diễn còn đợi lúc nào mới diễn chứ? Tôi loạng choạng, giả như trụ chân của mình vô cùng yếu ớt, phải chật vật lắm mới có thể vừa thăng bằng vừa giữ được người. Nhìn họ cầu cứu và quơ tay hoảng loạn, tôi sắp khóc đến nơi: "Giúp em với!"
"Chuyện là thế nào?" Tự tôi cũng đứng lên được chứ nói gì có người ra kéo tận nơi thế này? Ngay sau khi làm màu xong xuôi, mấy người xung quanh xúm xít giúp hai đứa đứng thẳng. Dịu Hiền chưa thoát khỏi cảm giác hốt hoảng nhưng đã muốn trả lời câu hỏi kia nhằm đổ vấy tội lỗi cho tôi rồi.
Hừ, nhìn kiểu mấp máy miệng của cô nàng là tôi đủ hiểu!
Thế nên ngay lập tức tôi vuốt nhẹ ngực áo sơ mi của cô nàng, chặn họng: "Dạ thưa cô, bạn lỡ sảy chân bước hụt, em kéo bạn lên mà nặng quá, không lên nổi thành ra mới như vậy đó ạ!"
"Cái gì?" Dịu Hiền gắt lên "Bảo ai nặng? Chê ai béo thế?"
"Đâu có.." Tôi khúm núm "Do mình yếu.."
"Em làm sao vậy?" Cô giáo và mấy học sinh lớp bên cạnh bắt đầu nói vào "Bạn vừa giúp em đấy, ăn nói cho hẳn hoi đi!"
"Con bé kia hay bắt nạt bạn này lắm.."
"Ừ, hôm tao thấy video up trong hội kín nữa mà!"
"Bạn ý hiền với tốt bụng nên bị xử tệ đó! Khổ thân.."
"Hay báo thầy?"
"Điên!"
"Thôi! Thôi ngay!" Những tiếng xì xào lập tức tán đi, thấy không còn chuyện gì nữa nên cô giáo phẩy tay, nhìn kĩ hai chúng tôi một cái nữa rồi nói "Các em về lớp đi!"
"Dạ.."
Đám đông nhanh chóng giải tán, Dịu Hiền phẩy tay một cái rồi cũng nhanh nhanh chóng chóng cuốn gói về lớp. Tôi đi thẳng lên ngang hàng với nó, vung tay chộp lấy cổ tay nó rồi nhân lúc nó giật mình mà thò tay cầm điện thoại trong túi áo sơ mi ra.
Quả nhiên là có ghi âm!
Phải thoát mới được! Muốn lưu? Mơ tưởng!
"Con điên này, mày trộm đồ của ai đấy?" Dịu Hiền nhìn động tác lưu loát của tôi, rần rần nhảy lên đòi hàng "Loại mất dạy, ăn cắp ăn trộm!"
"Thầm thương tao cũng không cần ghi âm giọng nói về thẩm!" Tôi nhét lại điện thoại vào túi áo cho nó, rồi làm động tác bóp búp. Con bé nhảy vội ra phía sau, có lẽ là do ghê tởm.
Yên tâm đi, chị đây chỉ đùa thôi! Mặc dù chị chưa có búp nhưng bóp búp gái khác không phải sở thích của chị!
"Đừng làm tao phải để ý đến mày nữa, nhỡ tao phải lòng mày thì không biết chuyện vui gì sẽ xảy ra đâu!"
"Con.. Con ĐIÊNNN!"
Tiếng gào thét vang vọng ba tầng nhà, Dịu Hiền không thoát nhanh như vậy, vì lần này cô nàng đã bị điệu thẳng lên phòng giáo viên vì tội danh: mất trật tự nơi công cộng.
*
Dịu Hiền có vẻ rén tôi, nhưng đám trong lớp sau vụ hạt sưa thì có vẻ căm tôi lắm. Nhưng rút kinh nghiệm từ lời dạy của thầy, hiện tại tôi luôn đóng vai người bị hại, gần như không liên quan gì đến mấy việc kiểu như: các bạn đang chạy thể dục thì đột ngột dẫm phải đinh trên đường; làm thí nghiệm hóa học đơn giản lại nổ tanh bành; xe thường xuyên hết hơi không rõ lí do; ngồi xuống ghế cả quần và áo dính đầy những phấn..
Ném chậu cây vào đầu tôi? Tạt nước tôi? Xé sách vở của tôi?.. Những thứ các người bắt tôi hưởng tôi cũng sẽ cho các người ăn lại hết! Bằng sạch!
Chẳng cần quan tâm rồi chuyện này sẽ đi về đâu, sau này tôi phải đối mặt với đám trong lớp kiểu gì. Dù sao chúng nó cũng chả có bằng chứng gì chứng minh những chuyện kia là do tôi làm, nếu tôi cứ nhất định chối thì dần dần mọi thứ cũng sẽ đi vào dĩ vãng thôi.
Giờ ra chơi tiết thứ hai kéo dài hơn 20 phút, tôi chán ngồi trong lớp nên ôm cặp sách xuống sân trường ngồi chơi. Chọn một ghế đá gần dãy lớp học, vừa ngồi được 2 giây, còn chưa kịp suy nghĩ đã xuất hiện người đến làm phiền!
"Cậu ngồi ở đây à?" Một bàn tay thon nhỏ xinh đẹp đặt lên vai tôi. Ngoảnh đầu lại, người quen, không những quen, còn là vô cùng quen nữa cơ!
Nhưng người quen ấy lại có cách xưng hô thật xa lạ, nó làm khoảng cách giữa hai chúng tôi bị kéo giãn ra mãi, xa tận hai đầu thế giới.
"Dạo này cậu thay đổi nhiều quá!"
"Hì, thế à?" Tôi cười nhạt, nhích người qua cho Dịu ngồi xuống cạnh mình. Nó nhìn chỗ đó một cái rồi cũng miễn cưỡng ngồi ghé xuống. Giữa hai đứa chúng tôi có một khoảng trống dài đủ nhét thêm mấy người nữa. Bình thường tôi và Quốc Bảo cũng chẳng cách xa nhau nhiều đến thế này đâu!
"Thay đổi chỗ nào thế? Tự tao không nhận ra nổi!"
"Nhiều lắm!" Nó nhíu mày khi nghe thấy từ tao phát ra từ miệng tôi. Bình thường hai đứa vẫn nói kiểu đó có sao đâu, nay lại khó chịu vậy là hàm ý không còn thân nữa đúng không? "Như cách tỏ thái độ và phản ứng của cậu với mọi người chẳng hạn! Hơi thái quá!"
"Thế à?" Tôi hỏi lại nhạt toẹt.
Thái quá?
Thử ở vào tình trạng của tao xem mày có thái quá như vậy không nào! Tự dưng bị xỉa xói vì nhà nghèo, còn bị đánh vì trét bánh kem lên mặt thằng nhãi dám xúc phạm mình nữa. Sau đấy là hàng loạt những sự vụ không thể tha thứ: phá xe đạp, dính keo vào bàn, nhét rác vào ghế.. Tôi đã không dưới 1000 lần tự nhủ bản thân không nên phản ứng lại lũ khốn đó, nhưng cứ đúng lúc tôi tĩnh tâm tự tu thì chúng nó lại khiến tôi bùng nổ bằng những cách chọc ngoáy mới.
Con Dịu Hiền và cả cô bạn thân mới Linh Oanh của nó cũng lắm chiêu trò quá cơ, mỗi ngày đều đổi mới khiến tôi xoay theo cũng mệt mỏi!
"Bọn họ đều là trẻ con, tính sĩ diện lớn, cậu làm thế chỉ có thiệt mình!" Dịu nhẹ nhàng khuyên giải "Cậu cứ lơ bọn họ đi, mấy hôm nữa chuẩn bị học thi là họ sẽ lãng dần chuyện này thôi. Còn học cùng nhau hơn 2 năm nữa, nếu lúc nào cũng căng vậy tớ sợ cậu trụ không nổi!"
"Thế à?" Tôi gật gù, nói hay lắm! Họ trẻ con, tính sĩ lớn.. vậy tôi là người lớn à? Tôi nhiều tuổi hơn bọn nó à? Từ khi nào lại có cái luật nạn nhân phải im miệng cho lũ bắt nạt tùy thích hành hạ vậy? Hay ha!
"Cậu.." Dịu nhìn tôi vẻ bất lực, sau đó định nói gì những lại cứ ngập ngừng mãi. Tới khi nhìn thấy bóng dáng Linh Oanh phía xa mới thốt ra được "Chắc cậu trách tớ, nhưng tớ xin lỗi, cũng vì cậu thay đổi quá nên hai đứa mình mới không chơi được với nhau nữa!"
"Thế à?"
"Cậu đừng như vậy nữa! Nếu cứ thế, không sớm thì muộn cậu cũng sẽ bị đào thải thôi!"
"DỊU!" Linh Oanh nhìn thấy hai chúng tôi ngồi cùng nhau lập tức rảo bước chạy qua. Nó kéo tuột Dịu đứng dậy, gườm gườm nhìn tôi như thể tôi chuẩn bị cướp người của nó vậy.
Thôi, giữ cả đi, tôi không dám nhận mặt hàng này đâu!
"Nói gì với nó thế? Cậu tốt quá nên mới bị nó lợi dụng đấy!"
"..." Khỉ gió! Bà đây thèm vào lợi dụng gì!
"Mau, đi mau!" Linh Oanh lôi kéo Dịu đi khỏi, chán ghét lườm tôi "Thứ đồ xấu xí, cút nhanh đi!"
Tôi nhìn theo bóng dáng hai người nọ với ánh mắt khinh bỉ. Nhưng sự khinh bỉ ấy chỉ là vỏ bọc hoàn hảo cho nhưng vết thương sâu hoắm trong lòng. Mới ngày nào tôi vẫn coi nó là người bạn thân thiết tốt đẹp nhất của mình! Ấy vậy mà giờ đây mọi thứ đều đã khác, không những mối quan hệ giữa hai chúng tôi không còn, mà sự tốt đẹp trước đây còn bị biến tướng thành một thứ khác biệt.
Xem con Linh Oanh nói tôi toàn lợi dụng nó là đủ hiểu rồi. Hẳn là trong những câu chuyện Dịu kể cho Linh Oanh, tôi là kẻ đeo bám đáng kinh tởm lắm.
Chán đời!
Mà kệ đi, tôi đã bảo không quan tâm gì đến chuyện này nữa rồi mà, nghĩ làm quái gì cho mệt não!