Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cánh cửa phòng đóng chặt lại, Tần Nguyệt chạy ra ngoài, chạy một mạch đến thang nhấn liên tục mũi tên đi xuống đến khi cửa thang máy mở ra, cô bước thang máy vào nhấn vào số 1.
Đứng trong thang máy, cô ôm ngực thở gấp lúc nãy thật đáng sợ.
Chỉ ba từ Tống Cận Trạch đủ làm cho Tần Nguyệt khiếp sợ.
Tống Cận Trạch là chủ tịch của tập đoàn lớn Tống thị, người này rất ra tay rất tàn nhẫn, cô từng nghe nói anh ta đã chính tay giết người cha của mình để ngồi lên chiếc ghế chủ tịch ngày hôm nay.
Tống Cận Trạch vốn không phải con người chính là một con quái vật.
Dần dần cô bình tĩnh trở lại.
Lúc nãy cô nói mình không phải họ Tần liệu Tống Cận Trạch có tin không.
Nhớ đến câu nói lúc kia: "Tần thị của cô có phải hết muốn làm ăn rồi không? Chỉ cần một cuộc gọi của tôi cũng khiến cho Tần thị không thể ngóc lên được"
Trong lòng Tần Nguyệt liền cảm thấy hối hấn đã hành động thiếu suy nghĩ.
Tần thị là công sức cả đời của ba mẹ, cô không thể làm liên lụy đến được.
Cứ mãi suy nghĩ, thang máy đã đến tầng một, Tần Nguyệt bị âm thanh của thang máy đánh bật ra khỏi dòng suy nghĩ.
Vội vàng ra khỏi thang máy, cô bước đến sẵn thì nghe được vài tiếng gọi quen thuộc liền dừng bước lại.
"Tần Nguyệt, Tần Nguyệt.....".
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, tìm người đang gọi mình.
"Ở đằng sau cậu"
Tần Nguyệt quay lại phía sau, bắt gặp cặp vợ chồng vừa được cử hành hôn lễ ngày hôm qua Sở Lộ và Chính Hạo đang tình tứ khoác tay nhau đi đến phái cô.
Khuôn mặt Chính Hạo vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng còn cô gái bên cạnh vẫn luôn nở nụ cười hạnh phúc trên môi.
Có cần phải tình tứ như vậy không, mới sáng đã phát cẩu lương không để ý một cẩu độc thân như cô sao.
"Tần Nguyệt cậu tính đi đâu sao".
Sở Lộ hỏi.
Tần Nguyệt mỉm cười trả lời: "Phải tớ muốn trở về".
Sở Lộ bỏ tay đang khoác tay với Chính Hạo chuyển sang cầm lấy bàn tay của Tần Nguyệt.
"Tần Nguyệt ở lại ăn sáng với tớ rồi về cũng không muộn mà".
Ăn sáng???
Cô vừa mở mắt đã bị bắt ăn cơm chó, còn chỗ đâu nhét thức ăn vào miệng.
Nhưng nhìn đến khuôn mặt kia Tần Nguyệt thật sự đã hết cách từ chối, miệng vẫn duy trì nụ cười nói.
"Được."
Lúc này, cô nhận ra có ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô đang được Sở Lộ nắm.
Tần Nguyệt mới ý thức thu bàn tay về, để lâu không khéo tay cô sẽ bị đóng băng mất.
Không nghĩ đến Chính Hạo có tính chiếm hữu cao như vậy, chỉ là mới chạm vào tay của Sở Lộ đã có mùi giấm chua.
Bình giấm chua của cô ngon lắm sao? Sợ Tần Nguyệt cô cướp vợ của anh đi à.
Giới tính của cô là nữ một trăm phần trăm, yêu đàn ông.
Cả ba không nói một tiếng nào đi đến nhà hàng của khách sạn, ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ.
Tần Nguyệt quên mất bản thân đang chạy trốn mà ở đây cười nói vui vẻ.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng có mặt phục vụ đặt menu xuống bàn.
Nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi:
"Qúy khách muốn dùng gì."
Cô cầm menu lật từng trang chọn món.
Tần Nguyệt quay sang người phục vụ.
"Cho tôi...."
Lúc cô quay sang nhìn người phục vụ để gọi món, mắt có đảo sang phía thang máy, liền gặp người đã bị cô đá cho nằm lăn ra đất là đại nhân vật lớn Tống Cận Trạch, bây giờ y phục chỉnh tề, khuôn mặt còn mang theo nét phong lưu còn đang tiến lại chỗ này nha.
Da mặt cô bắt đầu căng ra, môi mím chặt lại, ánh mặt lộ ra vẻ hốt hoảng như gặp phải quái vật.
Bất giác bàn tay giơ tấm menu lên cao, cơ thể cuối thấp xuống, cả khuôn mặt chui vào trong cuốn menu, dịch người dựa vào tấm kính, trốn.
Sở Lộ đang cùng chồng là Chính Hạo chọn món, nhìn thấy biểu cảm cùng hành động lạ lùng của Tần Nguyệt làm cho tò mò.
"Tần Nguyệt cậu bị làm sao vậy, còn không mau chọn món đi."
Tần Nguyệt để hạ cuốn menu xuống ngang tầm mắt, nhìn thấy tò mò của Sở Lộ chỉ biết cười trừ.
Gương mặt gặng ra nụ cười méo xệch.
"Được tớ đang chọn."
Nụ cười của cô không được tự nhiên làm cho Sở Lộ lo lắng.
"Này cậu bị làm sao vậy, đau bụng à."
Sở Lộ muốn hạ thấp cuốn menu xuống nhưng Tần Nguyệt đã thành công né tránh.
"Tớ thật sự không sao."
Lần đầu tiên, cô được Sở Lộ quan tâm mà trong lòng kêu gào, khóc.
Cô vẫn chừa một khoảng trống, để mắt có thể quan sát Tống Cận Trạch.
Anh đang từng bước đến đến phía của cô, trái tim bé nhỏ của cô sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực rồi.
Từng bước, từng bước, cuối cùng Tống Cận Trạch bước đến bàn, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tần Nguyệt.
"Cậu không thể chờ một chút sao."
Vừa ngồi vào bàn anh mở giọng trách.
Anh đã bị mấy cuộc gọi của Chính Hạo thú giục nhanh chóng xuống đây.
Chính Hạo vẫn duy trì trạng thái lạnh lùng phun ra hai chữ: " Không thể ".
Cả hai cũng chẳng nói thêm gì cả, bầu không khí rơi vào im lặng.
Tống Cận Trạch liếc nhìn sang bên cạnh, nhìn từ trên xuống dưới phát hiện chiếc váy đỏ cô đang mặc có chút quen mắt, thuận miệng hỏi:
"Lại là ai đây."
Sở Lộ ở đối diện nhanh miệng trả lời:
"Đây là bạn thân của tôi Tần Nguyệt" rồi chuyển ánh mắt nhìn sang cô "Tần Nguyệt còn đây là chủ tịch Tống."
Một tiếng cũng Tần Nguyệt, hai tiếng cũng Tần Nguyệt.
Thật sự, cô khóc không ra nước mắt, lần này cô bị người bạn thân đưa vào chỗ chết rồi.
"Tần Nguyệt".
Tống Cận Trạch nhẩm nhẩm lại cái tên cả gương mặt đều đen lại, đây không phải người mà anh đang tìm sao.
"Thì ra là Tần tiểu thư".
Tần Nguyệt biết không thể trốn được nữa liền từ trong cuốn menu chui ra nở nụ cười coi như đáp trả.
Sở Lộ chớp chớp mắt nhìn.
"Hai người quen nhau sao."
"Không quen"
Cô nhanh miệng phủ nhận.
Nhìn hai người cười thân thiết thế kia nói không quen ai thèm tin.
Đưa cuốn menu cho nhân viên phục vụ, Cô gọi món
"Lấy một phần tôm hùm nướng tiêu đen."
Mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm cái bàn không dám nhìn người bên cạnh.
Sở Lộ cảm thấy tính cách Tần Nguyệt hôm nay có chút kì lạ, không giống như hàng ngày.
"Tần Nguyệt cái bàn dính gì sao, cậu nhìn chăm chú thế."
Trời đất, cô bạn thân này lại tiếp tục hại cô rồi.
Tần Nguyệt ngẩng đầu ngượng ngùng cười.
"Hoa văn trên bàn có chút lạ mắt tớ nhìn một chút"
Sở Lộ nhìn đến hoa văn trên bàn, miệng liền nói.
"Tớ thấy hoa văn này rất tầm thường mà."
Nụ cười trên gương mặt Tần Nguyệt trở nên cứng ngắc.
Lại một lần nữa cô bạn thân này lại hại cô rồi, cô cần phải suy nghĩ xem có nên tuyết giao với cô bạn thân này không.
"Ha, phải phải." Đối với tình huống hiện tại cô chỉ biết cười.
Tống Cận Trạch ngồi bên cạnh đã, mọi hành động của cô đều khiến anh buồn cười.
Cô gái nhỏ này lại thú vị đến như vậy..