Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giọng Tống Ngữ Yên rất nhỏ, chỉ Lôi Long mới có thể nghe thấy.
Vẻ mặt Lôi Long hơi thay đổi, cậu ta không ngờ Tống Ngữ Yên lại nói giúp Trần Bát Hoang, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng cậu ta cũng không làm gì được.
Cậu ta theo đuổi Tống Ngữ Yên không chỉ vì cô xinh đẹp, nói thật người giàu có như cậu ta, muốn tìm phụ nữ đẹp không khó.
Lý do chính là vì người phía sau Tống Ngữ Yên.
Tạm thời chưa nói đến bố cô là Tống Thiên Vũ, nhà họ Lôi còn có thể ngang vai ngang vế.
Nhưng nhà ngoại của cô...
Nhà họ Lôi không thể động đến!
“Ngữ Yên yên tâm, cậu thấy tôi có giống người bụng dạ hẹp hòi không?”, ngoài miệng Lôi Long đồng ý, nhưng trong lòng lại càng hận Trần Đức hơn.
“Tôi còn có việc, đi trước đây”, Tống Ngữ Yên không có tâm trạng ở lại, tối nay trong mắt cô chỉ là một trò hề, vì thế cô đi về trước với Lâm Dao.
Cô vốn định gọi thêm Tô An Khê, nhưng phát hiện cô ả không muốn đi nên cũng không ép buộc.
“Ôi, tớ quên lấy một thứ rồi”.
Đi được nửa đường, Lâm Dao đột nhiên nói: “Ngữ Yên, cậu chờ tớ nhé, tớ quay lại một chuyến”.
Lâm Dao vội vàng quay lại, tới bên Lôi Long: “Lôi Long, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám có ý đồ với Trần Bát Hoang thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Nói xong câu này, Lâm Dao chạy đi, để lại Lôi Long đứng đó cau chặt lông mày.
Hai hoa khôi của trường đều nói giúp cho thằng nhà quê kia.
Điều này khiến lòng cậu ta cực kỳ khó chịu.
Ngoài việc biết đánh nhau, Trần Đức còn điểm gì hơn cậu? Tại sao hai hoa khôi lại thích anh ta như thế?
Lôi Long không đuổi theo, với cậu ta mà nói, bây giờ Phì Tứ và Lục Hoán Kim mới là quan trọng nhất, vì thế cậu ta cố gắng nở nụ cười nhiệt tình, thân thiện dẫn các bạn cùng đến chào hỏi.
Còn Trần Đức, chắc chắn cậu ta sẽ xử lý, đồng thời mượn thế lực của Phì Tứ và Lục Hoán Kim để ra tay, như vậy sẽ không liên quan đến cậu ta.
“Chú Lục, Tứ gia, không biết hai tiền bối sẽ tới đây, Lôi Long không tiếp đón từ xa, mong các chú rộng lượng bỏ qua”, Lôi Long bước lên trước, nhiệt tình nói: “Hai chú có thể tới, cháu thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”.
Lục Hoán Kim cười bảo: “Đâu có, cháu Lôi nói vậy khách sáo quá rồi, chú với bố cháu cũng có qua lại, sinh nhật cháu, chú cũng nên tới chúc mừng”.
“Lôi Long, người đúng như tên, đẹp trai anh tuấn thế này, tương lai chắc chắn tiền đồ rộng mở”, Phì Tứ khen ngợi.
Khi hai người nói chuyện, ánh mắt lại nhìn lướt qua đám đông như thể tìm kiếm gì đó, không nhìn thấy bóng dáng muốn thấy, cả hai đều có vẻ hơi thất vọng.
Lôi Long không để ý đến những chi tiết nhỏ này: “Chú Lục, Tứ gia, đây là bạn học của cháu, họ đã nghe nói đến đại danh của các chú từ lâu nên muốn gặp các chú”.
Nói xong, cậu ta quay đầu nói với các bạn: “Đây là ông chủ Hoạt Sắc Sinh Hương, ông chủ Lục – Lục Hoán Kim. Đây là người phụ trách Thiên Hương Kiều, Phì Tứ gia”.
“Chúng cháu nghe nói đại danh của ông chủ Lục và Tứ gia đã lâu, hôm nay được gặp, hai chú quả nhiên rất phi phàm”.
Tô An Khê không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để thể hiện mình, cô ta uốn éo quyến rũ bước ra từ trong đám đông, muốn tiếp xúc gần với Lục Hoán Kim và Phì Tứ nhưng bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại.
“Lui ra”, Phì Tứ phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ lui ra ngoài.
Hắn ta nhớ rất rõ cô gái này, nhìn từ camera, cô ả đã từng nói chuyện với Trần Đức có vẻ rất thân thiết, hắn phải nể mặt một chút.
Tô An Khê tưởng rằng vẻ đẹp của mình đã thu hút sự chú ý của Phì Tứ, vì thế cô ả nở nụ cười tự cho là đẹp nhất: “Tứ gia, ông chủ Lục, cháu là Tô An Khê, sau này mong các chú hãy giúp đỡ nhiều hơn”.
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi”, Lục Hoán Kim cười lớn.
Đám bạn bè của Lôi Long cũng bước tới, tự giới thiệu bản thân để hai người biết mặt, hy vọng sau này làm việc ở Thiên Hương Kiều sẽ được thuận lợi hơn chút. Thời buổi này có quan hệ mới có tiền, mà Lục Hoán Kim và Phì Tứ lại là hai ông lớn ở Thiên Hương Kiều!
Cảnh tượng nhiệt tình như vậy khiến Lôi Long rất đắc ý, dù sao Phì Tứ và Lục Hoán Kim cũng tới đây vì sinh nhật của cậu ta, chắc chắn sau này nhóm bạn sẽ nghe theo cậu ta răm rắp.
Thấy mọi người đều đã giới thiệu xong, Lôi Long ho khan một tiếng: “Được rồi, quay lại đi, mấy cậu làm vậy còn ra thể thống gì nữa, không sợ bị người khác chê cười à! Chú Lục, Tứ gia, mời hai chú vào trong uống vài ly với chúng cháu”.
Lôi Long bước lên làm động tác mời, Lục Hoán Kim và Phì Tứ sải bước đi vào phòng VIP.
“Cậu Lôi, có phải cậu vẫn còn bạn chưa ra không?”, Phì Tứ không thấy Trần Đức và Đàm Thu đâu thì khó hiểu hỏi.
Lôi Long vừa định nhắc đến chuyện này để phía Phì Tứ giải quyết Trần Đức giúp, không ngờ đối phương lại chủ động nhắc tới, vừa đúng ý cậu ta.
“À...”
Cậu ta giả vờ do dự rồi thở dài, làm ra dáng vẻ mặt ủ mày chau.
“Cháu Lôi, chẳng lẽ đã có chuyện gì rồi?”, Lục Hoán Kim là người thông minh, vừa nhìn là biết đã có chuyện.
“Haiz...”
Lôi Long lại thở dài: “Chú Lục, Tứ gia, đây là chuyện giữa cháu và bạn học, nói ra thật sự sợ các chú chê cười”.
“Đúng là vẫn còn người chưa đến, cháu có một người bạn bị thương, đang nghỉ ngơi trên sofa ạ”.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Lục Hoán Kim thay đổi, tưởng rằng người Lôi Long đang nói đến là Trần Đức, vì thế hỏi ngay: “Kẻ nào to gan vậy? Dám ra tay ngay trong địa bàn của chú?”
Phì Tứ khẽ cau mày.
Hắn ta cũng nghĩ là Trần Đức.
Nhưng trong lòng lại hơi nghi ngờ, hắn đã được thấy khả năng của đại ca, là người như thế nào mới có thể khiến đại ca bị thương chứ?
“Haiz, cháu thật sự không tiện nói”.
Thấy hai người đều có biểu cảm như mình mong muốn, Lôi Long lại bắt đầu dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
“Dám đánh người khác bị thương ngay trong địa bàn của chú. Người đó đã đi chưa?”, Lục Hoán Kim hỏi: “Chưa đi thì lát nữa chú sẽ giải quyết giúp cháu”.