Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Đức bước lên phía trước, thấy kíp mổ không họp, mà đang chơi điện thoại di động, nhất thời trong lòng bốc lửa.
Tính mạng Tử Hàm đang nguy kịch.
Vậy mà… những bác sĩ này lại đang chơi điện thoại?
Trần Đức không nổi giận mà được à?
Tử Hàm là người quan trọng nhất đối với anh, không ai có thể sánh được với cô bé.
Cho dù anh có gặp phải bất trắc gì, Tử Hàm vẫn phải an toàn tuyệt đối!
Có thể thấy được, lúc này Trần Đức phẫn nộ đến thế nào, ánh mắt anh chỉ có rét lạnh.
Đi theo sau lưng, dù Liễu Như Nguyệt có tốt tính đến đâu chăng nữa cũng phải cau chặt đôi mày thanh tú, thấy những bác sĩ này thật sự quá đáng.
Trong phòng hội chẩn, các bác sĩ tất nhiên không ngờ Trần Đức sẽ đột ngột xông vào, mọi bác sĩ đều đeo khẩu trang y tế, nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng nhìn động tác vội vã giấu điện thoại của họ cũng nhìn ra được, bọn họ đang xấu hổ.
“Các người hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý đi”, giọng nói của Trần Đức hạ xuống rất trầm, chất chứa giận dữ, sắp sửa bùng nổ đến nơi.
Một bác sĩ có vẻ khá có tiếng nói đứng dậy giải thích: “Thưa anh, không phải chúng tôi không mổ, chúng tôi đã hội chẩn xong xuôi cả rồi, nhưng mà…”
Ngập ngừng một chút, anh ta nói tiếp: “Bác sĩ mổ chính còn chưa đến, chúng tôi không dám tùy tiện mổ”.
“Gì cơ?”
“Chưa đến?”
Tròng mắt Trần Đức tóe lửa: “Chưa đến mà các người còn nói phải mổ gấp?”
“Thưa anh, xin bớt nóng”, bác sĩ thấy Trần Đức sắp phát hỏa, vội vàng sải bước đến, giải thích: “Vốn sắp xếp mổ cho cô bé vào hai ngày nữa cơ, nhưng do em gái anh gặp tình huống ngoài ý muốn nên chúng tôi bất ngờ, bởi vậy mới vội vàng lập hồ sơ”.
“Mọi việc đã sắp xếp đâu ra đấy rồi, chỉ là bác sĩ mổ chính rề rà chưa đến, nếu để chúng tôi đứng mổ, xác suất thành công không đầy 10% đâu, cho nên vì vấn đề an toàn, chúng tôi không dám tùy tiện”.
Bác sĩ nói với vẻ vô cùng bất đắc dĩ, lúc này Khâu Kiệt đang ở trong phòng làm việc của bệnh viện, bọn họ đã thông báo cho hắn từ lâu, thế nhưng đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả.
Chỉ là không ai dám đi hối thúc, thường ngày Khâu Kiệt rất chướng, mỗi ca mổ hắn chỉ xuất hiện một phút trước khi bắt đầu, nhưng nếu bàn về bản lĩnh phẫu thuật bệnh bạch cầu thì hắn tuyệt đối đứng đầu toàn thành phố.
Thế cho nên với những ca mổ này, bệnh viện không thể thiếu hắn.
Đây chính là lý do khiến hắn trở nên ngông cuồng.
Có trời mới biết hiện tại Khâu Kiệt đang làm gì.
Vị bác sĩ nói nước đôi: “Bác sĩ mổ chính đã đến bệnh viện rồi, chắc là đang bận việc gì đó thôi”.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay thì lấy điện thoại ra gõ một tin nhắn lén gửi cho Trần Đức, nói cho anh biết tính tình của Khâu Kiệt, đồng thời bộc bạch sự cam chịu bất đắc dĩ của đồng nghiệp.
“Được, tôi biết rồi’.
Trần Đức mặt không cảm xúc, quay lưng rời khỏi phòng hội chẩn, bước đến quầy hướng dẫn hỏi thăm phòng làm việc của Khâu Kiệt, sau đó đi thẳng đến tầng năm.
Tầng năm cực kỳ yên tĩnh, tầng này đều là phòng làm việc của những bác sĩ đức cao vọng trọng, bản lĩnh lâu năm, bình thường họ không nhận khám bệnh, chỉ phụ trách một số ca mổ quan trọng, hoặc là tham gia hội nghị.
Nói dễ hiểu một chút, người được phép đặt phòng làm việc ở đây đều là những nhân vật cấp cao của bệnh viện.
Không giống với những tầng còn lại, tầng năm vô cùng yên tĩnh, đại đa số phòng làm việc đều không có ai, bước đến trước một căn phòng đề hai chữ Khâu Kiệt, Trần Đức dừng lại.
Đang định gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy bên trong vọng ra một giọng phụ nữ nũng nịu:
“Giáo sư Khâu à, anh đúng là thú tính thiệt đó, sờ chỗ nào vậy hả?”
“Ha ha ha, vừa nhìn thấy em là muốn bốc hỏa rồi, phải này nọ chút chứ”, người phụ nữ kia vừa dứt lời, một giọng đàn ông trung niên liền cất lên ngay sau đó.
“Không phải còn có một ca bệnh bạch cầu đang chờ anh mổ sao? Anh còn chưa đi à? Cứ thế này người ta sẽ sốt ruột lắm đó”, người phụ nữ nói tiếp, giọng ngọt phát ngấy.
Khâu Kiệt cười nhạt: “Sốt ruột chờ đợi thì sao nào? Bệnh viện này làm gì có ai dám hối thúc anh, chỉ có anh đạt được xác suất cao nhất trong phẫu thuật bệnh bạch cầu thôi, nếu bọn họ dám hối, hừ, lợi bất cập hại”.
“Nếu anh nhất định không đi, con bé đó chắc chắn chỉ có chết”.
“Anh đúng là cầm thú, đồ lòng lang dạ sói mà”.
“Ha ha ha, làm gì có, con bé đó làm sao quan trọng bằng em được!”
Hai người nói qua nói lại, trong phòng làm việc nhanh chóng vang lên âm thanh cười giỡn, Trần Đức lửa giận ngập trời, lập tức tung chân đá mạnh, cánh cửa khóa bên trong chỉ kịp ‘rầm’ một tiếng liền vỡ toang như một miếng đậu hũ yếu ớt.
Bên trong, một người đàn ông trung niên đang ôm một người phụ nữ đặt ngồi trên bàn làm việc, chuẩn bị cởi thắt lưng ra.
Sự việc bất thình lình khiến cả hai người giật nảy mình.
Thấy có người đến trước cửa, người phụ nữ vội vàng lách khỏi cánh tay ôm ấp của người đàn ông, chỉnh trang lại quần áo, sắc mặt đỏ ửng xoay người lại, đưa lưng về phía Trần Đức.
Trần Đức dời mắt khỏi cô ta, đưa mắt dán lên người đàn ông nọ.
Người đàn ông ăn mặc rất sang trọng, âu phục, giày da, toàn là hàng hiệu, trên tay là chiếc đồng hồ Longines, đây cũng chính là người trong bức ảnh chụp trước cửa phòng, Khâu Kiệt, giáo sư Khâu.
Thấy Trần Đức đứng trước cửa, hắn thoáng biến sắc, quát ầm lên: “Anh là ai?”
“Ông là giáo sư Khâu?”, Trần Đức gằn giọng hỏi.
“Không phải”, Khâu Kiệt nói dối không chớp mắt.
Trần Đức xé bức ảnh trên cánh cửa ném tới trước mặt hắn: “Ông chắc chắn?”
Đôi mắt của Trần Đức như của con rắn chuẩn bị cắn ngập răng độc vào con mồi, trừng lớn nhìn Khâu Kiệt, khiến hắn rởn gai ốc: “Là tôi, anh là ai, muốn gì?”
“Tôi là anh của cô bé kia, muốn mời ông đi phẫu thuật”, Trần Đức hờ hững.
“À…”
Biết Trần Đức là ai, Khâu Kiệt lập tức biết mục đích anh đến, vốn còn đang kinh hoàng, hắn lập tức bình tĩnh lại.
Người nhà của bệnh nhân có thể làm gì được hắn?