Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đồng thời, một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh Đàm Thu, anh quay đầu lại rồi đá một cước vào người tên vệ sĩ đang đè Đàm Thu bay ra xa.
Tiếp đó, anh đỡ cậu ấy dậy: "Thế nào, không sao chứ?"
Nhìn thấy người tới, Đàm Thu nhoẻn miệng cười:
"Không sao ạ, anh Hoang... tôi không để Tống Ngữ Yên rời đi"
Bầu không khí lúc này…
Cực kỳ yên tĩnh.
Mọi người đều trợn tròn mắt, ngước nhìn về phía bóng dáng đột ngột xuất hiện kia.
Bóng dáng này không ai khác chính là Trần Đức, Trần Bát Hoang!
Không ai có thể nhìn thấy anh xuất hiện như thế nào.
Một giây trước, không có gì ở đó cả.
Một giây sau, anh đã xuất hiện.
Anh không chỉ xuất hiện mà còn đá bay Trương Tử Đằng, giống như đá một món đồ chơi, cả người gã bay ra xa ba mét sau đó rơi xuống đất cái rầm.
Tất cả mọi người đứng xung quanh đó như muốn nghẹt thở.
Trời đất ơi!
Tên Trần Bát Hoang này to gan thật đấy!
Sao lại dám đối xử với Trương Tử Đằng như vậy, muốn chết hay gì?
Ánh mắt ai nấy cũng đều tập trung về phía Trần Đức, không khí như đóng băng trong giây lát.
"Cậu chủ Trương!"
"Cậu chủ Trương!"
"Cậu có sao không?"
Ngay sau đó, cả đám vệ sĩ nhanh chóng hoàn hồn chạy đến bên cạnh Trương Tử Đằng, tên nào tên nấy cũng kinh hãi, vội vàng đỡ gã dậy.
Sắc mặt Trương Tử Đằng vô cùng khó coi, cú đá này khiến các cơ quan nội tạng của gã đau nhức dữ dội, cảm giác như muốn ói.
Trương Tử Đằng nhất thời không nói được lời nào.
Ánh mắt gã nhìn chòng chọc về phía Trần Đức.
Nhưng Trần Đức hoàn toàn không thèm để ý đến gã, anh quan sát Đàm Thu từ trên xuống dưới, chắc chắn không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm: "Cậu vất vả rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi, nơi này giao cho tôi".
Nói xong, anh bước đến chỗ Tống Ngữ Yên, nới lỏng dây giày trên cổ tay cô ấy: "Xin lỗi bà xã, để em đợi lâu rồi”.
“Hừ, ai là bà xã của anh?”, Tống Ngữ Yên trợn trắng mắt: “Đồ khốn nạn, tay tôi đau chết đi được”.
Trần Đức khẽ mỉm cười, như thể anh không hề quan tâm đến tính khí cô chủ của Tống Ngữ Yên:
"Nếu như em không phục thì có thể gọi điện thoại cho bố em, xem ông ấy nói gì".
"Anh...", Tống Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi, tên khốn này quả thực quá là vô sỉ.
"Lên hết cho tao, đánh gãy chân hắn!"
Đột nhiên…
Một tiếng thét vang dội tứ phía phá tan không gian yên tĩnh.
Mọi người đều giật mình.
Đó là tiếng hét của Trương Tử Đằng, sau khi bị người ta đá hết lần này đến lần khác, cuối cùng gã không còn giữ được sự bình tĩnh và nho nhã nữa, sắc mặt trông vô cũng dữ tợn.
"Vâng!"
Vài tên vệ sĩ đồng thời túm lấy băng ghế, không nói thêm lời nào lập tức xuất phát.
Bởi vì bọn họ biết…
Nếu như chần chừ một giây…
Thì người gặp họa…
Chính là bọn họ!
Họ không thể chịu đựng được sự tức giận của Trương Tử Đằng!
Bảy tám người cùng nhau lao về phía Trần Đức.
“Anh Hoang!”, Đàm Thu bước tới đứng cạnh Trần Đức: “Tôi giúp anh”.
"Không cần".
Vừa dứt lời, Trần Đức đã di chuyển, anh lao vào trong đám vệ sĩ kia, một chiêu giải quyết một tên.
"Bụp!"
"Bụp!"
"Bụp!"
Trần Đức quá mạnh mẽ, tám người đều bị anh hạ gục trong vòng chưa đầy một phút.
Trên người mấy tên đó đều cảm thấy đau đớn dữ dội, cơn đau đó cứ kéo dài không ngớt, khiến bọn họ không tài nào đứng dậy được.
Lâm Dao vô cùng kích động, hai mắt cô sáng lên tràn đầy sự sùng bái.
Ánh mắt Tống Ngữ Yên lộ rõ kinh ngạc, cô ấy không ngờ Trần Đức lại đánh nhau giỏi như vậy:
"Dùng làm vệ sĩ hay thuộc hạ, có lẽ là cũng không tệ”.
“Anh Hoang lợi hại quá!”, trong lòng Đàm Thu phấn khích run lên, Trần Đức quả thực quá mạnh, đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cậu ấy.
Thời gian cứ thế trôi đi, ngày càng có thêm nhiều người tập trung lại khu vực này, sắc mặt ai nấy cũng đều kinh hoàng.
Một người đánh tay đôi với tám người!
Nhưng vẫn nhẹ nhàng như không!
Tại sao tên sinh viên mới chuyển đến này lại trâu bò như vậy?
Sau khi giải quyết xong tên vệ sĩ cuối cùng, Trần Đức liếc mắt nhìn Trương Tử Đằng ở phía xa, nhoẻn miệng cười rồi chậm rãi đi tới:
"Mày vừa nói sẽ đánh gãy hai chân tao?"
"Haha..."
Nhìn thấy Trần Đức bước đến, Trương Tử Đằng không chút sợ hãi, ngược lại vẫn bình tĩnh ngạo mạn, lạnh nhạt nói: "Tao muốn đánh gãy chân mày đấy, thì sao?"
"Mày tưởng đánh bại bọn chúng thì có thể ra tay với tao sao? Nhóc con, mày vừa mới chuyển đến, có lẽ không biết tao là ai nhỉ?"
Trương Tử Đằng tự hào giới thiệu bản thân:
"Tao, Trương Tử Đằng, con trai của Trương Thiên Dương, phú hào của thành phố Tần!"
“Trương Tử Đằng?”, Trần Đức vội vàng đến đây, hiển nhiên không biết gã này là Trương Tử Đằng.
"Đúng, chính là tao!"
Trương Tử Đằng cười ha hả nói: "Thế nào, sau khi biết tao là ai, mày còn dám ra tay không? Chắc chắn là sợ rồi đúng không?"
"Ba năm trước, tao cướp bạn gái của Đàm Thu, có thể giẫm lên người hắn thì ngày hôm nay của ba năm sau, tao cũng có thể giẫm đạp mày dưới chân như vậy!"
"Còn mày, hoàn toàn không dám phản kháng, đây chính là sự khác biệt giữa người khổng lồ và con kiến!"
"Nói nhảm nhiều quá!"
Trần Đức không nghe tiếp nổi nữa, anh vung tay ra giáng một tát vào khuôn mặt kia.
"Bốp!"
Trương Tử Đằng sững người, bị đánh đến nỗi choáng váng.
Đánh gã!
Trần Đức vậy mà dám đánh gã?
Trương Tử Đằng không ngờ, một thằng nhóc nhà quê sau khi biết thân phận của gã rồi vẫn dám đánh gã.
Ngay cả những sinh viên đứng xung quanh đó cũng không dám tin.
Trương Tử Đằng là ai?
Gã là một kẻ bụng dạ hẹp hòi, vô cùng tàn nhẫn ác độc!
Bố gã là người sở hữu công ty bất động sản nổi tiếng số một ở thành phố Tần, có thể nói sự tồn tại có một không hai không ai sánh bằng!
Thậm chí học viện thương mại này cũng có cổ phần của Trương Thiên Dương.
Ngay cả hiệu trưởng cũng không dám đánh Trương Tử Đằng.
“Mày dám đánh tao, con mẹ nó mày dám đánh tao!”, Trương Tử Đằng gầm lên, nắm lấy băng ghế bên cạnh, nhắm thẳng vào đầu Trần Đức giáng xuống.
Trần Đức không thèm né, anh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên đã có thể đoạt lấy chiếc ghế trong tay gã, sau đó nhấc băng ghế lên rồi nện lại về phía Trương Tử Đằng.
"Đủ rồi!"
Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng từ trong đám đông vang lên.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên lao ra khỏi đám người vây quanh, đẩy Trương Tử Đằng ra.
Băng ghế trên tay Trần Đức rơi xuống đất, anh hơi bất ngờ nhìn về phía người mới đến.
"Chú Vương!"
Vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên này, trên mặt Trương Tử Đằng lộ rõ vẻ kích động và vui mừng: "Chú Vương, nhanh giúp tôi đánh chết hắn, đánh chết hắn!"