Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Min
Lý Xảo giơ tay lên cao nhưng làm sao cũng không thể đánh xuống được, thậm chí còn lùi lại hai bước. Nhìn vào đôi mắt của Đào Nguyện, trong lòng ả dâng lên một cảm giác sợ hãi không tài nào giải thích được, ả không khỏi run lên.
"Đánh đi!" Đào Nguyện nhìn ả, dùng hệ thống phóng thích cảm giác áp đảo rồi chỉ vào mặt mình nói "Đánh ở đây nè, dù sao thì đây cũng đâu phải là lần đầu tiên. Nhưng chị nhớ cho kỹ, chị tát tôi một cái tôi sẽ trả lại chị gấp mười lần!"
Lý Xảo nuốt nước miếng, ả không biết tại sao mình lại sợ hãi như vậy, và tại sao không thể đánh tiếp giống như trước đây. Ả thậm chí còn muốn quỳ xuống xin lỗi nữa, nhưng bởi vì cố nhịn nên mới không quỳ xuống.
Đám người mới đứng bên cạnh đều sợ hãi, có mấy cô gái còn che miệng lại. Không biết bọn họ là đang sợ hãi những gì Đào Nguyện nói hay là bầu không khí căng thẳng này nữa.
Lưu Vĩnh đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy tư thế của hai người liền biết là hai người lại giằng co rồi. Gã vội vàng bước tới rồi nắm lấy bàn tay vẫn đang giơ cao của Lý Xảo nói "Ây da chị Xảo à, một ngôi sao lớn như chị thì so đo với người mới làm chi. Chị bớt giận đi, bớt giận đi mà. Lát nữa tôi sẽ dạy dỗ lại cậu ta, loại chuyện này không cần chị phải tự mình ra tay đâu."
Lý Xảo hít thở mạnh nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh được, ả nói với Lưu Vĩnh "Tôi nể mặt anh nên hôm nay tạm tha cho cậu ta đó, nhưng anh tốt nhất là hãy dạy cho cậu ta một bài học đi. Nếu không, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta đâu!"
"Cảm ơn chị Xảo đã cho tôi mặt mũi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại cậu ta, chị yên tâm nha. Chút nữa còn phải đi thử vai, đâu thể vì một người như cậu ta mà tức đến không thể phát huy bình thường được đúng không. Chị bớt giận, bớt giận." Lưu Vĩnh khuyên nhủ.
"Hủy buổi thử vai của cậu ta để cậu ta về nhà suy ngẫm đi!" Lý Xảo nói với Lưu Vĩnh bằng giọng ra lệnh.
"Cái này......," Lưu Vĩnh khó xử nói "Tôi vừa báo số người đến thử vai rồi, bây giờ mà hủy thì không hay lắm. Chị cũng biết rồi đó, lần này không phải đoàn phim bình thường, mọi người đều phải thật cẩn thận. Chị Xảo à, chị cứ nhịn một chút đi, bọn họ chỉ là người mới thử việc ký hợp đồng có hai năm mà thôi, không đến một năm nữa là hết hạn hợp đồng rồi, có thể gia hạn hợp đồng hay không còn chưa chắc mà. Với tính cách này của Hoa Khê, hơn phân nửa là không có hy vọng gia hạn hợp đồng rồi, nhưng công ty trả lương cho bọn họ là muốn bọn họ làm một số công việc không phải sao? Chị cố nhịn thêm mấy tháng nữa thôi, chẳng mấy chốc là người này sẽ biến mất hoàn toàn trước mặt chị rồi, cậu ta không đáng để chị bực bội đâu."
Lý Xảo quay đầu lại căm tức nhìn Đào Nguyện "Chuyện này chưa xong đâu, mày chờ đó!"
Lý Xảo ưỡn ngực, nâng cằm đi ra ngoài, lửa giận trong lòng dù thế nào cũng không thể tiêu tan được, và còn khó chịu bởi vì vừa rồi không tát được.
"Còn đứng ở đó làm gì?" Lưu Vĩnh nói với những người mới còn đang sửng sốt "Xe đã đến dưới lầu rồi, tất cả mau đi xuống đi."
Những người mới đều tỏ vẻ chán nản và lần lượt đi ra khỏi phòng chờ. Sở dĩ bọn họ như vậy là bởi vì những lời của Lưu Vĩnh vừa lúc cũng là điều mà bọn họ đang lo lắng.
Công ty này thành lập chưa lâu, ngôi sao nổi tiếng nhất chính là Lý Xảo, cạnh tranh trong giới giải trí rất khốc liệt, nếu không phải ông chủ của công ty này có chút nhân mạch* thì Lý Xảo đã không thể vào được công ty này.
*chỉ vòng bạn bè, người quen biết trong giới.
Ý tưởng của công ty là sử dụng phương pháp sàng lọc để chọn ra một người có tư chất thành công nhất trong đám người trúng tuyển, đám này không được thì đổi một đám khác. Công ty muốn tự mình bồi dưỡng ra những ngôi sao nổi tiếng, bởi vì rất khó để ký hợp đồng với những ngôi sao đã nổi tiếng. Công ty đã ký rất nhiều người mới, nhưng đều chỉ ký hợp đồng ngắn hạn hai năm, bằng với thời gian thử việc, nhưng bọn họ sẽ có mức lương đảm bảo hàng tháng.
Ngay khi hết hạn hợp đồng hai năm, liệu có thể ở lại gia hạn hợp đồng hay không, đây là điều mà những người mới này lo lắng nhất. Hiện tại rất khó để ký hợp đồng với một công ty quản lý chính quy, cho dù cơ hội nổi tiếng nhỏ xíu nhưng ít ra cũng có cơ hội. Hơn nữa, mức lương tối thiểu đảm bảo mà công ty đưa ra không thua gì lương của thành phần tri thức cả, và sau khi rời đi công ty sẽ cách ước mơ của mình xa hơn.
"Sao trí nhớ của cậu tệ vậy hả? Bị cô ta dạy dỗ không biết bao nhiêu lần rồi mà cậu cứ đắc tội cô ta vậy, cậu không thể nhịn một chút sao? Nhịn xuống tức giận nhất thời mới có thể trời cao biển rộng. Cậu cứ đặt cơn giận này ở trong lòng đi, chờ khi cậu nổi tiếng hơn cô ta rồi thì sẽ có lúc cô ta tới cầu xin cậu thôi, giới giải trí chính là thực tế như vậy đó."
Đào Nguyện mặt không cảm xúc và cũng không thèm lên tiếng, cậu biết Lưu Vĩnh là muốn tốt cho mình nên mới không nói gì cả. Nhưng bảo cậu chịu đựng loại người như Lý Xảo là không có khả năng. Ngay cả khi rời khỏi công ty này và trở thành người nổi tiếng trên mạng thì cậu vẫn sẽ có cách để nổi tiếng thôi. Chỉ cần có chút danh tiếng thì việc muốn đóng phim không khó chút nào.
"Đây là lần cuối cùng." Lưu Vĩnh bất đắc dĩ lắc đầu nói "Nếu sau này cậu lại đắc tội cô ta thì tôi sẽ không quan tâm nữa đâu, cậu cứ đợi đến khi hết hạn hợp đồng rồi rời đi đi. Vốn dĩ tôi cho rằng cậu là người có hy vọng nổi tiếng nhất trong đám người này, chúng ta không nói đến chuyện trở thành ngôi sao hạng nhất, cho dù chỉ là tuyến bốn năm thôi cũng được rồi. Lỡ như ngày nào đó may mắn diễn được một vai không ai thèm đoạt mà bùng nổ thì sao? Nhưng hiện tại xem ra, tính cách này của cậu thật sự không thích hợp với giới giải trí. Nếu muốn tiếp tục lăn lộn ở giới giải trí thì ngày tháng phải nhẫn nhịn còn nhiều lắm, đây là quy tắc trong ngành."
Lưu Vĩnh là thật lòng muốn dẫn dắt một người, nhưng gã vẫn luôn quản lý những người mới này, mà bản thân gã cũng không có tiền đồ gì, cho dù gã muốn làm người đại diện thì cũng phải có người có thể cho gã dẫn dắt đã. Giám đốc đã nói với gã rằng chỉ cần gã có thể dẫn dắt ra một người có triển vọng trong số những người mới, thì sau khi chính thức ký hợp đồng sẽ để cho gã làm người đại diện của người đó. Nếu không, khi đổi một đám người mới thì gã vẫn sẽ phải làm tổ trưởng mà thôi.
Lúc Đào Nguyện và Lưu Vĩnh lên xe, bầu không khí trong xe vẫn không tốt lắm, dường như mỗi người đều có tâm sự riêng. Xe chạy được nửa đường, không biết là ai mở đầu nói về bộ phim sẽ được thử vai lần này, vì vậy những người đó tạm thời quên đi lo lắng của mình và bắt đầu thảo luận sôi nổi.
"Nghe nói diễn viên chính lần này là Trịnh Huyên Lâm, anh ấy chính là người đã ba lần đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đó. Trước đây anh ấy chỉ đóng phim điện ảnh thôi, lần này vậy mà lại đóng phim truyền hình hàng tuần."
"Hình như là phòng làm việc của anh ấy có đầu tư cho bộ phim này, Trịnh ảnh đế luôn luôn coi trọng kịch bản, khẳng định là kịch bản lần này đã khiến anh ấy hài lòng nên mới nhận lời mời đóng bộ phim này."
"Đạo diễn kiêm biên kịch của bộ phim này chính là Hướng Tình, cô ấy là đạo diễn kiêm nhà biên kịch trứ danh đó, cô ấy nhận hàng loạt giải thưởng luôn. Cô ấy còn là nhà đạo diễn của Điện ảnh và Truyền hình Quan Hằng nữa, nghe nói Quan Hằng cũng đầu tư rất nhiều tiền, là sự hợp tác giữa Quan Hằng và phòng làm việc của Trịnh Huyên Lâm đó."
"Đối với những người như chúng ta thì bộ phim này chính là cao không thể với tới, nhưng đối với Trịnh ảnh đế thì khẳng định chỉ là sự lựa chọn thứ hai mà thôi. Dù thì người ta cũng là ngôi sao điện ảnh mà."
"Cô nói xem có khi nào là bởi vì Trình Dịch nên Trịnh ảnh đế mới nhận bộ phim này không? Nếu thật sự là vậy thì ngọt ngào quá đi, tôi là fan CP của bọn họ đó."
"Không phải Trịnh Huyên Lâm đã xé CP rồi sao? Nói rằng mình và Trình Dịch chỉ là bạn bè bình thường và không có khả năng phát triển thành người yêu mà."
"Mấy ngôi sao lớn đều vậy mà, không bị chụp được thì nhất định sẽ không chịu thừa nhận."
"Bị chụp được rồi cũng có người không thừa nhận mà, phải nói là chỉ cần không muốn công khai thì bọn họ sẽ không thừa nhận mới đúng."
"Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch thực sự rất xứng đôi, nếu bọn họ thực sự là một cặp thì tuyệt quá."
"Tổ trưởng Lưu, anh có biết chút tin tức ngầm nào không? Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch có ở bên nhau không?" Một cô gái tò mò hỏi.
"Đúng là tôi biết một tin ngầm, đó là hai ba tháng nữa sẽ có một đám người mới vào công ty." Lưu Vĩnh nói với gương mặt không cảm xúc, nghĩ thầm này nhóm người vô vọng rồi, mình vẫn nên trông cậy vào nhóm người mới thì hơn.
Bên trong xe nháy mắt yên tĩnh lại, bầu không khí náo nhiệt vừa rồi lập tức hạ xuống
Đào Nguyện vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong số những chủ đề mà bọn họ nói đến, điều khiến cậu chú ý duy nhất chỉ có ba chữ, đó chính là Trịnh Huyên Lâm. Hắn là người yêu ở kiếp trước và cũng là đối tượng phải công lược ở kiếp này của cậu.