Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: gaygioxuong
Đối với trò vô lại của cô gái áo đỏ Đoan Mộc Vũ chẳng thèm tính toán, hắn chỉ cắm đầu lướt về phía trước. Cũng may, vùng núi quanh đây rất bằng phẳng, cây rừng thưa thớt, hơn nữa bọn họ di chuyển với tốc độ rất nhanh nên mảnh vụn Yêu Thạch dù không ngừng lan tỏa ra ba động kỳ dị nhưng chỉ cần không dừng lại ở một chỗ quá lâu thì gần như không có khả năng hấp dẫn động vật hoang dã tìm đến.
Sau khi đi một hơi hơn năm mươi dặm, thì trời đã về khuya. Trong khi đó, cô gái áo đỏ vẫn lẵng nhẵng bám theo không rời ở phía sau. Chẳng qua, cho dù thực lực của nàng rất mạnh, nhưng dẫu sao bản thân vẫn đang trọng thương. Lúc trước nàng đã dùng pháp lực còn sót lại để áp chế thương thế nên chưa lộ ra, lúc này lại băng đèo vượt núi, đi xa như vậy nên sắp không duy trì nổi được nữa.
"Đưa mảnh vụn Yêu Thạch đó cho ta!"
Hết cách, Đoan Mộc Vũ đành phải dừng bước, khẽ thở dài một hơi rồi nói. Cô gái này, hắn không có ý định giết chết, nhưng bỏ lại cũng không xong. Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt. Những vẫn còn có điều trọng yếu nhất, mà hắn không muốn thừa nhận, chính là sự ngoan cố và kiên trì trong ánh mắt của cô gái này đã làm hắn động lòng. Bởi vì đó không phải là sự cố chấp đến mù quáng do tham lam cực độ tạo thành, mà trái lại là sự thánh khiết. Sự cố chấp ngốc nghếch đến si dại này gợi cho hắn nhớ lại cảm giác hết sức quen thuộc khi xưa.
Đoan Mộc Vũ đột nhiên dừng lại mở miệng, làm cho cô gái áo đỏ sợ hết hồn. Đặc biệt là cách hắn nói, lại hết sức đột ngột. Nàng theo bản năng lùi về phía sau một bước.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì?"
Đoan Mộc Vũ xòe tay phải ra, dùng giọng lãnh đạm nói.
"Chẳng lẽ ngươi thật sự có biện pháp che dấu ba động của mảnh vụn Yêu Thạch này?" Cô gái áo đỏ cũng không phải kẻ ngốc. Sau khi thoáng kinh ngạc, nàng lập tức nghĩ tới điểm này. Chẳng qua, cứ khơi khơi giao mảnh vụn Yêu Thạch mà nàng phải mạo hiểm cả tính mạng mới lấy được giao ra như vậy thật sự làm cho nàng cảm thấy rất không cam tâm. Đặc biệt là nàng rất ghét cái dáng vẻ hờ hững của Đoan Mộc Vũ.
"Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ngươi, ngươi phải cam đoan với ta một câu!"
"Sự kiên nhẫn của ta có hạn!"
Đoan Mộc Vũ khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc như đao. Cô gái áo đỏ thấy vậy, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Chỉ trong nháy mắt, thiếu niên có vẻ rất yếu ớt kia đã thực sự làm cho cô có cảm giác nguy hiểm cực độ.
"Ách, ngươi hung hãn như vậy để làm chi? Coi như ta chưa nói gì!"
Hơi do dự một chút, nàng vẫn lấy mảnh vụn Yêu Thạch ra. Đó là một mẩu đá chỉ xấp xỉ bằng đầu ngón tay, vô cùng khác thường. Chỉ cần đã từng nhìn thấy vật này, bất cứ ai cũng tuyệt đối không coi nó là đá. Bởi vì cho dù nó chỉ là một mảnh vụn nho nhỏ, nhưng lại hoàn mỹ tới cực điểm, giống như một vì sao sáng lạn, có vô số màu sắc bắt mắt đang biến ảo bên trong. Lần đầu nhìn thấy, cho dù định lực có cao tới đâu, bất cứ ai cũng không cưỡng lại được mà ngây ngẩn lạc vào trong tia sáng này chốc lát!
Có lẽ đây không phải là thứ thuộc về thế giới này!
Khi được nắm trong lòng bàn tay của cô gái, mảnh vụ đó phát sáng khiến đôi tay nàng cũng trở nên như mộng như ảo. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Đoan Mộc Vũ vẫn hoàn toàn thờ ơ không hề biến đổi, cũng chẳng buồn liếc mắt. Hắn tiện tay cầm mảnh vụn Yêu Thạch vào tay, giống như nó chỉ là một hòn đá nhỏ vô cùng tầm thường.
Sau khi lấy được mảnh vụn Yêu Thạch, Đoan Mộc Vũ rút chủy thủ ra rồi dứt khoát rạch một đao vào lòng bàn tay phải của mình. Ngay tức khắc, máu tươi chảy ra. Còn hắn lại như không hề cảm thấy đau đớn, nhỏ từng giọt máu tươi lên mảnh vụn Yêu Thạch. Vô cùng kì dị, ánh sáng chói lọi mê người trên mảnh vụn Yêu Thạch rõ ràng đang dần trở nên ảm đạm. Cuối cùng, nó trở nên giống hệt như một viên đá nhỏ bình thường, không có điểm gì khác biệt. Sự ba động kì dị bên trong cũng hoàn toàn biến mất.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái áo đỏ lập tức trợn mắt há mồm. Nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng căn bản không thể nào tin nổi. Mảnh vụn Yêu Thạch khiến cho vô số cao thủ tu hành đều phải bó tay không tìm ra cách áp chế thì không ngờ lại bị áp chế bằng cách đơn giản tới như vậy.
"Hai mươi bốn canh giờ sau, ba động của mảnh vụn Yêu Thạch mới xuất hiện trở lại. Tuy nhiên, khoảng thời gian đó, đã đủ để ngươi chạy tới Tích Nguyệt Hồ rồi!"
Nói xong, Đoan Mộc Vũ phất tay ném mảnh vụn Yêu Thạch đó trở về tay cô gái áo đỏ, dường như chỉ vừa mới làm một chuyện nhỏ bé nhỏ không đáng kể. Động tác hắn liền mạch không hề ngừng nghỉ, xoay lưng tiếp tục tiến về phía trước.
Ngạc nhiên nhìn mảnh vụn Yêu Thạch trên tay bị máu tươi thấm ướt, cô gái áo đỏ há miệng muốn nói gì đó, nhưng không sao thốt lên lời. Nàng đứng nguyên một chỗ sững sờ trong chốc lát. Mắt thấy bóng dáng Đoan Mộc Vũ ở phía trước đã sắp khuất bóng, nàng vội vàng tiếp tục đuổi theo.
"Này, tay của ngươi... có cần băng bó hay không, ta có linh đan chữa thương này."
"Không cần!"
"Nhưng mà... nhưng mà ta sắp đi không nổi nữa rồi. Ta cần điều tức một lúc." Cô gái áo đỏ thoáng khó xử nói. Dẫu gì nàng cũng là một người tu hành cảnh giới Động Huyền, lúc này phải nói ra những lời như thế, thật sự mất hết thể diện.
Tuy nhiên Đoan Mộc Vũ không có ý tứ chê cười hay giễu cợt nàng, mà hắn chỉ lẳng lặng dừng lại. Trên thực tế, đừng có trông chờ hắn sẽ vì một chuyện gì đó mà biến đổi nét mặt. Sống đã đủ lâu, thấy cũng đã nhiều, cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi!
Khi Đoan Mộc Vũ thuần thục đốt lên một đống lửa, lại một lần nữa nướng một miếng thịt, ánh lửa hắt lên khuôn mặt của. Gương mặt tuy khá là non nớt, nhưng ấn tượng ở đường nét rõ ràng, góc cạnh nổi bật, có vẻ kiên nghị khác thường. Mọi điểm đều khiến cho người khác liên tưởng đến nham thạch cứng rắn. Đôi mắt hờ hững, trong ánh lửa, thỉnh thoảng lại lóe sáng giống y như một ngôi sao. Trong khoảnh khắc đó, gương mặt này nếu mang ra so sánh với tất cả đàn ông trên đời này, thì thần bí hơn nhiều, sinh động hơn nhiều.
"Ta... vẫn còn chưa biết tên tục của ngươi."
Quấn chặt quần áo trên người, cô gái áo đỏ ngồi bên cạnh đống lửa, lần đầu tiên trong đời cảm thấy có chút câu nệ. Mặc dù rất mệt mỏi, thương thế trong cơ thể ngâm ngẩm đau, nhưng giờ khắc này, nàng lại cảm thấy thật sự ấm áp, không rõ là từ trong lòng, hay là từ ngọn lửa.
"Không thể trả lời!"
Đoan Mộc Vũ ngay cả hứng thú ngẩng đầu nhìn một cái cũng không có mà thuận miệng đáp. Điều này khiến cho cô gái áo đỏ tức giận một chập nhưng nàng không thể nào phát tác được. Cảm giác bị xem nhẹ như vậy, thật sự khó chịu! Hơn nữa, nhìn thấy Đoan Mộc Vũ gặm cục thịt nướng đen thui, ăn rất ngon lành, nàng lại càng có cảm giác muốn nổi điên.
Nàng hung hăng cầm lấy một nhánh cây chọc vào đống lửa, làm vô số đốm lửa bay tán loạn trong bầu trời đêm. Rốt cục nàng nhịn không nổi, quát: "Ta đói bụng, ta cũng muốn ăn!"
"Ngươi đã Ích Cốc, không cần ăn."
"Ta không cần biết, ta vẫn muốn ăn!"
"Hả?" Cuối cùng Đoan Mộc Vũ cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô gái áo đỏ một cái, nhưng không hề nói thêm câu gì. Hắn giơ tay đưa cục thịt nướng đã gặm dở một nửa trong tay mình cho nàng.
"Ngươi... đây là thứ ngươi đã ăn. Ngươi có còn biết xấu hổ không mà đưa cho ta ăn?" Cô gái áo đỏ quả thực đã bị chọc giận tới mức toàn thân run rẩy, hàm răng cắn chặt nghiến vào nhau ken két.
"Chỉ còn một miếng cuối cùng này." Đoan Mộc Vũ thản nhiên đáp, gương mặt vẫn hết sức lãnh đạm, không hề có một chút tức giận trước lời khiêu khích của đối phương. Hoặc có thể nói, hắn căn bản không thèm tính toán những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nàng thoáng sửng sốt. Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt của Đoan Mộc Vũ, chẳng biết tại sao cơn giận dữ trong lòng đột nhiên mất tăm. Sau khi do dự một chút, nàng đưa tay nhận lấy cục thịt nướng đen thui đó.
"Cám ơn, có lẽ mỗi người một nửa là được rồi!"