Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái
  3. Chương 6: Cái gọi là bệnh dạ dày
Trước /26 Sau

Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái

Chương 6: Cái gọi là bệnh dạ dày

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tần Dụ Lãng cầm tờ công thức nấu ăn mới lấy từ trên mạng xuống, một tay cầm cái xẻng tùy ý quấy trong nồi một chút.

“Đây là đồ chơi sao? Số lượng vừa phải? Ghi rõ ràng chút sẽ chết ư!” Tần Dụ Lãng suy nghĩ tỉ mỉ thật lâu, rốt cục quyết định bỏ ba muỗng muối vào trong nồi.

“Năm phút đồng hồ không chênh lệch lắm a…” Tần Dụ Lãng tắt bếp đi, trong tủ tìm ra một cái chén canh mới tinh, đem tới bồn rửa chén rửa sơ qua một chút rồi múc canh đổ vào chén.

Tần Dụ Lãng vỗ vỗ tay, đem công thức lật đến trang kế tiếp, “Bò bít-tết, màu sắc thịt chín bảy phần là đủ…”

Đổ vào nồi một chút dầu, sau đó đem miếng thịt bò tươi sống bỏ vào trong nồi, qua thêm vài phút đồng hồ, Tần Dụ Lãng mới ý thức, “Chín bảy phần thì nhìn như thế nào a?”

“Mặc kệ, nhìn không khác lắm là được a, dù sao ăn vào cũng không chết người…” Tần Dụ Lãng bĩu môi đem miếng bò bít-tết màu sắc quái dị bỏ vào trong dĩa.

Thỏa mãn xoa xoa thắt lưng, dọn thành quả của mình ra, Tần Dụ Lãng nhìn thoáng ra bên ngoài phòng bếp, phát hiện Lý Thượng Trí đã đi rồi, cậu la lớn: “Quân Dĩ Duệ, ăn cơm.”

Quân Dĩ Duệ nghe thấy lời này liền đi đến ngăn tủ bên cạnh xách ra một hộp thuốc, lật tìm cả buổi mới tìm được một bao thuốc màu trắng, khẽ cười nói: “Không uống mấy viên thuốc dạ dày sao được.”

Tần Dụ Lãng cởi tạp dề ra, đem hai phần bò bít-tết cùng hai phần súp bắp đặt trên bàn cơm, nhìn thấy Quân Dĩ Duệ đi tới liền không nhịn được khoe khoang nói: “Sao? Có phải là tôi rất lợi hại hay không, vừa học liền biết a?”

“Đây đều là em làm sao?” Quân Dĩ Duệ chỉ vào vật thể vô cùng thê thảm có hình dáng miếng thịt trên bàn hỏi cậu.

Trông thấy Tần Dụ Lãng gật gật đầu, kiêu ngạo mà tuyên bố: “Đúng vậy, ăn cơm a.”

Trong thâm tâm, Quân Dĩ Duệ âm thầm vỗ tay cho quyết định sáng suốt của mình, anh kéo cái ghế ra ngồi xuống, nhẹ tay cầm lấy dao nĩa, hơi run rẩy.

Vẻ mặt Tần Dụ Lãng tươi cười, nhưng nụ cười của cậu không có tiếp tục được lâu, lúc cậu cắn miếng đầu tiên của bò bít-tết thì sắc mặt liền trở nên ảm đạm.

Quân Dĩ Duệ buồn cười hỏi: “Đại đầu bếp Tần, ngài cảm thấy tài nấu nướng của mình như thế nào?”

“Ha ha…” Tần Dụ Lãng nghiến răng nghiến lợi mà đem cái thứ trong miệng mình nuốt xuống, sau đó tự nhiên mà trả lời: “Lần đầu nha, cũng không tệ. Nếu không uống canh đi.”

Bên trên chén súp bắp nổi lơ lửng mấy thứ giống cà rốt, Quân Dĩ Duệ quấy vài cái, uống vào đồng thời anh thầm suy nghĩ nói: Tần Dụ Lãng, anh không nhanh chóng ăn hết em thì quả thực rất xin lỗi việc hôm nay anh đã tra tấn dạ dày của mình như vậy rồi!

Lông mày của Quân Dĩ Duệ xoắn xuýt trong chốc lát rất nhanh giãn ra, sắc mặt Tần Dụ Lãng rõ ràng rất khó coi, anh nghe thấy một câu kia của Tần Dụ Lãng “Không muốn ăn thì đừng ăn” lập tức giương ra một khuôn mặt tươi cười như hoa.

“Không, anh cảm thấy cũng không tệ ah.” Quân Dĩ Duệ lại cắt một ít bò bít-tết nuốt vào, Tần Dụ Lãng nhìn ánh mắt của anh tràn ngập thương cảm cùng đồng tình giống như phảng phất đang nhìn một người tiến hành tự sát.

“Mấy thứ này… Vẫn là nên đổ a.” Tần Dụ Lãng đứng dậy muốn lấy chén đĩa mang vào phòng bếp.

Quân Dĩ Duệ ngăn đón cậu, “Em có thể giúp anh lấy cái li ở trong phòng của anh không? Anh muốn uống chút nước.”

Tần Dụ Lãng nhìn bàn thức ăn, lập tức tràn ngập cảm giác tội lỗi mà đi lên lầu.

Quân Dĩ Duệ duỗi lưng một cái đứng lên, bưng chén đĩa cùng chén canh đi vào phòng bếp, tiêu sái khoát tay đem mấy thứ đó ném vào thùng rác.

Lúc hắn đem chén đĩa bỏ lại trên bàn cơm một lần nữa, nhìn thấy Tần Dụ Lãng vừa vặn đi xuống lầu, anh cười nói với cậu: “Anh đi đổ rác.” Nói xong liền xách thùng rác trong phòng bếp lên.

Tần Dụ Lãng phiền muộn liếc nhìn bóng lưng của anh, “Từ khi nào mà anh ta nguyện ý đi ra ngoài rồi vậy?”

Lúc Quân Dĩ Duệ trở lại, Tần Dụ Lãng đang rửa chén trong phòng bếp, nghe thấy tiếng bước chân cậu mau chóng chạy đến hỏi: “Quân Dĩ Duệ, mấy món ăn trên bàn đâu hết rồi?”

Tần Dụ Lãng mang tạp dề cầm miếng rửa chén, trên người có dính một chút bọt bong bóng, Quân Dĩ Duệ khoát khoát tay, “Đã ăn hết ah.”

“Cái gì? Anh ăn hết?” Cái cằm Tần Dụ Lãng trực tiếp rớt xuống đất, “Những thứ đó thật sự có thể ăn sao?”

“Bởi vì là em nấu nha, anh không muốn lãng phí.”

Quân Dĩ Duệ thoả mãn nhìn thấy trên mặt Tần Dụ Lãng chợt lóe lên một tia không thể tin cùng với cảm động nhàn nhạt. Thật là phi thường hoàn mỹ ah…

“Tôi đi rửa chén.” Bước chân Tần Dụ Lãng chậm lại một ít, cảm xúc đặc thù trong lòng của cậu làm cho chính cậu cũng cảm thấy kỳ quái.

Cậu là làm sao vậy? Tại sao nghe thấy câu trả lời của anh lúc lại có chút cảm động?

Tay Tần Dụ Lãng chà chà rửa rửa mấy cái chén đĩa, cho đến khi rửa hết trở về phòng của mình, cậu vẫn chưa thể giải thích được.

Quân Dĩ Duệ trước cửa sổ sát đất trong phòng, bấm một dãy số điện thoại, “Là tôi, có khả năng ngày mai cần cậu tới một chuyến.”

Quân Dĩ Duệ đi đến cửa gian phòng Tần Dụ Lãng, nghe thấy thanh âm tắt đèn, anh thu hồi nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng, đi về phòng của mình.

Tần Dụ Lãng tỉnh lại thì đã hơn bảy giờ, cậu vừa muốn xuống lầu thì nghe thấy thanh âm Quân Dĩ Duệ đang gọi điện thoại, “Cậu… Cậu tới một chuyến a, hiện tại, tôi có chút không thoải mái.”

Bước chân Tần Dụ Lãng không tự giác mà dời qua đi về chỗ của Quân Dĩ Duệ, cửa khép hờ, Tần Dụ Lãng nhìn xuyên qua khe cửa thấy Quân Dĩ Duệ mặt mày tái nhợt nằm trên giường.

“Anh làm sao vậy?” Tần Dụ Lãng chẳng quan tâm cái khác trực tiếp đi vào hỏi, chờ cậu đi đến bên giường lúc cầm nhiệt kế lên, cậu lại càng hoảng sợ: “40 độ? Anh sốt rồi hả?”

Quân Dĩ Duệ hữu khí vô lực mà trả lời cậu: “Có thể là ngày hôm qua ăn nên …….đau bụng…”

“Cái gì? Không phải là tôi làm… Làm hại anh như vậy chứ? Nhanh đi bệnh viện ah!” Cảm giác áy náy của ngày hôm qua lại bộc phát lần nữa, Tần Dụ Lãng nhịn không được đưa tay sờ sờ trán Quân Dĩ Duệ, “Rất nóng a”

“Anh không đi bệnh viện, không sao đâu, anh đã gọi bác sĩ gia đình tới.”

Tần Dụ Lãng sốt ruột muốn đi ra ngoài, quay đầu nói: “Tôi đi lấy giúp anh cái túi chườm nước đá thoa một chút, anh còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Sắc mặt Quân Dĩ Duệ càng thêm trắng nhợt, giọng nói của anh không có thần thái sáng láng như trước, giọng khàn đến không chịu được, “Dạ dày đau…”

“Không phải là ngộ độc thức ăn chứ?” Trái tim Tần Dụ Lãng lập tức nổi lên bất an.

…….

“Không có vấn đề gì lớn, chỉ là do ăn thức ăn không sạch sẽ thôi, uống thuốc với tiêm một chút là được rồi.” Hàn Thắng Minh trêu ghẹo liếc nhìn Quân Dĩ Duệ, quay người nói với Tần Dụ Lãng.

Tần Dụ Lãng vẫn chưa yên tâm lắm, “Vậy anh ta sốt cao nghiêm trọng như vậy thật sự không có chuyện gì sao?”

Hàn Thắng Minh suýt chút nữa không nhịn được cười, bày ra thái độ đứng đắn nghiêm túc trả lời Tần Dụ Lãng, “Uống chút thuốc hạ sốt là được, không phải bệnh gì nặng, nhưng mà về sau phải chú ý an toàn thực phẩm. Trong lúc sinh bệnh nên ăn thanh đạm một chút.”

Tần Dụ Lãng gật đầu, “Tôi biết rồi, vậy anh nhanh chóng tiêm thuốc cho anh ta ah.”

Trong lòng Tần Dụ Lãng mặc niệm nói: Quân Dĩ Duệ, anh nhất định phải nhanh khỏe lại. Về sau tôi nhất định sẽ đối xử với anh tốt một chút, ít nhất sẽ không nấu mấy thứ thức ăn này cho anh ăn…

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngoan, Đừng Chạy

Copyright © 2022 - MTruyện.net