Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Dật Phong trường kiếm nơi tay, hướng Nhậm Thương Khung nói:
- Thương Khung, ngươi đứng ở đây nhìn, vi sư đi mở ra phong ấn. Chờ ta mở xong, ta và ngươi cùng nhau tiến vào.
Nhậm Thương Khung gật đầu:
- Vâng.
Lý Dật Phong tiếng nói rơi xuống, cánh tay vung lên, trường kiếm hóa thành một đạo cầu vồng, tản mát ra sắc thái sáng lạn, giống như băng hoa nở rộ.
Dưới hai tòa núi băng, kiếm khí màu sắc rực rỡ như cầu vồng kia, kéo dài qua hai bên, giống như một toà thải hồng cầu.
Nhậm Thương Khung dõi mắt nhìn lại, tán thán nói:
- Lực lượng của sư tôn thật to lớn, khí tượng như thế, quả thật là đại thế của Đại Đạo cảnh cường giả!
Sư tôn Lý Dật Phong mặc dù là Đại Đạo nhị trọng, nhưng Đại Đạo tam trọng Hạ Tùng Linh, cũng không dám nói thắng Lý Dật Phong dễ dàng.
Kiếm tu, nhất là kiếm tu Chân Kiếm Đạo, tu vi đều là rất mạnh. Nhất là tiềm lực chiến đấu của bọn họ, lại càng hết sức kinh người.
Nhậm Thương Khung cảm thụ được đại đạo khí tràng của sư tôn Lý Dật Phong, trong lòng rung động cực kỳ.
- May mà Hình Thiên chỉ là mới vào Đại Đạo cảnh, nếu mà có đại đạo khí tràng bực này như sư tôn, ta chưa tiến vào Thần Thông ngũ trọng, hoàn toàn không có lực phản kháng!
Bàng bạc đại khí, thế như giao long.
Thanh mũi nhọn ba thước kia, giống như chiếm được thiên địa tạo hóa, ở trong thiên địa, tùy ý tản ra lực lượng đáng sợ.
Mơ hồ trong hư không có tiếng sấm dậy, có thiểm điện xu thế.
- Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm!
Nhậm Thương Khung như thế nào không biết được kiếm kỹ này?
Ca lau, ca lau!
Tia chớp Ngũ sắc, giống như hung thú giương nanh múa vuốt, xé rách vô tận trường không, phun ra nuốt vào đại khí, ở trên bầu trời băng sơn bay tới bay lui.
- Khí là mẹ của thần, thần là con của khí. Lấy ta ngũ khí, gọi về ngũ lôi. Ngũ lôi Thiên Sát, kiếm thể thần âm!
Lý Dật Phong ngâm khẽ khẩu quyết, tay áo phiêu động, chân đạp thất tinh, thần thái như tiên.
Trường kiếm trong tay dẫn động, nhất thời dẫn hạ vô số tia chớp. Trường kiếm trong tay Lý Dật Phong run lên.
Một đạo kiếm khí đáng sợ, bản thân kiếm thể cũng không có đánh vào băng sơn.
Chỉ thấy một đạo kỳ quang chợt lóe lên rồi biến mất, hóa thành hư vô.
Sau một khắc, thân thể Lý Dật Phong liên tục bay lên, chỉ thấy ngọn núi dưới chân hắn, từ từ nứt ra một ke hở.
Khe hở này giống như một trận pháp bị phá, bắn ra một cột sáng phóng lên cao.
Lý Dật Phong nói một tiếng:
- Thương Khung đi theo ta!
Thầy trò hai người đồng thời lao vào trong cột sáng. Cột sáng xoay chuyển, đem hai thân ảnh trực tiếp thôn phệ vào trong.
Khách khách khách!
Sau khi hai thân ảnh vừa lao vào, khe hở lại chậm rãi khép lại.
Nhậm Thương Khung cùng Lý Dật Phong bị cột sáng kia cuốn vào, không ngừng hạ xuống. Làm cho Nhậm Thương Khung có một cảm giác xuyên qua không gian. Bất quá Nhậm Thương Khung biết, đây cũng không phải là xuyên qua không gian, mà là ở bên trong lòng núi, không ngừng hướng địa tâm tiến vào.
Lấy áp lực của địa tâm so sánh với không gian loạn lưu mà nói, quả thực chính là như tắm gió xuân, một điểm khó chịu cũng không có.
Lý Dật Phong vừa bắt đầu đã dùng đại đạo khí tràng bao Nhậm Thương Khung lại, sợ ái đồ bị thương. Kết quả lại phát hiện, Nhậm Thương Khung thần thái tự nhiên, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác không thích ứng nào.
- Thương Khung, ngươi tu luyện công pháp thập phần bất phàm, lại không bị trọng lực địa tâm này dẫn dắt. Mỗi khi xâm nhập xống ngàn trượng, trọng lực địa tâm sẽ tăng gấp mười lần.
Nhậm Thương Khung khẽ mỉm cười, nghĩ thầm Thiên Trạch Tiểu Thế Giới này, sợ rằng không có lực lượng gì, có thể làm cho Bất Hủ Đế Khí khuất phục.
Bất Hủ Đế Khí, gặp mạnh liền mạnh, cho dù trọng lực địa tâm này có mạnh hơn đi nữa, chỉ cần không áp suy sụp Lý Dật Phong, thì tuyệt đối áp không được Nhậm Thương Khung hắn.
Dù sao, Nhậm Thương Khung bằng sức chống cự mà nói, tuyệt đối không kém Đại Đạo trung kỳ cường giả.
Hàn khí là càng phát ra nồng nặc. Nhậm Thương Khung nếu không phải có Bất Hủ Đế Khí hộ thân, coi như là Đại Đạo tứ trọng cường giả, ở hàn khí nơi này, phải đem hết toàn lực chống cự. Hơn nữa rất có thể bị tổn thương do giá rét.
- Tốt, đến rồi.
Ngay vào lúc này, Lý Dật Phong hô nhỏ một tiếng, khẩu khí có chút phức tạp, thậm chí có chút phát run. Ngàn năm chờ đợi, ngàn năm ly biệt, ngàn năm cố gắng, chỉ vì giờ khắc gặp nhau này.
Rốt cục lại đến bên cạnh đạo lữ năm đó, cảm xúc Lý Dật Phong muốn một điểm ba động cũng không có, hiển nhiên là giả.
Ở nơi này, Lý Dật Phong bằng đại thần thông, mạnh mẽ mở ra một không gian nhỏ bé.
Kỳ diệu nhất chính là, khu vực này, vừa lúc là một đoạn ngọc linh mạch của Vạn Niên Huyền Băng. Ước chừng dài hai ba trượng, rộng khoảng một trượng.
Nhậm Thương Khung lấy làm kỳ:
- Sư tôn, người làm sao tìm được chỗ này. Khối Vạn Niên Huyền Băng này bị người phát động tạo thành một không gian, thật là đại thủ bút. Nếu có thể vận chuyển ra ngoài, tuyệt đối là bảo bối giá trị liên thành a.
- Aii, vì thương thế của sư nương ngươi, vi sư giống như con ruồi không đầu đi loạn khắp nơi, để cho ta tìm được chỗ này, đây là thiên ý. Thương Khung, theo ta đi vào.
Tiến vào trong không gian nhỏ hẹp này, trên giường do Vạn Niên Huyền Băng xây thành, có nằm một thiếu nữ giống như bạch ngọc.
Mặt mũi nàng trông rất sống động, giống như mỹ nhân mới vừa ngủ say, ngay cả thần thái cùng bộ dáng, cũng là thập phần sinh động, hoàn toàn không giống một người chết.
- Sư muội, ta đã tới, ngươi có nghe được không?
Lý Dật Phong nhẹ nhàng cầm tay Tạ Anh, trong mắt đầy vẻ yêu thương.
Mơ hồ trong lúc này, Nhậm Thương Khung phảng phất lại nghe đến tiếng hát năm đó của sư tôn:
- Kiếm buồn, kiếm buồn, tâm ta buồn; tình buồn, tình buồn, mệnh ta khổ...
Nhân sinh có gì đau khổ hơn sinh ly tử biệt.
Lý Dật Phong cuối cùng không phải là người trong phàm tục, hắn tuyệt đối không hướng vận mệnh khuất phục, tuyệt đối không cam lòng để người yêu chết đi.
Cho nên, hắn đi khắp nơi, dạo qua tứ châu, chính là vì muốn cứu đạo lữ Tạ Anh. Hôm nay, ngũ đại thần quả tề tựu, Lý Dật Phong không phụ ước hẹn lúc trước, rốt cục lại đến.
Chẳng qua là, Lý Dật Phong trước kia cũng không nghĩ ra, đi cùng với mình, lại có một chân truyền đệ tử.
- Sư muội, ngươi nếu như tỉnh lại, biết ta mang đến đệ tử của chúng ta, không biết sẽ cao hứng đến cỡ nào? Đệ tử này của chúng ta, là trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam, so sánh với ta và ngươi năm đó, càng thêm huy hoàng. Ngươi nếu như tỉnh lại, nhất định sẽ thích đệ tử này...
Lý Dật Phong lẩm bẩm nói, từng chữ, từng câu, đều bao hàm thâm tình.
Nhậm Thương Khung lòng rất hiểu, bằng địa vị của sư tôn, ngàn năm không phụ ước hẹn, không thay đổi ý chí, thực khó có được. Chân Kiếm Đạo, chuyên chú cho kiếm, chuyên chú cho tình, quả nhiên là chân tình.
- Sư tôn, để cho đệ tử nhìn thương thế của sư nương.
Nhậm Thương Khung đi tới trước, nhẹ nhàng bắt mạch, bắt đầu chẩn đoán thương thế của Tạ Anh. Nhắm mắt cảm thụ một phen, chân mày Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng nhăn lại.
- Sư tôn, sao có thể như vậy? Bên trong thân thể sư nương, không có một đường sinh cơ, mà ngay cả kinh mạch cũng hoàn toàn yên tĩnh. Đây là cớ gì?
Lý Dật Phong thở dài nói:
- Đây là ta lấy được một môn thần thông phong ấn, đem sinh cơ của nàng hoàn toàn phong ấn, chuyển làm thánh thai, có thể đem mười năm áp súc thành một ngày, là một môn Giả Tử Đại Pháp. Môn thần thông này, kinh mạch sẽ không lưu thông, chỉ có tim thỉnh thoảng nhảy lên một cái. Tần số nhảy lên mười năm tương đương với một ngày.
- Nga? Còn có thần thông bực này?
- Đó cũng là hành động bất đắc dĩ, nếu không phải sư nương ngươi ban đầu còn có một điểm sinh cơ, chỉ sợ ta cũng không cách nào đem thần thông này phong ấn trên người nàng. Bất quá, phong ấn này duy trì nhiều nhất là một vạn năm. Nếu như bên trong một vạn năm, ta không cách nào tìm được biện pháp giải quyết, nàng cuối cùng cũng sẽ qua đời, cùng ta âm dương hai cách. Không qua... ha hả, một vạn năm sau, ta khi đó cũng gần đất xa trời, bất cứ khi nào cũng có thể nhận mệnh...
Trong giọng nói của Lý Dật Phong, có một tia thương cảm rất rõ.
- Sư tôn, ngũ đại thần quả đã tề tựu, nếu như thật có thể tụ ngũ hành, cải tạo ngũ tạng, tụ ngũ khí mà nói, đệ tử nhất định sẽ đem hết toàn lực.
Nhậm Thương Khung từ khi thành danh tới nay, y đạo cứu người, cũng không thiếu đại thủ bút.
Nhưng mà, bất kỳ một lần nào, cũng không có gian khổ như lần này. Ban đầu cứu Nhậm Thanh Sương cũng tốt, sau lại cứu Thanh Loan Vương cũng tốt, cứu Đế La Vũ Hậu cũng tốt, cứu Đế Tấn cũng tốt, cho tới sau lại cứu Tần Trùng cũng tốt, Nhậm Thương Khung đều có tuyệt đối nắm chặt.
Nhưng mà, cục diện trước mắt, ngay cả Vạn Dược Tôn tiền bối cũng chưa bao giờ gặp.
Trên cơ bản mà nói, Tạ Anh này sinh cơ đã đoạn tuyệt, thật ra đã là người chết. Ngũ hành thần quả, muốn trọng tố sinh cơ, có thể nói là đoạt công tạo hóa, cùng trời tranh mệnh.
- Thương Khung, y thuật hôm nay của ngươi, đã vượt qua bất kỳ Dược Thánh nào mà sư tôn bái phỏng, nếu như ngươi cũng không có cách nào, sợ rằng cũng chỉ có Vạn Dược Tôn tiền bối mới có biện pháp.
Nhậm Thương Khung cười khổ:
- Vạn Dược Tôn tiền bối, chỉ sợ là không có thể sống lại rồi. Đệ tử truyền thừa y bát của người, nhất định sẽ đem hết toàn lực.
Về chuyện Vạn Dược Tôn truyền thừa, Nhậm Thương Khung trước khi rời Thiên Các, liền cùng sư tôn tiết lộ qua một chút tin tức.
Lý Dật Phong gật đầu:
- Thương Khung, ngươi là người đại phúc duyên. Ta tin tưởng, sư nương ngươi dính phúc duyên của ngươi, tất nhiên cũng có thể chuyển nguy thành an.
- Đệ tử chắc chắn toàn lực ứng phó.
Dưới mắt, ngũ hành thần quả đã toàn bộ tụ tập, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội nữa là xong.
Muốn động thủ, tự nhiên yêu cầu trước tiên là phải giải trừ Giả Tử Đại Pháp kia, nhưng mà, một khi giải trừ thần thông phong ấn này, Tạ Anh rất nhanh sẽ khôi phục trạng thái bị thương, trong thời gian rất ngắn hoàn toàn có thể chết đi.
Cho nên, thời gian lưu cho Nhậm Thương Khung trị liệu, cũng không nhiều.
Nhậm Thương Khung hiển nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, cho nên hắn cũng không vội động thủ, mà nghĩ rất nhiều phương án.
Cuối cùng hướng Lý Dật Phong nói:
- Sư tôn, thương thế kia của sư nương, là ta bình sinh mới thấy. Thời cơ cứu trị cơ hồ là trôi qua rồi biến mất. Cho nên, ta muốn người hỗ trợ.
- Tốt, ta hỗ trợ thế nào?
Cho dù là lấy máu chặt đầu, Lý Dật Phong cũng sẽ không cau mày.
- Ngũ hành thần quả, bản thân truyền thừa ngũ hành khí của Thượng cổ, là thiên địa thần quả, cải tạo ngũ tạng, tụ ngũ khí, cũng không phải là hoàn toàn không thể làm. Chẳng qua là, thời gian quá ngắn, ta một người thao túng ngũ hành thần quả, khó tránh khỏi sẽ phân tâm. Cho nên, ta muốn sư tôn thao túng hai quả trong đó, như thế nào?