Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Lão nhị, vì sao lại gọi ta trở về?
Tính cách của Nhậm Tinh Hà vẫn bộp chộp như vậy, gia tộc phái hắn đi quặng mỏ trợ giúp Nhậm Thanh Sương, hắn cũng biết, đây là công lao của đệ đệ, nhờ hắn mà địa vị một mạch của mình ở gia tộc không ngừng lên cao.
Bất quá với tính cách như vậy, muốn hắn suốt ngày trong coi quặng mỏ, hắn vẫn có chút không quen.
Bởi vậy, khi Nhậm Thương Khung gọi hắn về, hắn rất cam tâm tình nguyện.
- Ca, ta muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện một thời gian ngắn. Mẫu thân ở nhà không người chăm sóc.
Nhậm Tinh Hà vỗ ngực:
- Việc này đệ yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt. Lão nhị, đệ muốn đi đâu?
Nhậm Thương Khung không trả lời, mà quay người hướng võ tràng đi đến:
- Ca, chúng ta đến bên kia nói chuyện.
Quan hệ của hai huynh đệ từ khi Nhậm Thương Khung trọng sinh về sau, đã được cải thiện rất nhiều. Nhậm Thương Khung biết rõ, người ca ca thoạt nhìn bất cần đời này, là một người rất chu đáo cùng tinh tế.
Cứ từ việc hắn âm thầm chiếu cố Nhậm Thương Khung, đem tài nguyên của hai huynh đệ cho một mình Nhậm Thương Khung sử dụng, lại không nói ra, là đã ít nhiều hiểu được rồi.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Nhậm Thương Khung biết rõ, người ca ca này thua thiệt nhiều lắm.
Thiên phú võ đạo của Nhậm Tinh Hà, tuy kém hơn những thiên tài có được đại đạo hạt giống, nhưng cũng là tiêu chuẩn trung đẳng, nếu như hắn không có đem tất cả tài nguyên đưa cho Nhậm Thương Khung mà nói, như vậy thực lực của hắn hôm nay, mặc dù sẽ kém Nhậm Thanh Vân, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều.
Mà trên thực tế, tu vi hôm nay của Nhậm Tinh Hà, mới chỉ là võ đạo Trúc Cơ đệ tứ trọng.
Dùng số tuổi mười chín của hắn, tu vi này quả thật có chút khó coi.
- Ca, người còn nhớ không, từ khi sáu tuổi, hai huynh đệ chúng ta bắt đầu đi vào con đường tu luyện.
Nhậm Thương Khung than nhẹ một tiếng.
- Hắc hắc, sự tình đã lâu như vậy, ta cũng không còn nhớ rõ lắm.
Nhậm Tinh Hà gượng cười hai tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, Thương Khung, nghe Thanh Sương tỷ nói, ngươi gần đây còn học luyện đan?
Nhậm Thương Khung thấy bộ dạng Nhậm Tinh Hà hớn hở như thế, biết rõ người ca ca này thiên tính đã vậy, cũng chỉ có thể chấp nhận mà không tận lực cải biến.
Lập tức nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, ca, ta gọi người trở về, thứ nhất là muốn ca chăm sóc mẫu thân; thứ hai, là có chuyện muốn nói với huynh.
- Chuyện gì?
- Việc này cần phải giữ bí mật, không được tiết lộ cho bất kỳ người nào bên trong gia tộc, kể cả Tổ Mẫu, cũng không thể tiết lộ!
Nhậm Tinh Hà giật mình, lập tức nhẹ gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
- Trước khi xuất phát, đệ sẽ bế quan ba ngày. Ba ngày sau, sẽ luyện chế ra một quả Trúc Cơ Đan cho ca phục dụng. Trúc Cơ Đan này là hạ phẩm Trúc Cơ Đan, nó sẽ giúp huynh tăng thực lực lên, trong thời gian ngắn tấn thăng đến võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng. Muốn trùng kích tầng thứ bảy, phải có trung phẩm Trúc Cơ Đan, tạm thời, ta không có có năng lực luyện chế.
- Cái gì?
Nhậm Tinh Hà triệt để ngây dại. Nhậm Thương Khung sẽ luyện đan, trước mắt bên trong gia tộc, chỉ có ba người biết rõ. Theo thứ tự là lão thái thái, Nhậm Thanh Sương cùng Nhậm Tinh Hà.
Mà những người này chỉ biết Nhậm Thương Khung biết luyện chế Nghịch Yêu Đan!
Về phần Trúc Cơ Đan, loại đan dược này, tại Vân La Thành căn bản không có người nào biết luyện chế. Đan dược này cùng Nghịch Yêu Đan so sánh, nếu cùng phẩm cấp, giá trị ít nhất hơn Nghịch Yêu Đan mười lần.
Dược phương Trúc Cơ Đan chẳng những khó tìm, thủ pháp luyện chế rắc rối phức tạp, yêu cầu đối với Đan Đỉnh càng thêm hà khắc.
Nhậm Tinh Hà tuy chưa tiếp xúc qua đan đạo, nhưng Trúc Cơ Đan trân quý như thế nào, hắn biết rất rõ. Bởi vậy khi nghe Nhậm Thương Khung nói lời này, trong lúc nhất thời tim đập thình thịch.
Tâm tư của hắn, cũng không phải qua loa như bề ngoài.
Trong nháy mắt, hắn rất rõ ràng, đệ đệ của hắn đã gặp được kỳ ngộ lớn vô cùng.
Trúc Cơ Đan!
Cho dù là đệ đệ trước mắt này thiên phú võ đạo không ra gì, nhưng có năng lực luyện chế Trúc Cơ Đan, liền cam đoan hắn cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý.
Chỉ cần cho hắn thời gian, nhất định hắn sẽ bước lên đỉnh cao nhất của Vân La Thành.
Loại thiên tài này, bất luận đi tới chỗ nào, đều có địa vị tôn sùng.
Nhậm Tinh Hà có một loại dự cảm, có lẽ đệ đệ sẽ sáng tạo kỳ tích, thậm chí còn vượt qua phụ thân năm đó!
- Ca, dưới gối phụ thân, chỉ có hai huynh đệ chúng ta. Trước kia, vẫn luôn là người âm thầm chiếu cố ta. Lúc này, người làm đệ đệ như ta, cũng phải bù đắp cho huynh chút gì đó.
Nhậm Tinh Hà yết hầu nuốt khô một cái:
- Thương Khung, ngươi, ngươi không phải cố ý trêu đùa ta chứ? Ngươi thật có thể luyện chế Trúc Cơ Đan?
- Ca, ba ngày sau, đệ sẽ cho huynh đáp án.
Nhậm Tinh Hà nhếch miệng cười cười:
- Ta tin. Hắc hắc, thực lực của ta trong thời gian ngắn sẽ tăng lên tới võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng, hắc hắc...
Nghĩ đến như thế, Nhậm Tinh Hà vui cười không ngậm miệng được.
Tại phương diện tu luyện võ đạo, bất luận là trong gia tộc, hay bên ngoài gia tộc, Nhậm Tinh Hà đã quen bị người khác xem thường.
Nhậm Thương Khung thấy Nhậm Tinh Hà phản ứng như vậy, trong lòng rất áy náy. Người ca ca này, cũng không phải là không cầu tiến, ở sâu trong nội tâm của hắn, có chí hướng truy cầu võ đạo rất cao.
Nếu không phải lúc trước đem tất cả tài nguyên đưa cho Nhậm Thương Khung hắn, hôm nay Nhậm Tinh Hà đạt tới võ đạo Trúc Cơ lục trọng cũng không phải là việc khó!
Hai huynh đệ từ trong võ tràng đi ra ngoài, vừa tới trước đình viện đã thấy Đỗ lão cầm trong tay một phong thơ đang vội vã đi tới, nhìn thấy bọn hắn, mặt mày liền sáng ngời, hô:
- Đại thiếu gia, nơi này có một phong thơ của ngài.
- Hả?
Nhậm Tinh Hà ba bước biến thành hai bước, vui mừng đi tới nhận lấy phong thư:
- Là thơ của Lạc gia tiểu thư.
Nhậm Thương Khung mỉm cười, dừng bước không tiến. Hắn biết rõ người ca ca này, cùng Lạc gia tiểu thư từ lúc còn nhỏ đã được trưởng bối song phương định ra hôn ước. Cho tới nay, quan hệ cũng tương đối thân thiết, Lạc gia tiểu thư, tên là Lạc Điệp Vũ, cùng Nhậm Tinh Hà rất tâm đầu ý hợp.
Chỉ có điều, Lạc gia cũng là một trong Vân La Thành thập đại gia tộc. Cánh cửa rất cao, mặc dù trưởng bối song phương năm đó giao tình thâm hậu, nhưng bởi vì tin đồn Nhậm Đông Lưu tử vong, khiến cho tầng quan hệ kia trở nên nhạt nhòa.
Tuy thái độ bản thân Lạc Điệp Vũ kiên định, nhưng đám trưởng bối của Lạc gia đã bắt đầu có chút hối hận. Cuối cùng, quan hệ song phương chỉ là ước định trên miệng, không hề có giấy trắng mực đen làm bằng.
Đoạn thời gian Nhậm Tinh Hà đi tới quặng mỏ trấn thủ, nên không cùng Lạc gia tiểu thư gặp gỡ. Vừa về đến nhà liền nhận được thư tình, trong lòng không vui mừng mới lạ.
Mở ra xem lướt, niềm vui mừng lộ rõ trên nét mặt, hướng Nhậm Thương Khung nói:
- Lão nhị, ta đi ra ngoài một chút, Lạc tiểu thư hẹn ta ở Thính Vũ Lâu.
Nhậm Thương Khung cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Lạc Điệp Vũ kia Nhậm Thương Khung cũng biết, tính cách hào sảng, khí khái không thua gì đấng mày râu, là một nữ tử rất thú vị, cùng tính cách của ca ca có vài phần tương tự, bởi vậy hết sức tâm đầu ý hợp.
Nếu có thể giúp ca ca thành đôi, đây cũng coi như là một sự đền bù.
Đỗ lão hướng Nhậm Thương Khung cười nói:
- Nhị thiếu gia, ta đi làm việc.
Trong nhà này, Đỗ lão biết rõ, Nhị thiếu gia mới thật sự là đương gia. Chủ mẫu cũng tốt, Đại thiếu gia cũng vậy, trước nay đều lấy Nhị thiếu gia làm chủ.
Mà nữ nhi tiểu Kỳ của mình, là thiếp thân nha hoàn của Nhị thiếu gia. Đỗ lão không khỏi có chút chờ mong, thầm nghĩ nếu như con mình sau này có thể lọt vào mắt xanh của Nhị thiếu gia, sau khi cưới chính thê, có thể nạp tiểu Kỳ làm thiếp, như vậy chính là tổ tiên hiển linh rồi.
Từ nay về sau, chỉ mặc sức hưởng vinh hoa phú quý mà thôi.
Lại nói tiếp, vào Vân La Thành đã được một tháng, một tháng này chính là khoảng thời gian mà Đỗ lão hán cảm thấy hạnh phúc nhất, chẳng những thái độ của đám thân thích kia thay đổi trái ngược, ngay cả chuyện lấy vợ của nhi tử Đỗ Thanh Ngưu cũng trở nên dễ dàng hơn..., ba ngày hai buổi lại có người tới mai mối, hơn nữa thái độ của nhà gái giống như cầu cạnh, sính lễ đưa ra cũng rất nhẹ nhàng, không có một người nào dám sư tử ngoạm cả.
Đỗ lão hán tự nhiên hiểu rõ, đây là nhờ phong quang của Nhậm gia. Bởi vậy hắn không nôn nóng chút nào. Có bối cảnh như vậy, việc thành hôn của Đỗ Thanh Ngưu, ngược lại phải tỉ mỉ chọn lựa một chút.
Nhậm Thương Khung trở lại trong phòng, bắt đầu bế quan.
Lúc trước, hắn vừa mới đột phá tầng thứ bảy, cảnh giới còn chưa vững chắc. Hôm nay, sau khi phục dụng Đăng Thiên Môn linh dịch, Nhậm Thương Khung cảm thấy thực lực của mình đã đề thăng không ít.
Một lần nữa luyện chế Trúc Cơ Đan, nhất định sẽ không thất bại như lúc trước.
Nhậm Thương Khung chỉ chuẩn bị năm phần tài liệu của Trúc Cơ Đan, lúc trước liên tục ba ngày luyện chế, ba phần tài liệu vì luyện thất bại mà hao phí.
Hôm nay lần thứ tư, Nhậm Thương Khung phảng phất giống như đã luyện chế qua trăm ngàn lần, trong lòng tràn đầy tin tưởng.
Nếu như nói luyện chế Trúc Cơ Đan lần trước là mạo hiểm, như vậy lúc này đây, hắn đã có tám phần nắm chắt.
Lấy ra Đan Đỉnh, đầu tiên đem bốn loại tài liệu phụ trợ thuộc tính bất đồng cho vào bên trong đan đỉnh, bắt đầu tinh luyện. Lấy khí lực khống chế đan hỏa, thông qua chân khí trong cơ thể vận hành tiểu chu thiên, cùng Đan Đỉnh câu thông, hình thành chu thiên tuần hoàn.
Sau khi các loại tài liệu phụ trợ đã được tinh luyện, lại đem tài liệu chính cho vào, bắt đầu quá trình tinh luyện cùng dung hợp.
Quá trình này cũng không quá phức tạp. Nhưng thao tác thủ pháp, cùng với việc nắm giữ hỏa hầu, chính là cả một vấn đề gian nan.
Nhậm Thương Khung hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm vào đan hỏa dưới Đan Đỉnh. Chỉ cần đan hỏa chuyển sang màu xanh, đó chính là thời điểm thành đan!