Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bầu không khí có chút quái dị. Tư Đồ Nhã không dám quay đầu lại, chờ cơn tức giận của người đàn ông ở phía sau.
Đợi một hồi, mới nghe được một câu nói lạnh như băng: “Theo tôi lên đây.”
Cô lên lầu theo anh. Sau khi bước vào trong phòng, anh tức giận cởi âu phục trên người xuống, tiến lại gần giường rồi ném xuống, quay đầu: “Cô tò mò về tôi đến thế sao?”
Tư Đồ Nhã hít sâu một hơi, thành thật mà trả lời: “Có một chút.”
“Tại sao lại tò mò về tôi?” Anh nhướng mày: “Yêu tôi rồi à?”
“Không có.”
Thượng Quan Trì hừ lạnh: “Không có thì tốt. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, yêu tôi chẳng khác gì yêu phải ma quỷ. Nếu như cô có thể chịu đựng được đau đớn như ở địa ngục u ám, vậy thì cô cứ tiếp tục tò mò đi.”
“Có lòng hiếu kỳ là chuyện bình thường. Ai mà chẳng có lòng hiếu kỳ chứ. Điều này không có nghĩa là ai yêu ai, huống chi, chuyện sau này chẳng ai có thể đoán trước được, biết đâu anh yêu tôi đấy.”
“Tôi yêu cô?” Thượng Quan Trì cười nhạo như thể được nghe một câu chuyện châm biếm hài hước bậc nhất, cười đến là châm chọc: “Mặc dù trong lần gặp mặt đầu tiên tôi đã biết cô tự tin, nhưng có phải cô tự tin thái quá rồi không? Cô cho rằng cô là thiên sứ sao?”
Tư Đồ Nhã đúng mực trả lời: “Tôi không phải thiên sứ, nhưng không có ai quy định ma quỷ thì phải yêu thiên sứ cả. Ma quỷ yêu ma quỷ cũng không phải là không thể đâu.”
Có khuôn mặt tựa thiên sứ, nhưng Tư Đồ Nhã cô đây chắc chắn là một người phụ nữ mang trong mình dòng máu ma quỷ.
Ánh mắt Thượng Quan Trì thoáng qua vẻ kinh ngạc, đang muốn nói cái gì thì điện thoại của Tư Đồ Nhã reo vang. Cô cúi đầu nhìn lướt qua dãy số trên màn hình, yên lặng đi vào mật thất của mình.
“A lô?”
“A Nhã, sao hôm nay không về lại mặt? Ta và ba cô đợi suốt cả ngày dài đấy nhé?”
Giọng của Nguyễn Kim Tuệ đúng là đang cười trên sự đau khổ của người khác. Cô nghe mà lòng chợt nặng nề.
“Kết hôn vội vàng, còn chưa kịp xin nghỉ bên trường học cho nên hôm nay phải đi đến trường.”
“A, là như vậy ha. Vậy hẳn là đẩy lùi thời gian về lại mặt một chút, chứ không phải là sẽ không về lại mặt đúng không?”
Đây rõ ràng là khiêu khích. Nguyễn Kim Tuệ chắc chắn cô sẽ không sống tốt nên mới cố ý làm khó cô.
“Dĩ nhiên rồi. Cuối tuần này sẽ về, cả tôi và anh ấy.”
Cô đặc biệt nhất mạnh câu cuối cùng, cô và anh ta sẽ về cùng nhau. Nguyễn Kim Tuệ muốn cười nhạo cô, cô lại cứ không cho bà ta thỏa mãn đấy. Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ lộ ra dáng vẻ hèn mọn ở trước mặt người đàn bà đáng giận kia nữa!
Cúp điện thoại, cô hít một hơi thật sâu, dứt khoát kéo cửa mật thất, đi ra ngoài.
“Chúng ta đánh cuộc đi.”
Thượng Quan Trì đang đứng kế bên cửa sổ sát đất bất ngờ quay đầu, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Đánh cuộc? Đánh cuộc gì?”
“Anh không yêu phụ nữ, đúng không?”
“Ừ.”
“Bởi vì không yêu phụ nữ nên cũng không có cảm giác nào với phụ nữ, phải không?”
“Ừ. Thì làm sao?”
“Chúng ta liền đánh cuộc thế này.” Tư Đồ Nhã đến gần anh: “Đánh cuộc tôi có thể khơi gợi được cảm giác của anh hay không.”
Ha, Thượng Quan Trì giễu cợt nhếch mép: “Chẳng lẽ cô muốn cởi hết quần áo quyến rũ tôi?”
“Tôi còn chưa thấp hèn đến nỗi đó.”
“Vậy cô muốn làm gì?”
“Anh không cần để ý tôi làm gì? Chỉ cần nói có dám đánh cuộc hay không.”
“Cô chắc mình sẽ thắng sao?”
“Đúng vậy, chắc chắn tôi sẽ thắng.”
Thượng Quan Trì khoanh tay đầy hứng thú: “Cô, người phụ nữ này, rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra mà nhiều như vậy?”
Tư Đồ Nhã im lặng không lên tiếng.
“Đánh cuộc thì cũng được thôi, nhưng cô phải rõ là tôi sẽ không chơi trò chơi nhàm chán này với cô mà không có điều kiện. Nếu thua…”
“Thua thì tôi sẽ bỏ đi.”
Tư Đồ Nhã dứt khoát nói thay anh lời anh muốn nói.
“Thắng thì sao? Cô muốn thế nào?”
Thượng Quan Trì cũng biết, cô sẽ không bao giờ đánh cuộc mà không mong lợi ích, chuyện gì trên đời này có nhân cũng phải có quả.
“Thắng…” Cô không đếm xỉa đến: “Cuối tuần này, đưa tôi về nhà mẹ.”