Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mẹ, con không thể nhận chiếc vòng này được.”
Tư Đồ Nhã dịu dàng khước từ. Không phải bởi vì cô sợ ánh mắt sắc bén kia của Thượng Quan Trì, mà là bởi vì cô thật cảm thấy quá quý trọng.
Coi như là mang trong mình dòng máu của ma quỷ, cũng sẽ thỉnh thoảng có lương tri của thiên sứ.
“Sao lại không nhận?”
Vẻ mặt của Thượng Quan lão phu nhân chợt ảm đạm, cho là lời nói lạnh lùng vô tình kia của con trai đã làm tổn thương con dâu.
“Con vừa mới được gả vào nhà, kinh nghiệm còn ít. Hay là mẹ cứ đeo đi, chờ sau này con cảm thấy con có tư cách nhận rồi lại cho con cũng không muộn.”
Thượng Quan Trì nghe vậy, căng thẳng trên mặt mới hòa hoãn một chút. Đối với câu trả lời thức thời của cô, anh rất hài lòng.
“Cái gì ít với không ít. Nếu ta đã nhận con rồi, cả đời này con đều là con dâu ta. Dù cho sau này…”
Bà liếc xéo con trai, không cam lòng nói: “Con không chịu nổi cuộc hôn nhân này mà rời đi, ta cũng sẽ không trách con. Chiếc vòng này con mang đi cũng được, để lại cũng được, con vui là được.”
Thượng Quan lão phu nhân nói xong, liền cố chấp đem chiếc vòng đeo vào cổ tay con dâu. Tư Đồ Nhã đầu tiên có chút luống cuống, nhưng khóe mắt thấy sự kiên định trong ánh mắt mẹ chồng, cuối cùng cũng không đành lòng cự tuyệt.
Cô biết rõ tâm ý của mẹ chồng, bà là muốn dùng chiếc vòng này trói cô lại ở đây cả đời.
Tư Đồ Nhã đeo chiếc vòng tượng trưng cho con dâu nhà họ Thượng Quan lên lầu, ngồi ở phòng của mình, kinh hồn bạt vía chờ người nào đó khởi binh vấn tội.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, mới vừa về phòng không đến ba phút, vừa phòng liền bị gõ vang rung trời: “Tư Đồ Nhã, cô ra đây cho tôi!”
Thật là sợ hãi, lần đầu tiên nghe thấy Thượng Quan Trì kêu tên cô, Tư Đồ Nhã chỉ cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên.
Cô vâng dạ mở cửa: “Làm sao?” Biết rồi còn hỏi.
“Đưa đây.”
“Cái gì?” Tiếp tục biết rồi còn hỏi.
Thượng Quan Trì lười cùng cô nói nhảm, thô lỗ nắm lấy cổ tay cô: “Tự mình cởi ra, hay vẫn là tôi phải động thủ?”
“Đây là mẹ chồng đưa cho tôi.”
“Xem ra là muốn tôi động thủ.”
Anh vừa định đưa tay cưỡng ép cô tháo chiếc vòng ra, Tư Đồ Nhã nhắc nhở: “Anh mà còn như vậy, tôi liền nói cho cả nhà chuyện anh đánh cuộc thua tôi.”
Hai tròng mắt sâu thẳm của Thượng Quan Trì tỏa ra một tín hiệu nguy hiểm: “Cô dám uy hiếp tôi?”
“Tôi cũng là bị buộc không biết phải làm sao.”
Anh đột nhiên xoay tròn 90 độ, ấn cô trên vách tường, nghiến răng nói: “Có lẽ vừa mới bắt đầu tôi đã lựa chọn không sáng suốt.”
“Hẳn là từ lúc bắt đầu, anh liền chọn một đối thủ ngang sức ngang tài.”
Cô lại dám uốn nắn anh, thật là chán sống. Thượng Quan Trì đột nhiên không giận mà cười, nụ cười kia, lạnh lẽo đến rợn cả tóc gáy.
“Được, không lấy thì không lấy, nhưng cuối tuần này, cô cũng đừng có hối hận.”
“Chẳng lẽ anh muốn hủy ước?”
“Tôi sẽ không hủy ước, tôi sẽ đưa cô về nhà mẹ đẻ theo ước định. Nhưng mà tôi biểu hiện ở nhà mẹ đẻ cô thế nào, hẳn không nằm trong phạm vi ước định của chúng ta chứ?”
Quả nhiên là đạo cao một thước, ma cao mười trượng. Dễ như trở bàn tay mà bắt được điểm yếu của cô rồi.
Tư Đồ Nhã nghĩ ngợi mấy giây, thỏa hiệp nói: “Có phải tôi trả lại vòng tay cho anh thì anh sẽ biểu hiện tốt một chút?”
“Có thể cân nhắc.”