Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thượng Quan Trì chỉ lạnh nhạt nhìn biểu hiện nhiệt tình của cha vợ, nhưng lại đối xử tốt đột ngột với Tư Đồ Nhã.
Anh ta đi tới trước mặt cô, đưa tay nắm lấy eo cô, dịu dàng nói: “Chúng ta vào đi thôi.”
“Được.”
Tư Đồ Nhã cười cười cứng nhắc, không quen với sự dịu dàng bất chợt này của anh.
Cánh tay trên eo khiến tấm lưng cô căng thẳng cứng đờ. Có lẽ cảm giác được cô không tự nhiên, Thượng Quan Trì cười tươi rói, đổi sang nắm tay cô. Khoảnh khắc mười ngón tay đan chặt, Tư Đồ Nhã nghe được tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Vốn còn lo lắng anh ta bướng bỉnh không nghe lời, có cam tâm tình nguyện phối hợp với cô hay không. Giờ phút này xem ra là cô đã lo thừa rồi.
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt nóng bỏng, nụ cười mê ly, những thứ này đủ để làm vợ chồng Tư Đồ Trường Phong nhìn gãy cả kính.
Cô cứ như vậy mà bị anh dắt tay vào phòng khách. Cho đến khi anh buông tay ra, cô mới phát hiện, trong lòng bàn tay mình đều là mồ hôi.
Không phải bởi vì sợ Nguyễn Kim Tuệ phát giác ra điều gì, mà là bởi vì kỹ năng diễn xuất của Thượng Quan Triệt quá tốt, vượt ra cả dự tính của cô, khiến người ta sợ hãi.
“Con rể à, mời uống trà.”
Tư Đồ Trường Phong tuy cũng là thương nhân, nhưng chẳng qua chỉ là người làm ăn nhỏ, so với tài sản hùng hậu của Thượng Quan gia, thành tựu của ông ta cũng chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, nhỏ nhặt không đáng.
Giờ phút này, tư thái hai tay dâng trà hèn mọn của ông ta làm cho người ta thật khó tin, đối tượng dâng trà lại là con rể của ông ta nữa.
“Chị, chào mừng chị và anh rể về nhà.”
Hôm nay quả thật là một ngày đặc biệt. Tư Đồ Kiều từ nhỏ đến lớn chỉ gọi họ kêu tên cô mà giờ lại gọi cô bằng chị cơ đấy. Điều ‘bất ngờ’ cứ lần lượt tới thế này.
Tư Đồ Nhã khẽ mỉm cười: “Ừ, dạo này tốt chứ?”
“Tốt gì chứ, chị vừa gả đi, em đúng là vô cùng nhàm chán. Đi, chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi.”
Tư Đồ Kiều thân thiết kéo cánh tay cô, ý vị sâu xa liếc nhìn Thượng Quan Trì, bước nhanh ra khỏi phòng khách, đi tới hậu hoa viên của Tư Đồ gia.
Không có người cần xem diễn trò nữa, đương nhiên cũng chẳng cần phải diễn kịch làm gì. Cô ta khôi phục lại dáng vẻ cậy mạnh vô lễ, nghiêm nghị chất vấn: “Cô, người đàn bà này đúng là có bản lĩnh nhỉ? Giải quyết được cả ác ma lạnh lùng vô tình trong lời đồn cơ đấy. Xem ra đúng là được chân truyền từ mẹ cô mà, thật khiến cho người ta hâm mộ gớm.”
Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của Tư Đồ Kiều, Tư Đồ Nhã không tức giận chút nào, ngược lại còn cười rộng lượng, kiên nhẫn giải thích: “Không phải tôi có bản lĩnh, mà là tin đồn không có thật. Thượng Quan Trì cũng không phải là lạnh lùng vô tình. Anh ấy đối xử với phụ nữ cũng tốt như vẻ bề ngoài của anh ấy vậy, tuyệt đối là đàn ông tốt mười phần. Sao? Có phải hối hận hay không, ban đầu không nên nhường cơ hội ấy cho tôi?”
Tư Đồ Kiều ngoài miệng không chịu nhận, nhưng ánh mắt toát ra sự hối hận khôn cùng: “Cô gạt người. Nếu anh ta là đàn ông tốt, sao lại thường xuyên ly dị?”
“Ly dị không có nghĩa là đàn ông có lỗi. Gia đình anh ấy như vậy, phụ nữ gả cho anh ấy có mấy ai là không vì tiền đây? Khi anh ấy biết động cơ ban đầu của những người phụ nữ kia, ly dị cũng phải thôi.”
“Theo như cô nói, nếu như anh ấy biết động cơ cô gả cho anh ấy cũng là vì tiền, thì hôn nhân của các người cũng sẽ kết thúc?”
“Cô là muốn sớm ngày thấy tôi bị vứt bỏ? Hay là muốn làm cô dâu thứ tám của anh ấy?”
Tư Đồ Nhã giễu cợt hỏi ngược lại. Cô cho tới bây giờ không cuồng loạn, nhưng là mỗi một câu nói đều sắc bén như đao, đâm cho người khác bất ngờ không kịp đề phòng.
“Tôi… tôi mới không đâu!”
Tư Đồ Kiều rõ ràng đã bị nhìn thấu tâm tư, vẫn còn mạnh miệng.
“Không thì tốt. Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, loại hàng như cô thế này, Thượng Quan Trì còn lười liếc mắt nhìn đấy.”
Nói xong nghênh ngang mà đi. Người mà cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị sỉ nhục mà chỉ biết đi sỉ nhục người khác kia, trong khoảnh khắc đó, cảm thấy trời long đất lở…