Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Con không biết!” Thượng Quan Trì không nhịn được trả lời, đặt mông ngồi trên ghế salon, phân phó người giúp việc: “Nước.”
“Không biết? Con và con bé cùng nhau về lại mặt, con lại nói con không biết?”
Thượng Quan lão phu nhân tức giận chất vấn. Đứa con trai này a, có thể để bà bớt lo đi được không.
Thượng Quan Trì uống một hớp nước lớn, rõ ràng lười đáp lại. Lão phu nhân nhất thời nóng lòng, liền nhanh đi gọi điện thoại cho ông bà thông gia. Sau khi gọi điện thoại xong, sắc mặt kia liền không tốt. .
“Mẹ vợ con nói các con đi về với nhau rồi. Rốt cuộc con đưa Tiểu Nhã đi đâu rồi?”
“Ném rồi mới tốt.”
“Nói cái gì vậy? Nào có chồng ném vợ đi mới phải?”
“Là người phụ nữ kia đòi xuống xe giữa đường, con cũng hết cách.”
“Cho nên một mình con về?”
“Nếu không thì sao? Mướn con cầu xin cô ta quay về sao?”
Thượng Quan Trì mặt coi thường, đàn bà đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là một món đồ trang sức, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Vậy con cũng không thể để con bé ở trên đường một mình chứ. Phụ nữ là muốn được dỗ dành, con khen con bé đôi ba câu sẽ chết sao? Còn không mau đi tìm con bé về đi!”
“Con là loại người sẽ dỗ dành người khác sao? Mẹ đã thấy con dỗ dành ai chưa?”
Thượng Quan Trì hừ lạnh một tiếng, đứng dậy muốn trở về phòng.
Con trai có cái tính nết gì, người làm mẹ là rõ ràng nhất. Thượng Quan lão phu nhân sợ chọc giận con trai, liền hạ giọng mềm mỏng: “Được. Nếu con không chịu đi tìm, vậy con gọi điện cho con bé, hỏi xem nó đang ở đâu, ta phát người đi đón nó.”
“Không có số.”
“Con…”
Thượng Quan lão phu nhân tức muốn hộc máu rồi. Tay bà chỉ về phía con trai: “Mày muốn mẹ tức chết hả con? Đã kết hôn hơn một tuần rồi, ngay cả số điện thoại của vợ mà con cũng không có sao?”
“Vẫn luôn như thế, có gì ngạc nhiên đâu.”
Thái độ lạnh nhạt vô tình của Thượng Quan Trì kích thích mẹ. Bà trừng mắt, nghiêm nghị nói: “Ta không quan tâm con đối đãi với mấy người vợ kia thế nào. Tóm lại, Tiểu Nhã thì con nhất định phải đối xử tốt với nó một chút, bởi vì con bé là đứa con dâu duy nhất lọt vào mắt ta.”
“Lọt vào mắt mẹ thì cũng vô ích. Con muốn ly hôn với cô ta ngay lập tức!”
“Cái gì??? Ly… Ly… Ly hôn!!”
Thượng Quan lão phu nhân tức đến sắp ngất đi, lảo đảo xiêu vẹo suýt chút ngã nhào xuống đất. Cũng may được con gái vừa từ bên ngoài trở về đỡ được: “Mẹ sao vậy?” Thượng Quan Tình Tình hỏi.
“Tình Tình ơi, mẹ không sống nổi nữa, anh trai con lại đòi ly hôn!”
“Lại ly hôn? Nhanh vậy!” Thượng Quan Tình Tình hít một hơi lạnh, lớn tiếng oán trách: “Anh trai, anh còn để cho người khác sống không vậy. Đừng nói mẹ không sống nổi đi, đến cả em cũng không sống nổi nữa đây.” Quay đầu sang mẹ: “Mẹ, để con chết chung với mẹ là được…”
Lúc này, Thượng Quan lão gia cũng từ bên ngoài trở về, sau khi nghe lời vợ, cũng hét vào mặt con trai: “Nếu mày dám ly hôn với Tiểu Nhã, tao sẽ là người đầu tiên chết trước mặt mày!”
“A, cũng điên rồi sao?” Thượng Quan Trì không thể tưởng tượng nổi. Anh không nghĩ tới một người phụ nữ vừa được gả vào mới có bảy ngày lại có thể khiến cho cả nhà bảo vệ đến mức này. Xoay người buồn bực đi lên lầu, lần đầu tiên anh không kiên trì nguyên tắc của mình.
Trời dần dần ngả tối, Tư Đồ Nhã vẫn chưa trở về. Thượng Quan lão phu nhân đã phái ba người tài xế đi ra ngoài nhưng vẫn không tìm được Tư Đồ Nhã. Nhất thời, cả nhà gấp đến độ rối tung rối mù.
Rốt cuộc Thượng Quan Trì cũng đi xuống lầu, cầm chìa khóa xe trong tay, mặt lạnh không nói lời nào, đi thẳng ra phía ngoài cửa.
“Con đi đâu vậy?”
“Đi tìm người phụ nữ ngu ngốc kia, đỡ cho cả nhà đòi sống đòi chết…”