Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thượng Quan Trì thấy Tư Đồ Nhã tâm sự nặng nề đứng tại chỗ, mày kiếm nhíu lại: “Làm sao không đi?”
“Cái đó… Tôi muốn… Nếu như anh thật sự rất bận thì có thể về trước…”
Tư Đồ Nhã vì tránh phát sinh hiểu lầm mà nhắm mắt nói những lời này, trong lòng rõ ràng Thượng Quan Trì sẽ tức giận thế nào khi nghe.
Quả nhiên, anh rất tức giận: “Cô đùa giỡn tôi đấy hả?”
“Không phải, tuyệt đối không phải, tôi chỉ là không muốn miễn cưỡng anh.”
“Không có gì. Mặc dù tôi rất không thích tham gia hoạt động như vậy nhưng tôi càng không thích hủy bỏ giữa chừng.”
Thượng Quan Trì nói xong liền dẫn đầu bước vào phòng khách. Thế cục đã định, Tư Đồ Nhã cưỡi trên lưng cọp khó xuống, chỉ có thể tính đến trường hợp xấu nhất, đến đâu hay đến đó.
Hai người mới đi vào, một đám đồng nghiệp liền vây lại. Tư Đồ Nhã thấy xa xa có một ánh mắt sắc bén, đầu óc uỳnh một tiếng, tránh tới sau lưng Thượng Quan Trì, các đồng nghiệp nói gì cô nghe cũng không rõ.
Giang Hựu Nam khiếp sợ ngưng mắt nhìn Tư Đồ Nhã, gương mặt tuấn mỹ phủ đầy nghi vấn. Hắn không có trực tiếp xông lên chất vấn người trong cuộc, mà là níu lấy người có quan hệ thân thiết nhất với người trong cuộc nọ, trầm giọng hỏi: “Tại sao Tư Đồ Nhã lại ở bên cạnh Thượng Quan Trì?”
Lâm Ái buồn chết, nơi này có nhiều người như vậy, sao hết lần này tới lần khác lại chọn cô mà hỏi. Cũng chẳng phải là vấn đề khó trả lời gì, tùy tiện kéo một người đều có thể hỏi được mà.
“Ơ, hiệu trưởng Giang cũng biết Thượng Quan tiên sinh sao?”
Cô trơ tráo không cười hỏi ngược lại một câu rất ngu si. Chỉ cần là người ở thành phố B, ai mà không biết Thượng Quan Trì đây? Gia thế hiển hách không nói, chỉ cần tình trạng hôn nhân truyền kỳ kia thôi là không ai không biết đến rồi.
“Cô nói xem?”
Giang Hựu Nam nhíu mày.
Lâm Ái tiếp tục cười, chẳng qua là nụ cười càng ngày càng cứng ngắc: “Thật ra thì không cần em nói, anh đại khái cũng có thể đoán được mà. Đây là hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường chúng ta, có thể tham dự cùng nhau thì đương nhiên là…” Qủa thực không đành lòng nói ra hai chữ vợ chồng.
Bất an trong lòng Giang Hựu Nam càng nhiều hơn. Lời của Lâm Ái đã rất thẳng thừng rồi, nhưng hắn không thể tiếp thu nổi. Điều này quá hoang đường, căn bản là chuyện không thể nào: “Có thể nói rõ hơn không?”
Thấy hắn không thấy Hoàng hà lòng không chết, Lâm Ái không đếm xỉa đến nữa: “Thượng Quan Trì là chồng của Tư Đồ Nhã. Mười ngày trước hai người họ đã cử hành hôn lễ.”
Thời gian dường như đã dừng lại tại một khắc kia. Giang Hựu Nam nhìn chằm chằm người phụ nữ mình đem lòng yêu thương suốt hai năm ở đằng xa kia. Bất chợt cảm thấy sắp đến ngày cuối cùng rồi, không cách nào hình dung cảm giác tuyệt vọng của người cận kề cái chết.
Tư Đồ Nhã liếc thấy ánh mắt đau thương của Giang Hựu Nam chợt cảm thấy áy náy không biết tại sao. Trong tình cảm, cô chưa bao giờ cho hắn hy vọng, nhưng là thấy ánh mắt hắn như vậy giống như cô phản bội hắn vậy.
“A, khó trách lại để tôi về trước. Thì ra là có tình nhân ở bên này.”
Thượng Quan Trì tức giận hừ một tiếng, tầm mắt ngạo nghễ nhìn Giang Hựu Nam.
“Tình nhân cái gì chứ? Anh đừng có nói bậy.”
Tư Đồ Nhã trừng anh một cái, đột nhiên cảm thấy lúng túng.
“Cô dám nói người đàn ông kia không có quan hệ gì với cô? Không có quan hệ gì mà sao cứ nhìn cô chằm chằm thế? Không có quan hệ gì mà từ lúc vào cửa cô cứ trốn sau lưng tôi?”
“Đó là hiệu trưởng của trường chúng tôi, anh ta không biết tôi đã kết hôn rồi, có thể là có chút kinh ngạc đi.”
“Kinh ngạc?”
Thượng Quan Trì càng tức giận, anh cười nhạt: “Cô nhìn kỹ một chút, ánh mắt kia là kinh ngạc hay là tức giận?”
“Tức giận cái gì a, ánh mắt của anh có vấn đề à? Thôi, chúng ta trở về đi thôi, đỡ cho anh không muốn ở lại đây rồi cứ bới móc tôi.”
Tư Đồ Nhã xoay người muốn đi, nhưng cánh tay bất chợt bị người ta dùng lực kéo, cô chưa kịp phản ứng đã bị cưỡng ép kéo ra khỏi phòng khách. Cô kinh hoảng chất vấn: “Hiệu trưởng Giang, anh làm gì vậy?”
“Nói chuyện với tôi một chút.”
Giang Hựu Nam không dừng lại nửa phút, đem cô mạnh mẽ nhét vào trong xe, đóng cửa xe phanh một tiếng, nghênh ngang chạy đi…
Tư Đồ Nhã đầu óc trống rỗng, ý niệm duy nhất chính là cô chết chắc rồi. Thượng Quan Trì làm sao có thể bỏ qua cho cô. Ngay ở trước mặt anh, cô lại bị một người đàn ông kéo đi như vậy. Lúc nãy còn giải thích hai người họ không có quan hệ gì, giờ đúng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội mà.